A, “a missionary Talk”



tải về 190.63 Kb.
trang1/3
Chuyển đổi dữ liệu26.03.2018
Kích190.63 Kb.
#36701
  1   2   3


58-0330A Câu Chuyện Truyền Giáo


Câu Chuyện Truyền Giáo
Sứ điệp này được dịch từ băng ghi âm số 58-0330A, A Missionary Talk(cf 58-0330M), dài 82 phút, được giảng bởi Anh (Brother) William Branham, vào chiều Chúa nhật, ngày 30/3/1958, tại Trường Trung học Trung tâm Thành phố (Middletown High School), Middletown, Ohio, USA. (Bản dịch tiếng Việt đã sửa lỗi lần thứ 5, ngày 25/9/2009 - Vietnamese Translation, Revision 5.)
E-1 [Anh Branham nói với người nào đó trong khi hội chúng đang hát bài “Chỉ Tin Cậy”, nhưng lời không rõ. - Biên tập] ... ? ... [Băng trống. - Bt]
Cảm ơn anh. Ồ, khi tôi nhìn những anh bạn trẻ tuổi đang đứng ở đây, những người mẹ có con nhỏ yêu dấu trong tay, những người cha... Tôi nghĩ về thì giờ mà tôi đã rao giảng, đêm hôm đó, khi Mary đứng dọc theo hàng với Đấng Christ nhỏ bé trong tay. Bà đã có Con ấy từ Đức Chúa Trời, các bạn cũng có được con cái mình, từ Đức Chúa Trời. Ngài thật sự quan tâm đến con cái các bạn cũng như bất cứ đứa trẻ nào, bởi nó là một phần trong sự sáng tạo của Ngài.
Trong Kinh thánh, tại Hội thánh chúng ta luôn cố gắng đi theo những luật lệ phép tắc Kinh thánh, thật chặt chẽ hết sức. Một số người rảy nước cho con nhỏ, hay là làm phép rửa tội cho đứa bé. Tôi không hề thấy điều đó trong Kinh thánh. Tôi không tin điều đó phù hợp với Kinh thánh. Một chỗ duy nhất từng tìm thấy trong Kinh thánh, ở đó Chúa Jêsus lấy thâu nhận những đứa trẻ và chúc phước cho chúng, mà Phán rằng, “Hãy để con trẻ đến cùng Ta, đứng ngăn cấm chúng nó, vì Nước Trời thuộc về những kẻ giống như con trẻ ấy.”
E-2 Bây giờ, sẽ mất hết thời gian để nhận từng đứa trẻ một. Nhưng anh chị em biết đấy, xét cho cùng chúng ta không muốn nói quá nhiều; Mà chính là muốn Bàn Tay Ngài đặt trên chúng. Hỡi những người làm cha làm mẹ, Đức Chúa Trời đã ban cho anh chị em những viên ngọc quí giá nhỏ bé này anh chị em đang bồng trên tay. Anh chị em biết, Ngài sẽ để cho anh chị em sống nuôi dạy những đứa trẻ này. Nếu Chúa Jêsus chậm trễ, tôi tin rằng anh chị em đang nắm giữ trong tay mình những ca sĩ bé nhỏ, những Nhà Truyền bá Phúc âm, những Mục sư, những Thầy giảng, những vị Tiên tri, cho những ngày sắp đến. Ai biết điều đó? Chỉ một mình Đức Chúa Trời. Bổn phận của chúng ta là dâng hiến.
Những đứa bé này, khi anh chị em giữ chúng trong đôi tay mình, tôi muốn các bạn cảm thấy điều này trong lòng, các bạn đang dâng những đứa bé này lại cho Đấng Tạo Hóa, Đấng ban chúng cho các bạn. Đức Chúa Trời đã ban chúng cho các bạn, và chúng thật quí giá. Bây giờ, các bạn dâng chúng trở lại cho Ngài bằng cả tấm lòng biết ơn.
E-3 Anh Sullian ở đây một trong những... Lý do Anh ấy tin Chúa (Tôi không biết anh ấy từng nói cho các bạn biết hay không) là vì một đứa bé sắp chết vì (Vì điều gì?) bịnh bạch cầu. Một người cha, trở về ở Kentucky, khi thời Ngũ tuần ban đầu, Anh Sullivan là một quan tòa ở thành phố, và một người cha đã ra tòa làm chứng về sự tin cậy Đức Chúa Trời đã chữa lành cho đứa con nhỏ của mình.
Anh ấy chỉ là người mới tin Chúa, tôi đoán thế, một người bán rượu lậu, người buôn rượu lậu hay cái gì đó, vừa mới trở lại tin Chúa. Và đứa bé bị bịnh bạch hầu, trong những ngày đó đã chết. Nhưng người cha nói, “Tôi sẽ tin cậy Đức Chúa Trời.”
Vì thế họ đã đi xuống thành phố để gặp quan tòa ở đây ký giấy tuyên bố bắt giam người cha đó đưa ông vào tù, và dùng áp lực mang đứa bé đi để chữa trị bằng thuốc men. Cho nên quan tòa bắt đầu nói, “Người đàn ông đó nên được bỏ tù.”
Vậy ông chụp lấy cây viết để ký lệnh bắt, hay trát bắt giam, khi làm thế, Đức Thánh Linh vận hành trên ông, Phán rằng, “Ngươi đừng ký cái đó.”

Ông bắt đầu ký lần nữa, “Ông ấy cảm thấy lạnh cứng.”

Điều gì đó nói, “Đừng ký cái đó.”

Viên luật sư hỏi, “Việc gì vậy, thưa quan tòa?”

Ông ấy nói, “Tôi thật sự không tin tôi muốn ký lệnh đó ngày hôm nay.”
E-4 Ông ta đã đem nó qua quan tòa địa phương và người này đã ký lệnh đó. Vậy một số người bạn của ông đang ở trong thành phố, chạy ngang qua núi đến nói với người cha đứa trẻ, “Họ đang đến (đứa bé đang nằm chết); Họ đang đến, họ sẽ bắt giam anh, bỏ anh vào tù, và mang đứa bé đến bệnh viện.”
Cha đứa bé này bước vào đó; Bế lấy đứa trẻ đã chết, đặt nó vào lòng -- vào tay mình, đưa nó lên mà thưa rằng, “Đức Chúa Trời ôi, Ngài đã ban nó cho con; Ngài lấy nó đi. Bởi vì con chỉ là một đứa con mới được tái sanh. Nếu họ đến đây, sẽ có sự bắn nhau, mà con không muốn làm ầm ĩ lên bất cứ việc gì. Ngài đã ban nó cho con; Con tin cậy Ngài, xin nhận lấy nó. Bây giờ, Ngài cất sự sống nó đi. Ngài đã ban cho con, rồi Ngài lấy lại.”

Khi anh ấy nói thế, đứa bé trở mình trên tay người cha, nói rằng, “Ba ơi, để con xuống, con đói bụng.”

Khi họ đến, nhà cầm quyền đến để bắt đứa bé đi, hay bắt cha nó, họ nói, “Chúng tôi sẽ bắt anh và mang đứa bé đi bệnh viện.”

Anh ấy nói, “Hãy đi ra ngoài sân đó; Chúng đang chơi đá banh và nói cho tôi biết đứa nào bị bệnh bạch cầu. Hãy mang đứa mà các ông nghĩ là bệnh bạch cầu đi.” Quan tòa đã trở nên Thầy giảng


E-5 Cũng một Đức Chúa Trời có thể cứu sự sống đứa bé ấy, Ngài ban phước đời sống con cái anh chị em ở trong tay anh chị em giờ này. Chúng ta hãy thật sự giữ chúng cho Chúa, cầu xin Chúa ban phước cho đứa bé này, và nhận lấy mục đích của Ngài, thực hiện mục đích Ngài từ việc nó được sanh ra trên đất. Trong khi chúng ta cúi đầu cầu nguyện, chỉ một lát...
Bây giờ, những người làm cha làm mẹ, theo như cách đơn giản của quí vị, trong lòng các anh chị em, và cách đơn giản của tôi, chúng ta hãy dâng những đứa bé này lên cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta.
E-6 Hỡi Đức Chúa Trời, Cha chúng con, những bậc cha mẹ này, đang đứng đây với một chút tình yêu bé nhỏ này mà Ngài đã ban cho họ, những đứa trẻ đây, một số bé chưa mọc tóc, một số tóc đã dài, và những cháu bé xinh đẹp. Hết thảy là những viên ngọc quí giá nhỏ bé đến để làm sợi dây ràng buộc gia đình chặt hơn, những thần dân lãnh thổ Ngài mà Ngài đã ban ơn cho những người làm cha mẹ này để nuôi dạy chúng. Họ đang đừng đây trước Bàn thờ Đức Chúa Trời Hằng Sống, và con cầu xin Cha, Cha Thiên Thượng ôi, bàn tay đầy sự thương xót của Cha sẽ đặt trên mỗi một đứa bé. Khi cha mẹ những em bé dâng chúng lên cho Cha, cầu xin bàn tay vĩ đại được đặt trên đầu những đứa trẻ đang đến với Cha, khi những ngày trôi qua, xin cho bàn tay mang dấu đinh kia sẽ chúc phước sự sống cho mỗi một đứa bé này.
E-7 Cha đã Phán trong Lời, “Ngươi nói với núi này, hãy dời đi, mà lòng các ngươi tin điều mình nói, thì được làm cho.”
Như đầy tớ Ngài, Chúa ôi, và như những tôi tớ này của Ngài, chúng con nói với Đức Thánh Linh lớn rằng, “Xin nhận lấy sự sống của những đứa trẻ này vào trong tay Cha. Nếu trong vòng chúng nó kẻ đau, xin cất điều đó đi. Chúa ôi, xin cho chúng sống cuộc đời như vậy, nếu có ngày mai, chúng sẽ là những người nam người nữ chuyên chở Phúc âm cho thế gian ngày mai. Xin nhậm lời, Chúa ôi xin nghe lời cầu nguyện khiêm nhường của chúng con khi dâng con trẻ cho Cha. Nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Con Ngài. A-men!
Cầu xin Chúa ban phước cho mỗi một em bé, ban cho chúng sống lâu hạnh phúc.
E-8 Tối nay, là Buổi nhóm bế mạc, tôi đang đề cập đến đỉnh cao lớn lao trong những Buổi nhóm Chữa lành tối nay. Tôi tin đây sẽ là một trong những đêm nhóm vĩ đại nhất của chúng ta.
Vậy thì chiều nay, thay vì rao giảng với anh chị em, tôi muốn đưa ra với anh chị em một -- câu chuyện truyền giáo.
Tôi nghĩ họ đã lấy -- tiền dâng chiều nay cho sự truyền giáo hải ngoại. Tôi rất thích sự truyền giáo ở nước ngoài. Tôi tin vào điều đó hết lòng.
E-9 Chúng ta tuy không biết nhau nhưng thật sự như là anh chị em; Và tôi nghĩ chiều nay, như tôi đã nói qua một cách thành thật, tôi đang giảng về đề tài, “Sự Khao Khát Suối Nước.” Nhưng tôi... Điều gì đó vừa thay đổi tâm trí tôi, và tôi nghĩ có thể nói với anh chị em về sự truyền giáo, cùng những gì tôi biết, hoàn toàn những gì gọi là từ tấm lòng đến tấm lòng với nhau về sự truyền giáo ở hải ngoại. Trước khi chúng ta làm điều này, chúng ta thật sự cầu xin Đức Chúa Trời ban phước cho sự đọc Lời Ngài giờ này.
Kính lạy Giê-hô-va Đức Chúa Trời, đây là Lời Ngài; Đây là dân sự Ngài. Bây giờ, xin chúc phước cho Lời vì đó là mục đích đã dự định. Vì Ngài đã Phán, “Lời Ta không trở về cùng Ta cách luống nhưng, song Nó sẽ làm trọn mục đích của mình.” Nhơn Danh Đức Chúa Jêsus, con giao phó chính mình bằng Lời cho Ngài. A-men!
E-10 Một lý do mà Lời và sự truyền giáo luôn luôn đúng... Tôi muốn đọc điều đó ở đây, từ Kinh thánh, mạng lệnh cuối cùng mà Chúa chúng ta đã giao cho Hội thánh Ngài, Mác, chương thứ 16, bắt đầu ở câu thứ 15:


15 Ngài Phán cùng các Sứ đồ rằng: Hãy đi khắp thế gian, giảng Tin lành cho mọi người.

16 Ai tin và chịu phép báp têm, sẽ được rỗi; Nhưng ai chẳng tin sẽ bị đoán phạt.

17 Vậy những kẻ tin sẽ được các dấu lạ này: Lấy Danh Ta mà trừ quỉ; Dùng tiếng mới mà nói; 18 Bắt rắn trong tay; Nếu uống giống chi độc, cũng chẳng hại gì; Hễ đặt tay trên kẻ đau, thì kẻ đau sẽ lành.

19 Đức Chúa Jêsus Phán như vậy rồi, thì được đem lên trời, ngồi bên hữu Đức Chúa Trời.



20 Về phần các môn đồ, thì đi ra giảng Đạo khắp mọi nơi, Chúa cùng làm với môn đồ, và lấy các phép lạ cặp theo Lời giảng mà làm cho vững Đạo. A-men!
Đây là một trong những đoạn trích Kinh thánh truyền giáo nổi bật nhất có thể được lấy làm ví dụ. Anh em biết đấy, trong Lời chúng ta, mạng lệnh đầu tiên của Đức Chúa Trời, hay Đấng Christ đã ban cho Hội thánh Ngài là, “Chữa lành người đau, khiến kẻ phung được sạch, đuổi quỉ, khiến kẻ chết sống lại; Các ngươi đã nhận nhưng không, hãy ban cho cách hào phóng.” Tin lành Ma-thi-ơ, chương 10.
Mạng lịnh cuối cùng Ngài ban cho Hội thánh Ngài: “Và những kẻ tin sẽ được các dấu lạ này. Hãy đi vào thành Giê-ru-sa-lem, đi khắp thế gian, giảng Tin lành cho mọi người, người da trắng, người da đen, da nâu, da vàng, da đỏ, cho mọi người.” Tin lành là Tin Tức Tốt Lành. “Cho mọi người.” Cho đến chừng nào? “Cho đến tận thế. Hãy đi khắp thế gian, giảng Tin lành cho mọi người.”
E-11 Bây giờ, Tin lành là gì? Lời, “Phúc âm, (Gospel) có nghĩa là “Tin lành (Tin tức Tốt lành).” Tin lành là Kinh thánh, nhưng Kinh thánh là chữ (letter). “Chữ (letter) làm cho chết, nhưng Thánh Linh [Tinh Thần] (Spirit) ban cho sự sống.” Vì thế Phao-lô nói, “Tin lành không chỉ đến qua Lời, mà còn qua Quyền năng và sự Biểu lộ của Đức Thánh Linh.”
Để ý, cách duy nhất mà Phúc âm có thể được rao giảng trong trường hợp đó, sẽ biều lộ quyền năng của Đức Thánh Linh. Thế thì đoạn trích tiếp theo là gì? “Và (liên từ) những kẻ tin sẽ có dấu hiệu này.” Không phải những dấu hiệu này có thể đi theo họ, mà chúng sẽ đi theo họ, nhưng chúng sẽ đi theo những người tin. Vậy thì nói một cách nghiêm túc, con người không thể tự có đủ tiêu chuẩn như một người tin cho đến khi điều này xảy ra.
Không phải Giáo hội có quyền về sự kêu gọi chính mình là một Giáo hội đang tin cho đến khi có những dấu hiệu này. Đó là điều Chúa Jêsus đã Phán. Điều đó làm điều gì? Nó đang biểu lộ Lời.
E-12 Để ý, cách đây không lâu có một thanh niên, anh ta nói với mẹ mình, “Mẹ ơi, con có sự kêu gọi cho công cuộc truyền giáo.”
Như bất cứ bà mẹ chân chính nào, bà rất vui sướng. Bà nói, “Ồ, con của mẹ, nếu con được kêu gọi về chức vụ, mẹ mong làm mọi thứ có thể làm để cho điều đó thành công.” Vậy là bà bắt đầu đọc qua các tạp chí, cho đến khi bà tìm thấy tên tuổi vĩ đại nhất trong các tạp chí tôn giáo để có thể tìm được một thần học viện tốt nhất để có thể gởi con mình đến đó học. Đó là tấm lòng người mẹ. Lúc người mẹ làm thế, bà đã giặt đồ trên tấm ván giặt để gởi con mình đến trường.
E-13 Thế nên một ngày kia, bà bắt đầu bị cúm rất nặng. Rồi từ cúm sang viêm phổi, và cả hai lá phổi bắt đầu sưng lên.. Bà đã gởi điện tín đến Thầy giảng con bà cách đó khoảng 2.000 dặm, nói rằng, “Khẩn cấp, mẹ không khỏe hơn sáng nay, Bác sĩ nói con phải về nhà lập tức, nếu con mong thấy mẹ còn sống.”
Trong thành phố đó, họ đang có một Buổi nhóm cầu nguyện nhỏ ở phía trước một kho hàng nhỏ. Một buổi Truyền giảng nhỏ. Trong khi họ đang dự buổi Truyền giảng nhỏ này ở đó, một người trong số họ có sự mặc khải từ Chúa rằng có một người đàn bà đau nặng. Một bà đến gần, gõ cửa nhà bà ấy mà nói, “Thưa bà, trong khi chúng ta đang nhóm cầu nguyện, Đức Thánh Linh đã Phán bảo tôi rằng người nào đó đau ở nhà này. Và tôi tự hỏi điều đó là thật hay không, nếu các bạn muốn, Mục sư chúng tôi sẽ đến cầu nguyện cho các bạn.”

Bà ấy nói, “Không dám, thưa bà. Bác sĩ nói rằng ông ấy không thể làm gì được nữa.”


E-14 Thế nên họ đi mời Mục sư và đưa ông ấy đến. Ông đã xức dầu cho người đàn bà đó, và đọc trong Gia-cơ 5:14. Vừa dầu cho bà, ông đọc Lời Kinh thánh về sự xức dầu, lật lại sách Mác chương 16, mà tôi vừa đọc. Ông đã đọc câu đó cho bà, “Những kẻ tin sẽ được những dấu hiệu này: Nếu họ đặt tay trên người đau, người đau sẽ được lành.” Đây -- Nhà Truyền giảng [Tin lành] đầy đức tin nhỏ bé này đã đặt tay trên người đàn bà, và ra lệnh cho bệnh tật lìa khỏi thân thể bà, bởi vì Đức Chúa Trời đã giao sứ mệnh. Sáng hôm sau, bà trở dậy nấu bữa sáng ăn sáng của mình.
E-15 Khoảng 1 năm sau, con trai bà về nhà. Sau khi chào đón người mẹ yêu dấu của mình, và người ấy đã nói với mẹ mình., “Có một việc mà con mang trong lòng. Con muốn hỏi mẹ một việc. Khi mẹ gửi điện tín cho con và nói, “Nguy cấp,” báo rằng mẹ sẽ chết vì bị sưng phổi, nếu mẹ không khỏe mạnh vào sáng hôm sau, con không hề được tin mẹ trong khoảng một tuần, và con đã nhận được bức thư nói rằng mẹ khỏe mạnh rồi. Hãy nói cho con biết Bác sĩ đã cho mẹ uống thứ thuốc gì?”

“Ồ, ông ấy không cho đã không cho mẹ uống thuốc gì cả.” Bà nói, “...Ông ta đưa mẹ vào dưới lều thở bằng ô-xy, và sáng hôm sau ông ấy trở lại, thì Chúa đã chữa lành cho mẹ rồi.”

“Ồ, mẹ.”

“Đúng thế. Con yêu quí, con biết ở dưới đó -- gần bên góc, có một đoàn truyền giáo nhỏ, những nhà Truyền giáo Ngũ Tuần không?”

“Có.”

“Họ đến đây đọc một câu chuyện trong Kinh thánh cho mẹ, những người đó cho rằng cầu nguyện cho người đau và đặt tay trên họ, thì người bịnh sẽ được lành.” Và nói, “Con biết Mục sư đó đã cầu nguyện cho mẹ, sáng hôm sau mẹ đã được chữa lành hoàn toàn.”



Cậu con trai nói, “Này, kìa mẹ, điều đó thật kinh khủng.” Cậu nói, “Nhưng không thể chữa lành mẹ được. Đức Chúa Trời không chữa lành như thế nữa.”

Ồ, bà nói, “Con à, nói nói với mẹ điều đó quá trễ. Ông ấy đã làm điều đó rồi.”

Và... “Ồ, mẹ ơi, điều đó ở trong quá khứ.”

“Ồ, con à, Mục sư đã đọc cho mẹ nghe điều đó trong Kinh thánh.”

“Mẹ à, ông ấy đọc trong Mác 16 phải không?”

“Đúng thế, chính chỗ đó.”

“Ồ, con nói cho mẹ biết, dưới Thần học viện, chúng con học rằng Mác 16 từ câu 9 trở đi thì không được linh cảm.”

Bà mẹ nói, “May quá, Ha-lê-lu-gia! “

“Ồ, mẹ ơi, mẹ bắt đầu hành động như đám truyền giáo đó. Mẹ -- không nên hành động như thế.”

Bà mẹ nói, “Ồ, con yêu quí, mẹ chỉ đang suy nghĩ một điều. Con muốn nói với mẹ rằng Lời Kinh thánh từ sách Mác 16 câu 9 trở đi không được linh cảm à?”

“Đúng thế.”

“Ồ, Vinh hiển thuộc về Đức Chúa Trời.”

“Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”

“Mẹ chỉ suy nghĩ, nếu Đức Chúa Trời có thể chữa lành cho mẹ bằng Lời Kinh thánh không được linh cảm, thì Ngài còn có thể làm nhiều điều hơn nữa nếu điều đó được linh cảm thật sự.”


E-16 Ồ, điều đó phải đầy Vinh hiển. Nhưng nó được linh cảm hết thảy. Thật ra chúng ta sợ đặt đức tin mình ra đó để đương đầu với thách thức của Đức Chúa Trời. Chỉ thế thôi. Ở đây, những dấu hiệu sẽ đi cùng những kẻ tin, cho đến tận thế, không chỉ dành cho các Sứ đồ, nhưng cho đến cùng trái đất. Chừng nào còn có trái đất, và một người được rao giảng cho, thì những dấu hiệu này sẽ ở với những người tin.
Cách đây không lâu, với một người bạn đang ngồi ở đây, đó là một trong những người bạn của người đàn ông đó, tên là Perris Reedhead. Có lẽ ở trong tòa nhà chiều nay. Ông ấy đã đến nhà tôi và muốn hỏi tôi về điều này. Có ai biết ông ấy không, có lẽ nhiều bạn biết Perris Reedhead. Ông ấy là chủ tịch của Hội Truyền giáo Su-đan to lớn, một trong những Hội Truyền giáo lớn nhất trên thế giới.
Ông nói, “Ông Banham à, tôi đã có sự kêu gọi của Đức Chúa Trời khi tôi còn bé. Người mẹ già nua đầy đức tin của tôi cho tôi đến trường học để trở nên một Nhà Truyền giảng [Tin lành] giỏi nhất mà Đức Chúa Trời có thể có được. Khi tôi có được tấm bằng Tiến sĩ, tôi nghĩ mình có thể tìm thấy Đấng Christ.” Khi tôi có bằng Cử nhân tôi nghĩ mình có thể tìm thấy Đấng Christ. Và cứ tiếp tục như thế. Ông ấy nói, “Thưa Nhà Truyền giảng [Tin lành], tôi có đủ bằng cấp để dán kín bức tường, và Đấng Christ ở đâu trong tất cả những điều đó?” Tôi nói, “Giáo sư ấy đã dạy sai rồi chăng?”

Tôi nói, “Tôi không muốn nói họ sai trật. Những bằng cấp thì tốt thôi, nhưng đó vẫn không phải Đấng Christ. Nó chỉ là một mảnh bằng.”


E-17 Ông ấy đã nói với tôi câu chuyện về một cậu bé Ấn-độ đã chấm dứt sự học vấn của mình ở đây. Trên con đường trở về, cậu ta gặp Tiến sĩ Reedhead, khi cậu đi ra ngoài. Ông đã nói, “Bây giờ, cậu có sự học vấn của mình. Cậu đang trên đường về quê nhà ở Ấn-độ để trở thành một người công nhân.” Ông nói, “Tôi hiểu anh là người Hồi giáo.”

Cậu ta đáp, “Vâng ạ.”

Ông nói, “Thế thì tại sao anh không từ bỏ vị Tiên tri già đó mà theo Đức Chúa Jêsus hằng sống ở lại với anh, một người đã sống lại từ kẻ chết?”
Chàng trai Ấn-độ này thật sự khôn ngoan hơn Anh Reedhead mong đợi. Cậu đã quơ chân trên mặt đất một lát rồi nói, “Thưa ông,” (Nào, hãy lắng nghe.”) “Chúa Jêsus của ông có thể làm gì cho tôi hơn Tiên tri của tôi.”Anh ta nói, “Cả hai đều viết sách; Ông có thể gọi Chúa Jêsus của ông viết quyển Kinh thánh; Chúng tôi gọi Kinh thánh của chúng tôi là Kinh Koran. Cả hai đều có những Lời hứa. Dù thế nào đi nữa, Mo-ha-mét chỉ hứa sự sống sau cái chết. Tôi tin điều đó. Chúa Jêsus đã Hứa sự sống sau cái chết; Ông tin điều đó.” Thế nên anh ta nói, “Chúng có gì khác nhau đâu?”
E-18 Đừng bao giờ suy nghĩ bởi các bạn có thể tranh cãi với Giám Lý, hay Báp-tít, người Ngũ Tuần hay Na-xi-rê về tôn giáo của họ, nhưng anh em đừng bao giờ đụng chạm đồng ruộng nước ngoài kia. Họ biết nhiều hơn về điều họ nói.” Đừng...
Anh em không nghĩ một tay phù thủy sẽ thách thức anh em chăng? Hãy cố gắng điều đó một lần. Anh em cũng biết tốt hơn về những gì mình nói. Họ có thể làm rất nhiều trò lừa đảo và phép lạ, nó sẽ khiến anh em đau đầu.
Người này nói, “Thế thì bây giờ, chờ một chút. Tiên tri của anh đã chết và nằm trong mộ, nhưng Chúa Jêsus của tôi đã sống lại từ kẻ chết.”

Anh ta nói, “Ông Reedhead à, đó là điều ông tin; Nhưng chúng tôi không tin. Chúng tôi tin rằng Chúa Jêsus của ông hoàn toàn chết như vị Tiên tri của chúng tôi.”

Nhưng Ông Reedhead nói, “Nhưng chúng tôi có chứng cớ sự sống lại của Ngài,”

“Ồ, chứng cớ của anh là gì?”

Ông nói, “Ngài sống.”

“Ngài sống ở đâu?”

“Trong lòng tôi.”

Người Hồi giáo nói, “Còn Mô-ha-mét ở trong lòng tôi, cũng giống như Chúa Jêsus ở trong lòng anh.”

“Nhưng ông thấy đó, chúng tôi có sự sung sướng và vui mừng, bởi sự biết điều đó.”

Anh ta nói, “Này, chờ một chút, Ông Reedhead. Hồi giáo có thể đưa ra tâm lý học như Cơ-đốc giáo.”

Anh Reedhead nói, “Người đó biết mình đang nói về điều gì -- Rằng anh ta chưa từng gặp ai là ‘con người bất ngờ’ (overnight man).”

Anh ta nói, “Nhưng Ông Reedhead à, bên cạnh đó, Mo-ha-mét của chúng tôi không hề hứa điều gì, ngoài sự sống sau khi chết. Chúa Jêsus của các ông Hứa rằng các ông sẽ làm giống như Ngài đã làm, và đã Hứa rằng nếu Ngài sống lại từ kẻ chết, Ngài sẽ ở cùng các ông, đang sống với các ông, làm những gì Ngài đã làm. Chúng tôi đang chờ đợi điều đó xảy ra. Lúc đó chúng tôi sẽ tin Ngài từ kẻ chết sống lại.”


E-19 Họ biết nhiều về điều đó hơn 90 % những Cơ-đốc nhân ở nước Mỹ. Anh em hiểu không? Khi anh em đi... Đó là lý do tôi chọn chiều nay để nói chuyện về điều này. Khi các bạn sắp nói chuyện những sự việc, không nhảy lên nhảy xuống và chạy lung tung. Thế nào, tôi đã thấy những người Hồi giáo, tại ngày lễ hội của những Tiên tri, lấy cây giáo và đâm xuyên từ cằm qua mũi họ, vừa la lên, “Thánh A-la, A-la, A-la!” Và lôi nó ra lại, mà thậm chí không nhỏ một giọt máu nào. Tôi đã thấy họ ngồi trên nền nhà, đu đưa qua lại, vừa kêu lên, “A-la, A-la!” Và đứng dậy, lấy những mảnh vụn, cho chúng chạy dưới ngón tay, và khiến chúng chạy lại thậm chí không nhíu mày.
Tôi đã thấy ở Thụy-sĩ, Zurich, Thụy-sĩ, người ta đã kiếm một người cuồng tín như vậy để thực hiện, cho đến nỗi người đó lấy thanh gươm, đặt ở đây, và chạy lên chạy xuống trên lưỡi gươm đó. Một Tiến sĩ đã nghi ngờ điều đó, ông thách anh ta đến bục giảng, nói rằng, “Thanh gươm đó rỗng.” Đổ nước vào đầu này, nó chảy nước ra lại phía sau ông. Trút nó ra, anh ta cười và bỏ đi. Nó nhắm vào chỗ đó, máu anh em đã đổ trong tình trạng như vậy... Tâm lý như vậy...
E-20 Nhưng anh ta nói, “Chúa Jêsus của ông Phán, ‘Kẻ nào tin Ta, cũng sẽ làm việc Ta làm.’

Ông Reedhead nói, “Anh chắc đã đọc Mác chương 16 chứ?”

“Đó là một chỗ.”

“Mác 16 không có sự linh cảm chút nào.”

“Anh đang đọc loại sách gì? Tất cả Kinh thánh đều được linh cảm. Và làm tôi phát ốm,” anh ta nói, “Nghe người của ông, tự xưng chính mình là Cơ-đốc nhân, nói rằng, “Lời này có nghĩa này, lời kia có nghĩa thế này và...” Ngay cả các ông không biết những gì mình đang tin.” Anh ta đúng hay sai? Chắc chắn là đúng. “Các ông không... Các ông chỉ tham gia vào điều đó; Chỉ làm cho nó thích hợp với học thuyết của chính mình.” Người ngoại giáo ấy đang nói với một Cơ-đốc nhân. Anh ta nói, “Khi những Cơ-đốc nhân các ông đạt đến chỗ tôi thấy Đấng Christ đang sống trong các ông, lúc đó chúng tôi tin Ngài đã từ kẻ chết sống lại.”

Ông Reedhead nói, “Tôi đã hất bụi và thay đổi đề tài.” Đó là gì? Một Cơ-đốc nhân chiến bại.


E-21 Ông ấy nói, “Anh Branham ơi, ngày hôm nay tôi ở đây để hỏi điều này.” Ông nói, “Tôi đã thấy những người Ngũ Tuần đá văng ghế ra khỏi nền nhà, phá vỡ đồ đạc, nhưng họ nhận được điều gì không?” Reedhead là một người Báp-tít như chính tôi.

Tôi nói, “Anh Reedhead à, họ có.”

“Họ có Đức Thánh Linh chứ?”

Tôi đáp, “Đúng thế, thưa ông.”

“Ồ, những người Báp-tít chúng ta cũng có.”

Tôi nói, “Nếu anh có, anh đã nhận được điều đó sau khi anh tin, không phải khi anh tin.” Họ tin anh em nhận được điều đó khi anh em tin.

Phao-lô nói trong Công -vụ 19, “Anh em đã nhận lãnh được Đức Thánh Linh từ khi anh em tin chưa?”

Tôi nói, “Tôi có thể chịu đựng ngọn lửa dữ dội một chút, và đá vỡ đồ đạc, trước khi tôi có thể ngồi trong nhà Nhà thờ cũ kỹ, rất lạnh lùng đến nỗi nhiệt kế thuộc linh dưới 40 độ âm. Tôi thà làm một ngọn lửa dữ dội một chút, còn hơn là chẳng có tí lửa nào.”


E-22 Những người Báp-tít chúng ta chỉ đang vẽ lửa. Ích lợi gì nói điều đó với một con người lạnh giá, “Xem đấy, bức tranh đó to lớn đẹp đẽ chứ? Đó là ngọn lửa vĩ đại đã cháy cách đây 2.000 năm. Hãy đi, tự sưởi ấm mình bằng ngọn lửa ấy.”
Ngọn lửa vẽ không sưởi ấm. Những gì chúng ta cần là một kinh nghiệm của đồng một Đức Thánh Linh và ngọn lửa đó, sưởi ấm tâm hồn, và làm trọn Lời, làm các việc; Bởi vì Thánh Linh không hề thay đổi sống ngày hôm nay trong tất cả quyền năng của Thánh Linh, như đã từng có.
Chỗ mà chúng ta có thể gây ra những lỗi lầm tai hại không đi theo sứ mệnh này, “Hãy đi khắp thế gian, giảng Tin Lành, hay chứng minh bằng hành động quyền năng của Đức Thánh Linh với mọi dân tộc và mọi người.” Chúng ta đã làm gì? Chúng ta đã đi xây dựng trường học, tổ chức nhiều người với nhau, khiến cho họ, “Ồ, họ không tin giống y như chúng ta; Không liên kết với họ. Đừng đi lảng vảng đến những Nhà thờ họ.”
Chúng ta đã có những trường lớn, chúng ta đã cố gắng giáo dục nhiều người với điều đó. Anh em sẽ không bao giờ đến gần gũi hơn với Đấng Christ bằng học vấn. Nếu có, anh em sẽ đi cách xa Ngài hơn. Tôi không nói điều này... Tôi ở trong một ngôi trường ở nông thôn; Tôi rất biết ơn sâu sắc được ở đây, và tôi không cố gắng sử dụng những cái nạng để chống đỡ cho sự ngu dốt của mình. Nhưng sự mang ơn lớn nhất mà Đức Chúa Jêsus Christ đã từng có trên đất, không phải là những ổ nấu rượu lậu, mà là những trường lớp. Đó là một điều khó nói, nhưng nghiên cứu lịch sử và khám phá xem điều đó đúng không.
E-23 Đại úy Al Farrar, người phụ trách F. B. I. [Cục Tình báo Trung ương Mỹ], đã gọi tôi vào chỗ ông; Ông là tín hữu Báp-tít, ông nói, “Anh Branham, tôi là người Báp-tít, nhưng tôi không hiểu được Anh đang nói về điều gì.” Chúng tôi đã xuống phòng trưng bày hình ảnh của ông. Ông nói, “Tôi rất biết ơn ông về buổi nói chuyện của ông. Tôi có những nhận xét tương tự -- giống như vậy.”
Ông đưa tôi vào văn phòng của ông chỉ cho thấy nơi mà mọi kẻ phạm tội ở tuổi vị thành niên ở nước Mỹ. Chúng ta tìm thấy chúng, những kẻ phạm tội nhiều nhất ở đâu? Những tội phạm đến từ đâu? Không phải trong những người nghèo, nhưng ở trong những người có giáo dục và thông minh. Họ nghĩ họ biết nhiều hơn Đức Chúa Trời. Khi anh em bắt đầu đến chỗ đó, anh em hư mất! Đức Chúa Trời không hành động từ sự giáo dục; Đức Chúa Trời hành động từ - từ sự tin nhận một yếu tố cơ bản; Đó là Con Ngài, Đức Chúa Jêsus Christ, và được sanh lại.
Thánh Linh của Sự sống Đời đời hình thành trong một con người, không phải bằng sự giáo dục người đó, ngoài việc người đó tin nhận Chúa Jêsus làm Đấng Cứu Rỗi của mình cách cá nhân. Nhưng chúng ta đã hành động và cố gắng giáo dục dân sự đến với điều đó. Chúng ta những người Ngũ Tuần và Thánh khiết đã cố gắng lung lạc điều đó bên trong họ ở Bàn thờ. Chúng ta đã cố làm phép báp-têm cho họ bằng những cách thức khác nhau, bằng sự rảy nước, đổ từ trên xuống, và Cha, Con, và Thánh thần, là Danh Chúa Jêsus, hết thảy những điều khác. Nhưng nó đến cách khác; Đó là sự kinh nghiệm cá nhân với một cá nhân để làm chứng quyền năng sống lại của Con Đức Chúa Trời, là Đức Chúa Jêsus Christ trong lòng chúng ta. Điều đó hoàn toàn đúng. Đó là chỗ thất bại của chúng ta.
E-24 Người Ấn-độ này đã nói với Morse Reedhead, hay với Perris Reedhead, anh ta nói, “Thưa ông, ông đã có 2.000 năm để chứng minh Chúa Jêsus đã sống lại từ kẻ chết.” Và anh ta nói, “2/3 thế giới chưa hề nghe đến Danh Ngài.”
Còn ở đây chúng ta tranh luận, “Tại sao, chúng ta là những người Trưởng Lão. Chúng ta là những người Ngũ Tuần. Chúng tôi là người Na-xi-rê.” Đứng ở đây tranh cãi và những đứa bé da đen ở Phi Châu sắp chết trước khi nghe chuyện đó, chỉ một lần duy nhất. Ồ, nó đốt cháy lòng các bạn.
Con người có thể không bao giờ đi đến những cánh đồng truyền giáo và trở về, mà vẫn là con người không thay đổi. Khi tôi đến đó, nghĩ rằng, “Ồ, mình chỉ đi qua đây, xem một số động vật, nhưng khi tôi thấy những linh hồn của những người... Những cậu bé da đen thật nhớp nhúa, không bao giờ tắm một lần trong đời, vồ lấy những miếng thịt ôi, đã có giòi trong đó, chỉ ăn nó hoàn toàn như vậy. Những người đàn ông trần truồng...
E-25 Tôi muốn nói điều này với sự tôn kính phụ nữ các bà và đàn ông các anh. Nhưng khi những người ngoại giáo kia đi vao Buổi nhóm hàng vạn lần vạn, thật đúng là trần như nhộng, không có gì ngoài một mảnh vải nhỏ bé phía trước, khoảng 8 hay 9 in-sơ vuông. Những người đàn bà dốt nát đó, không biết bên phải hay bên trái là gì, tóc họ đầy bùn, đeo những chiếc ngà voi trên tai, và khi họ thấy được quyền năng sống lại của Đức Chúa Jêsus, thì những người đàn bà này đi khỏi nơi đó, những cô gái trẻ và những bà già, không ai nói cho họ mặc dồ. Họ gấp đôi tay lại như thế này và đi ra khỏi sự có mặt của những người đàn ông. Và làm sao chúng ta có thể, những người Mỹ cứng đầu cứng cổ, nghi thức, tự xưng mình là những Cơ-đốc nhân, mà mỗi năm chúng ta cởi áo quần ra nhiều hơn. Trong khi một người ngoại giáo tin nhận Đấng Christ, người đó ăn mặc chỉnh tề và mặc quần áo vào. Điều gì xảy ra vậy?
Các cô đang đứng đó, thật sự ở trong tuổi thanh xuân cuộc đời, lõa lồ, mà họ họ không biết điều đó. Đó là không còn sự xấu hổ nữa đối họ hơn là nhìn bàn tay của anh em. Những cô gái 16, 18, 20, là mẹ của những đứa bé, nuôi dưỡng... Và chưa tới 20 bộ từ chỗ tôi ngồi, một bà mẹ sanh con trong khi tôi đang nói chuyện. Một bà khác giúp cho điều đó; Bà chỉ vừa lôi đứa bé ra và bắt đầu chăm sóc đứa trẻ sơ sinh, tiếp tục lắng nghe tôi giảng. Những người đàn bà kia đang đứng ở đó, những phụ nữ phát triển và nghi thức đầy đủ, khi Đức Thánh Linh đến, ngay khi Ngài đánh vào họ, họ che đậy chính mình bằng những cánh tay mình. Đức Thánh Linh mang lại sự nhận biết mình lõa lồ.
E-26 Sau đó, dân sự anh em tự xưng mình, ngay cả người Ngũ Tuần, phụ nữ các chị nên biết rõ hơn về sự cởi bỏ áo quần của mình bằng cách mặc những bộ đồ tắm này, và những chiếc quần soọc ở bên ngòai đây trong sân sau; Chị em nên tự hổ thẹn. Điều đó hoàn toàn đúng.
Nền văn minh; Nó đang đi giật lùi. Và anh chị em ơi, tôi không nói điều đó lỗ mãng hay thô bạo, đúng hơn là tôi nói điều đó bởi nó là Lẽ thật Phúc âm. Những người ở đó có thiện ý, và thế thì chúng ta đặt những nỗ lực của mình ở đây trong các tiểu bang. Trên bục giảng, chiều hôm đó ở Durban, nơi tôi sẽ trở lại lần nữa trong vài ngày tới, bởi khải tượng, trong khi ở đó nhiều người không có cách gì phát ra thẻ cầu nguyện.
Billy đã mất áo khoác, giày, cùng mọi thứ trong khi cố phát thẻ cầu nguyện, cậu ấy và 2 người nữa. Tôi nói, “Chỉ đưa cho những Giáo sĩ và mỗi bộ lạc 4 hay 5 người. Có 15 ngôn ngữ khác nhau. Bây giờ, các bạn có thể hình dung cố gắng để rao giảng, trong khi tôi muốn nói, “Đức Chúa Jêsus Christ Con Đức Chúa Trời,” người này sẽ nói, “Cục cục...” [Anh Branham giả một thứ tiếng. - Bt] ... Điều đó có nghĩa là Đức Chúa Jêsus Christ Con Đức Chúa Trời. Tiếng khác nữa giống như âm thanh của loài chim nào đó, cũng có nghĩa là Đức Chúa Jêsus Christ Con Đức Chúa Trời. Người thông dịch kế tiếp, anh ta có thể làm tiếng nói thỏ thẻ phát ra từ cổ họng hay lưỡi anh ta.
E-27 Anh chị em biết không, tôi đã nghe nhiều người nói tiếng lạ trong những Buổi nhóm Ngũ Tuần, mà tôi muốn anh em biết, tôi nghĩ thế. Nhưng nhiều người đã lạm dụng ân tứ đó (Chính xác!); Nó không được đặt đúng chỗ. Tôi nghĩ mỗi ân tứ mà Đức Chúa Trời ban cho Hội thánh, nhưng chúng ta không thể làm rối rắm chỉ dựa trên một ân tứ. Có nhiều điều hơn nữa. Tôi thường nghĩ, ân tứ này dường như khác rất nhiều so với ân tứ khác, làm sao nó có thể giống nhau hết thảy? Nhưng Kinh thánh nói,

tải về 190.63 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
  1   2   3




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương