Vụ án thứ nhất: Kẻ giết người theo số Tiết tử S. C. I. thành lập



tải về 1.11 Mb.
trang9/12
Chuyển đổi dữ liệu07.06.2018
Kích1.11 Mb.
#39528
1   ...   4   5   6   7   8   9   10   11   12
"............" Bạch Ngọc Đường không nói gì, nhìn đồng hồ trên đầu giường --- tám giờ rưỡi.
"Anh mới sáng đánh thức em chắc không phải chỉ để oán giận nhỉ?" Bạch Ngọc Đường vừa ngáp vừa rời giường.
"Chú lập tức đến đón Công Tôn đi."
“Sao?" Bạch Ngọc Đường không hiểu.
"Tới sẽ biết, hắn có thể gặp chút phiền phức."
"Cái gì?" Bạch Ngọc Đường chấn động, "Công Tôn sẽ có phiền phức gì?"
"Ít nói linh tinh, đến đây mau! Anh phải ra ngoài, cứ như vậy đi."
"Alô? Anh? Alô?"
Bạch Cẩm Đường đã cúp máy.
"Có chuyện gì vậy?"
Tiếng nói chuyện của Bạch Ngọc Đường đã đánh thức Triển Chiêu đang ngủ trên giường.
Bởi vì muốn "bảo vệ" Triển Chiêu, mà bắt đầu từ ngày hôm qua, Bạch Ngọc Đường trực tiếp dọn hộ khẩu vào ổ của con mèo, suốt một đêm dụ dỗ ngon ngọt cùng cố gắng bấu víu, rốt cuộc cũng thực hiện được mơ ước "đồng sàng cộng chẩm" với con mèo... (cùng giường cùng gối)
Triển Chiêu ôm chăn, mơ màng trở mình, ồn ào quá nha, "Chuyện gì vậy? Làm gì mà vội thế?" Trong đống chăn đột nhiên rung động vài cái, cái đầu xù của Lỗ Ban thò ra, nó cọ cọ vào người Triển Chiêu, liếm liếm... Rất hạnh phúc kêu meo meo.
Bạch Ngọc Đường gõ điện thoại di động vào cằm, đột nnhiên nói: "Mèo! Rời giường!"
.....................
Hai người chạy xe tới thẳng tòa nhà chỗ Công Tôn ở.
"Anh hai không nói là chuyện gì à?" Hai người đi vào thang máy, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.
"Không, chỉ nói Công Tôn gặp phiền phức với vân vân gì đấy."
Thang máy dừng ở tầng 11, hai người cùng sửng sốt --- Cửa nhà Công Tôn đang rộng mở.
Liếc nhau, bước nhanh đi vào. Trong phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, chỉ có chỗ gần cửa là có chút mất trật tự, đặc biệt trên mặt đất có một chiếc khăn màu trắng......
"Công Tôn?" Bạch Ngọc Đường kiểm tra các phòng, khắp mọi nơi đều không thấy bóng Công Tôn.
"Ngọc Đường, xem này!" Triển Chiêu cầm lấy tờ giấy trên bàn đưa Bạch Ngọc Đường.
Quét qua tờ giấy, Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu vội vã nhìn tòa nhà hướng đối diện, vừa liếc qua đã kêu một tiếng: "Không xong!” Xoay người chạy ra bên ngoài, Triển Chiêu vội vã đuổi theo.
"Cửa sổ thứ 5 tầng 13 là nhà ai?" Bạch Ngọc Đường chạy ào vào tòa nhà, kéo bảo vệ ra hỏi.
"A... Cậu, cậu muốn làm gì?"
Triển Chiêu vội vã móc thẻ chứng minh ra: "Chúng tôi là cảnh sát."
"Ách... phòng đó trống... không ai ở..." Bảo vệ sợ hãi nói.
"Chìa khóa!" Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường gay gắt, bảo vệ vội đi tìm chìa khóa.
Hai người rất nhanh đã lên tầng 13, Bạch Ngọc Đường rút súng, Triển Chiêu cắm chỉa vào ổ, xoay nhanh chìa rồi tránh ra, Bạch Ngọc Đường liền một cước đá văng cửa.
Bên trong phòng không có ai, nhưng cảnh tượng trong phòng, làm cả hai nghẹn họng đứng trố mắt.
Đây là một căn phòng trống, không có bất kỳ thứ đồ gì, trên cửa sổ phòng có đặt một cái ống nhòm bội số lớn và vài cái máy quay phim, trên mặt đất là một đống hỗn độn, tất cả đều là đồ vật bị đập vỡ và những tấm hình. Trên tường dán đầy hình của Công Tôn, lúc đang ngồi sô pha xem TV, lúc mới tắm xong đang lau tóc, thắt cà-vạt, gọi điện thoại...
Bạch Ngọc Đường đi qua đi lại vài vòng tại chỗ, sốt ruột đến mức phải vò đầu, tại sao mình không tới sớm hơn?!
Triển Chiêu nhanh chóng nhìn lướt qua đống hình, đột nhiên nói: "Tôi biết là ai rồi..."
"Cái gì?" Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Ai?"
"Cái người ở nhà tang lễ!"
Bạch Ngọc Đường nghe xong liền kéo Triển Chiêu ra bên ngoài, vừa chạy vừa gọi điện thoại: "Vương Triều, mang các anh em đến nhà tang lễ, bắt một người tên Trần Cảnh làm trang điểm ở đó, hắn bắt cóc Công Tôn! Nhanh lên!"
Nhảy lên xe, Bạch Ngọc Đường đặt đèn báo hiệu lên nóc xe, đạp chân ga, chiếc xe phóng như bay tới nhà tang lễ.
"Cậu sao lại biết là Trần Cảnh?" Lái xe đi, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc mở miệng hỏi Triển Chiêu.
"Nói không chừng, ngay từ đầu, chúng ta đã bị đùa giỡn."
"...... Có ý gì?" Bạch Ngọc Đường vượt mặt vài chiếc xe, miệng mắng: "Nếu có máy bay thì tốt quá!"
"Những bức hình này, phương pháp chụp, bố cục, đèn chiếu... Cảm giác rất quen thuộc, đã gặp qua ở nơi nào đó!" Triển Chiêu nắm chặt tay nắm của xe.
"......" Bạch Ngọc Đường trầm mặc một chút, "Những bức hình người chết mà Trần Cảnh đưa cho Công Tôn."
Triển Chiêu gật đầu: "Tất cả những người kia sau khi chết mới bị đóng dấu, ở bệnh viện có thể đóng, ở nhà tang lễ cũng có thể đóng, người có khả năng tiếp cận xác chết thuận lợi nhất..."
"Người trang điểm!" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Chính hắn đem những vụ án không liên quan đến nhau, gộp lại thành một vụ liên hoàn án."
"Không sai!" Triển Chiêu nói, "Chính vì vụ án của Ngô Hạo tới vừa lúc, nên chúng ta mới quay qua điều tra thêm vụ này."
"Ngô Hạo bị hắn giết." Bạch Ngọc Đường tăng tốc, "Hình dáng của Trần Cảnh phù hợp với miêu tả của đám tù nhân!"
Triển Chiêu lắc đầu: "Hành vi của hắn mang tính chất một chiều, nhất định đã bị cái gì kích thích nên hành vi của hắn mới trở nên mãnh liệt như vậy."
"Chắc chắn là anh hai làm."
"Ừ... Hắn bị chứng sạch sẽ, đã thích cái gì đó thì tuyệt nhiên sẽ không cho người khác đụng vào làm bẩn... Anh hai cậu hôm qua ở một đêm trong nhà Công Tôn, vì thế hắn sẽ không dễ dàng tha thứ."
"Công Tôn có thể gặp nguy hiểm không?" Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu trầm mặc một lúc, dựa vào hành vi của hắn để suy đoán: "Hắn rất có thể sẽ giết Công Tôn..."
"Cái gì? Hắn không phải là thích anh ấy sao?"
"Cậu không phát hiện gì trong đống hình sao? Hắn là một kẻ có ý muốn độc chiếm hay ý muốn khống chế rất mạnh, không cho phép mình bị phản kháng, mà loại người nào sẽ tuyệt đối nghe lời và không bao giờ phản kháng?"
Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu nói xong, tuyệt vọng nói: "......... Người chết......"
Trong căn phòng âm u, Công Tôn mặc bộ đồ ngủ mỏng manh nằm trên mặt đất lạnh lẽo, không khí lạnh thấu xương làm cho thuốc mê tiêu nhanh hơn.
Công Tôn chậm chậm mở mắt, đập vào mắt là trần nhà đầy vết ố, bên người là một cái đèn nhỏ loại sạc điện, ánh sáng phát ra mờ nhạt ảm đạm.
"Tỉnh?" Thanh âm khàn khàn lại vang lên bên tai.
Công Tôn quay đầu, thấy Trần Cảnh đang ngồi bên người, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Do còn ảnh hưởng thuốc mê, Công Tôn có cảm giác tay chân rất nặng, không cách nào nhúc nhích được.
"Tại sao......?" Công Tôn tựa như đang tự lẩm bẩm.
"Ha ha..." Trẩn Cảnh cười như đang tự giễu mình, "Cậu quả nhiên là không biết tại sao, bởi vì cậu chưa bao giờ liếc mắt nhìn tôi..."
Công Tôn trầm mặc một lúc, "Vụ án cũng là do cậu giả tạo sao?"
"Không sai!" Trần Cảnh đưa tay xoa cái cổ trắng nõn của Công Tôn, "Ban đầu, chỉ là muốn cậu chú ý tới tôi, sau đó không ngờ, đám người kia lại thực sự lập hồ sơ điều tra."
“A...... Hoang đường, vì chuyện này mà cậu đi giết người?"
"Hoang đường? Cậu nghĩ đó là hoang đường?!" Trần Cảnh đột nhiên kích động, "Cậu có biết tôi yêu cậu nhiều đến mức nào không?"
Cáu gắt đứng lên, đi qua đi lại nhanh: "Tôi... Tôi từ lần đầu tiên thấy cậu... tôi.... Vậy mà cậu nói đó là hoang đường?"
Dừng bước, Trần Cảnh có chút nguy hiểm, cúi đầu nhìn Công Tôn: "Là bởi vì thằng đàn ông kia?"
Công Tôn nhíu mày: "Cậu cho là toàn bộ thế giới này, ai cũng biến thái như cậu sao?"
"......" Trần Cảnh nghe Công Tôn nói xong, mắt dần dần cộm lên. Hắn cười ha hả, ngồi xuống bên cạnh, đưa tay xé áo ngủ của Công Tôn.
.........!......... Công Tôn run lên, kinh hoảng nhìn cử động của Trần Cảnh.
"Tôi đã nói rồi, cậu là của tôi, là của tôi..." Nói, bàn tay hướng về lưng quần của Công Tôn, nhẹ nhàng kéo xuống.
"Không... dừng tay..." Công Tôn hoảng loạng muốn giãy dụa, nhưng thuốc mê làm cơ thể nhuyễn ra, hoàn toàn không nghe lời.
"Đừng sợ.... Tôi...." Trần Cảnh đột nhiên sửng sốt, bởi vì hắn nhìn thấy hai hàng chữ màu đỏ trên bụng của Công Tôn:
"Bạch Cẩm Đường đã từng đến đây, quyền khai phá khu vực này thuộc về duy nhất Bạch Cẩm Đường, những tên linh tinh khác không được tới gần. PS: dáng người thật tốt!"
Đôi mắt của Trần Cảnh bắt đầu đỏ máu, hô hấp trở nên dồn dập, cơ thể hình như không chịu được loại cuồng nộ này, run rẩy kích động liên tục.
Mà lúc này, phía sau chợt truyền đến tiếng cười nhạo nhẹ nhàng, thanh âm lạnh lẽo vang lên: "Ngươi không biết chữ sao? Thế nào lại đi sờ lung tung đồ của người khác?"
Trần Cảnh còn chưa kịp quay đầu, đã cảm thấy một trận đau đớn ở vai, "rắc" một tiếng, xương bả vai đã bị người phía sau bóp nát.
"A-----" Tiếng kêu khàn khàn thảm thiết vang lên.
Ném Trần Cảnh ra một góc không xa, rồi quay lại nói với người đang đứng trong bóng tối: "Xử lý hắn cho ta! Lưu lại mạng hắn!"
"Rõ!" Trong bóng tối truyền đến tiếng trả lời giống nhau như đúc của hai người, lạnh buốt đến tận xương, Trần Cảnh bị kéo vào trong góc tối, sau đó, chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết đến mức tê tâm liệt phế.
Bế Công Tôn đang nằm trên mặt đất lạnh lên, cười hỏi: "Tôi giúp anh bắt được sắc lang, anh định cám ơn tôi thế nào đây?"
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu chạy tới, thấy những người khác trong S.C.I. cũng đang lao từ xe cảnh sát ra.
Mọi người xông vào nhà tang lễ, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy Trần Cảnh và Công Tôn.
Trong lúc ruột nóng như lửa đốt, cánh cửa phòng hỏa táng mở, Bạch Cẩm Đường ôm Công Tôn đi từ trong ra. Đi sau cùng là hai người có tướng mạo và cách ăn mặc giống hệt nhau, kéo theo Trần Cảnh đã gần như sắp chết.

Kẻ giết người theo số



24 - Thẩm vấn
Cánh cửa phòng hoả táng mở ra, Bạch Cẩm Đường bế Công Tôn đi tới trước mặt mọi người, Công Tôn đang khoác áo vest của anh, tóc bù xù che mất đôi mắt, không nhìn rõ biểu tình.
"Anh ấy không sao chứ?" Triển Chiêu sốt ruột hỏi.
"Không có việc gì, thuốc mê hơi quá lượng thôi." Bạch Cẩm Đường nói, nhìn Trần Cảnh ở phía sau: "Hắn đó."
Bạch Ngọc Đường thấy bộ dạng tàn tạ nằm sấp của Trần Cảnh, lập tức trừng mắt: "Hai người dùng luật rừng với hắn à?"
"Cậu không có chứng cứ thì đừng ngậm máu phun người!" Cặp song sinh đồng thanh.
Bạch Ngọc Đường bước lên một bước, sờ nắn người Trần Cảnh, phát hiện các đốt ngón tay đều bị trật, tức giận nói: "Hai người đang ở trong nước mà làm càn vậy sao?"
Cặp song sinh liếc Bạch Ngọc Đường: "Có bằng chứng không? Hắn tự té chứ bộ!" Lại đồng thanh.
"Song sinh đáng chết..." Bạch Ngọc Đường muốn xắn tay áo đánh người.
Triển Chiêu vội vã kéo: "Bỏ đi bỏ đi, đưa Công Tôn đến bệnh viện trước đã."
"Tiểu Triển nha, lâu rồi không gặp!" Bộ mặt lạnh như băng của cặp song sinh xuất hiện tươi cười. Mỗi người một bên ôm vai Triển Chiêu. "Triệu Lan, Triệu Huệ! Hai người cũng tới sao?"
"Ừ! Lâu rồi không gặp, Tiểu Triển càng ngày càng dễ thương a..."
Bạch Ngọc Đường vươn tay kéo Triển Chiêu về phía sau mình, trừng cặp song sinh: "Hai người biến thái, cách xa cậu ấy một chút! Mau lăn về Italia cho tôi đi!"
Cặp song sinh đắc ý lắc đầu: "Bọn này không về!"
"Gì?!" Không chỉ Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cũng ngạc nhiên.
"A, lần này anh về nước là vì cái này." Bạch Cẩm Đường đột nhiên xen vào, "Anh muốn đem việc kinh doanh về trong nước."
..................
Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Buôn bán súng ống đạn dược trong nước là phạm pháp đó! Lẽ nào muốn lập mafia?"
Bạch Ngọc Đường vò đầu: "Cái này..."
"Ngọc Đường..."
Hai người quay đầu lại, giật mình vì Bạch Cẩm Đường không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau.
"Chú nói với Tiểu Chiêu là anh buôn bán súng ống đạn dược à? Còn cái gì mà mafia nữa?"
"Ách... Cái này..." Bạch Ngọc Đường bắt đầu kiếm ngách nhỏ để chạy trốn, cặp song sinh một trái một phải chặn hết những đường có thể chạy.
"Thật uổng cho anh lúc nào cũng thương chú..." Ánh mắt Bạch Cẩm Đường càng lúc càng nguy hiểm, "Hóa ra trong lòng chú, anh đây là một nhân vật phản diện cỡ bự..."
"A!" Triển Chiêu bên cạnh đột nhiên nói: "Công Tôn hình như đang rất khó chịu!"
.........!......... Bạch Cẩm Đường vội cúi xuống nhìn Công Tôn đang ở trong lòng, hình như tác dụng của thuốc mê đã bớt, thân thể nhẹ nhàng động vài cái.
"Nhanh đưa anh ấy vào bệnh viện đi, thuốc mê quá liều cũng không phải là không nguy hiểm a!"
Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường xoay người bỏ chạy, "Chúng ta cũng nhanh đi thẩm vấn Trần Cảnh đi..."
Sau khi được giải cứu thành công, Bạch Ngọc Đường chạy vào xe, ôm Triển Chiêu: "Miêu Nhi! Cậu thật là vĩ đại a! Đến, hôn một cái!"
"A~~" Triển Chiêu giận dữ, giương móng đẩy ra, "Đồ chuột chết! Lần sau tôi sẽ không cứu cậu nữa!"
Bạch Cẩm Đường nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy trốn thành công, đăm chiêu một chút. Cặp song sinh bên người hỏi: "Đại ca, anh còn muốn ôm bao lâu nữa?"
..................
Trần Cảnh lúc này quả thật là ăn không ít vị đắng, Đinh Triệu Lan và Đinh Triệu Huệ không hổ là lính đánh thuê, cách tháo khớp ngón tay rất đẹp, không làm bị thương quá nặng, chỉ có đau muốn chết thôi.
Đi vào phòng thẩm vấn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy Trần Cảnh ngồi dựa vào ghế, cảm giác như một con rối bị cắt đứt hết dây điều khiển.
"Trần Cảnh." Bạch Ngọc Đường ngồi xuống trước mặt hắn, ném đám tài liệu lên bàn, "Tất cả vụ án đều do ông giả tạo?"
Trần Cảnh vẫn ngồi yên, một chút phản ứng cũng không có.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, anh không biết được tên này giờ đang sống hay đang chết nữa, xoay mặt nhìn Triển Chiêu, ý tứ là: "Đến lượt cậu đó."
Triển Chiêu gật đầu, nhìn Trần Cảnh một hồi, chậm rãi mở miệng: "Ông dùng thuốc mê với Công Tôn rất nhiều."
Trẩn Cảnh tựa hồ hơi run lên.
"Anh ấy có thể sẽ phải nằm viện một thời gian." Triển Chiêu tiếp tục nói, "Tay trái cũng bị gãy xương."
Trần Cảnh ngẩng đầu, khàn khàn giọng hỏi một câu: "Cậu ấy... Cậu ấy rất hận tôi phải không?"
Triển Chiêu gật đầu: "Ông còn muốn cùng anh ấy chết cháy trong phòng hỏa táng phải không?"
"Đúng..." Trần Cảnh gật đầu.
"Thế nhưng Công Tôn không biết những điều này." Triển Chiêu nói: "Anh ấy cũng không biết ông vì anh ấy mà làm rất nhiều việc."
Trần Cảnh lắc đầu: "Cậu ta cho tới bây giờ đều không quan tâm..."
"Không phải thế!" Thấy trong mắt Trẩn Cảnh thoáng lên một tia hy vọng, Triển Chiêu nói: "Không phải anh ấy không quan tâm, mà ông không nói cho anh ấy biết."
"Tôi..." Trần Cảnh chần chừ.
Triển Chiêu nói: "Ông phải biết, ông thích anh ấy không sai, sai chính là ở cách thể hiện. Hãy nói hết sự việc ra cho tôi, tôi sẽ giúp chuyển lời cho Công Tôn."
Trần Cảnh mờ mịt nhìn Triển Chiêu trước mắt: "Nếu tôi khai hết, cậu ấy liệu có tha thứ cho tôi?"
Bạch Ngọc Đường đứng một bên nghe, đột nhiên cảm thấy Trần Cảnh kỳ thật rất đáng thương, "Ông không muốn gặp lại anh ấy?"
"Sao?" Trần Cảnh giật mình ngẩng đầu: "Tôi còn có thể gặp lại cậu ấy?"
"A......" Bạch Ngọc Đường lắc đầu, "Nói thật thì, nếu anh ấy tha thứ ông, anh ấy sẽ đến gặp ông."
“Tôi nói, tôi nói..." Trần Cảnh cuống quít gật đầu, "Các cậu hỏi tôi cái gì, tôi cũng nói hết."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường lấy giấy bút ra ghi lại.
"Ông biết Công Tôn đã bao lâu rồi?"
"Tám... Tám năm rồi."
"Ông và Công Tôn học cùng lớp?" Triển Chiêu lật lý lịch của Trần Cảnh: "Nhưng ông lại lớn hơn anh ấy hai tuổi?"
"Đúng......" Trần Cảnh gật đầu, "Lần đầu tiên thấy cậu ấy, là ở một buổi tiệc trường."
"Ông thích anh ấy đã lâu rồi?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy."
"Ông theo dõi anh ấy đã bao lâu?"
"Một... một năm."
Triển Chiêu gật đầu: "Tặng hoa và gọi điện thoại cũng là ông?"
"Đúng."
"Vì sao một năm gần đây mới làm thế?"
"Vì... muốn tự đối diện với tình cảm của mình."
Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn Triển Chiêu, "Đối diện với tình cảm của mình."
Triển Chiêu suy nghĩ một chút: "Đây là quyết định của ông hay là lời khuyên người khác cho?"
"Có, là ý kiến của bác sĩ cho."
"Bác sĩ?" Bạch Ngọc Đường hào hứng: "Bác sĩ gì?"
Trần Cảnh thở dài: "Trước đây, tôi chỉ dám đứng xa xa nhìn cậu ấy là đã đủ thỏa mãn. Chỉ là dần dần, tôi càng ngày càng nghĩ nhiều đến cậu ấy, loại cảm giác này... Mỗi khi cậu ấy nói chuyện với người khác, cười với người khác... Tôi, tôi đều có một loại kích động muốn giết người, sau nghĩ, nếu cậu ấy chỉ thuộc về một mình tôi thì tốt rồi. Có đôi khi, cả tôi cũng nghĩ bản thân mình không bình thường..."
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu ngồi bên cạnh đang chăm chú lắng nghe, cười khổ trong lòng, anh rất hiểu loại tâm tình này của Trần Cảnh.
"Ông nghĩ mình không bình thường nên đi khám bác sĩ?" Triển Chiêu hỏi.
"Đúng. Tôi còn nghĩ nếu cứ như vậy, có khi sẽ làm ra những việc không thể cứu vãn, phải đi tìm bác sĩ tâm lý.” Trần Cảnh nói tiếp: "Bác sĩ đề nghị tôi nên đối diện với tình cảm của mình."
"Hắn đề nghị ông theo dõi và tặng hoa?" Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, "Là bác sĩ tâm lý ở đâu? Tên gì?"
Trần Cảnh lắc đầu, "Bởi vì tôi coi như là nhân viên nhà nước, mà nghề này, các cậu cũng biết là có điều mẫn cảm. Hơn nữa, tôi cũng không muốn đem rắc rối cho Công Tôn, vì thế mới đi khám ở phòng khám tư do bạn bè giới thiệu."
Triển Chiêu gật đầu: "Nói cách khác, ông đi chính là phòng khám không có giấy phép?"
Trần Cảnh gật đầu: "Cái này, căn bản cũng không thể gọi là phòng khám, chỉ là một căn phòng nhỏ. Bất quá bác sĩ cũng được, mỗi lần nói chuyện với hắn xong, tôi đều sẽ cảm thấy thoải mái."
"Tên bác sĩ là gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Tôi... Tôi không biết hắn tên gì, hắn bảo cứ gọi bác sĩ là tốt rồi, hắn nói, tôi không cần lo lắng, hắn là giáo sư tâm lý học rất có tiếng trong nước, bởi vì đang làm việc cho nhà nước, không thể tự mình kinh doanh, vì thế muốn giấu tên."
"Hắn người như thế nào?"
"Ừm... Tuổi đã lớn, đeo kính, nhìn rất có học vấn."
Bạch Ngọc Đường lấy từ đống tài liệu ra hai bức hình, là hình giáo sư Hứa và tiến sĩ Trương, "Nhìn xem có phải là hai người này không?"
Trần Cảnh dí mắt vào nhìn, chỉ vào hình của giáo sư Hứa: "Chắc là hắn."
"Chắc là?"
"Ánh sáng trong phòng rất mờ, tôi không thấy rõ, cảm giác cũng không sai lắm... Nhưng mà, người này thì tôi đã thấy." Trần Cảnh nói, chỉ vào hình chụp của tiến sĩ Trương.
"Ông gặp ở chỗ nào?" Triển Chiêu có chút giật mình.
"Ngày đó tôi đến khám bệnh thì gặp người này ngoài cửa."
Bạch Ngọc Đường hỏi: "Ông tại sao lại tạo vụ án kẻ giết người theo số hàng loạt này?"
Trần Cảnh có chút do dự: "Tôi dựa theo đề nghị của bác sĩ, bắt đầu theo dõi Công Tôn, tặng hoa cho cậu ấy. Lúc mới đầu, cảm giác thật tuyệt vời, rất sung sướng, sau đấy dần dần..."
"Ông cảm thấy không đủ?" Bạch Ngọc Đường nói.
"Đúng." Trần Cảnh gật đầu: "Bác sĩ nói, thật ra tình cảm của tôi không sai, nói không chừng, có cách làm Công Tôn để ý tôi."
"Cách đó là tạo ra vụ án này?"
"Bời vì bình thường, Công Tôn đối với ai cũng lạnh lùng nhàn nhạt, chỉ có lúc làm việc thì mới chăm chú nghiêm túc, vì thế, mới nghĩ đến lợi dụng công việc để tiếp cận." Trần Cảnh tiếp tục nói, "Quả nhiên, lúc Công Tôn nghe thấy vụ án này, liền rất hứng thú, muốn hẹn gặp tôi... Cậu ấy, cậu ấy lần đầu tiên nói với tôi nhiều như vậy."
"Tại sao giết Ngô Hạo?"
Trẩn Cảnh có chút hoảng loạn: "Tôi không nghĩ tới, Công Tôn thực sự giao vụ án cho các cậu, mà các cậu cũng ngay lập tức đi điều tra, tôi... tôi sợ sự việc bại lộ... Hơn nữa, chỉ cần giết Ngô Hạo, như vậy, vụ án sẽ trở thành vụ liên hoàn án thật."
"Dãy số là ai nói cho ông biết?"
"Là... bác sĩ."
Bạch Ngọc Đường cười buồn: "Ông không cảm thấy kỳ quái sao? Hắn tại sao lại biết dãy số?"
Trần Cảnh chần chừ một chút, nói: "Hắn nói, này đều là vật thí nghiệm thất bại."
......................
"Ông làm sao vào được nhà tù?"
"Bác sĩ đưa tôi đi, hắn nói hắn là bác sĩ tâm lý của nhà nước, có thể trực tiếp vào phòng khám bệnh trong nhà tù."
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: "Thảo nào bảo vệ một người cũng không phát hiện."
Triển Chiêu gật đầu: "Giáo sư Hứa quả thật là thầy giáo dạy môn phân tích tâm lý của nhà nước... hơn nữa địa vị cũng rất cao."
"Đúng thế." Bạch Ngọc Đường nói, "Hai mươi năm trước có thể ngay lập tức chứng minh Triệu Tước không bình thường."
Triển Chiêu trầm tư: "Cậu nói xem, ông ta có thể hay không đang ở chỗ nào đó làm thí nghiệm?"
"Rất có thể, vừa rồi cũng nhắc tới vật thí nghiệm gì đó." Bạch Ngọc Đường đứng lên, đưa giấy bút tới trước mặt Trần Cảnh: "Viết địa chỉ phòng khám ra đây."
Triển Chiêu cũng đứng lên: "Cậu muốn đi bắt ông ta à?"
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: "Không được, thiếu chứng cứ, lão già kia vừa thạo nghề, lại làm việc cẩn thận."
"Đúng vậy!" Triển Chiêu cũng tán thành: "Hắn chỉ cần chứng minh tâm lý Trần Cảnh không bình thường, có thể đem tội danh thổi đi không còn dấu vết."
Bạch Ngọc Đường cầm lấy địa chỉ, xoay người ra khỏi phòng thẩm vấn.
"Cậu muốn đi đâu?" Triển Chiêu vội vã đuổi theo.
"Ách... Miêu Nhi, tôi đột nhiên có việc cần làm..."
"Cậu muốn một mình đến phòng khám đó điều tra phải không?" Triển Chiêu nhéo anh, "Tôi cũng đi."
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: "Nguy hiểm lắm, nhỡ gặp chuyện không may thì làm sao? Cậu chờ ở đây đi."
Triển Chiêu lườm anh một cái: "Chúng ta đã thỏa thuận, ra ngoài thì cậu phải dẫn tôi theo!"
"Có nguy hiểm đó!"
"Chính cậu nói là không được rời khỏi người cậu, hiện tại còn phủi tôi để đi một mình à."
“Tôi là muốn tốt cho cậu, cậu thế nào lại không hiểu hả!"
"Tốt!" Triển Chiêu gật đầu, "Tôi đi nói cho Bao cục trưởng!"
"Cậu nói với ổng cái gì?" Bạch Ngọc Đường vội vã kéo Triển Chiêu đang muốn chạy.

“Tôi đi nói cho chú ấy biết, cậu một mình hành động!"


"Này, cậu đừng... được được, tôi sợ cậu rồi!"
"Khà khà..." Triển Chiêu cảm thấy hài lòng, theo Bạch Ngọc Đường đang ủ rũ ra khỏi cục cảnh sát.

Kẻ giết người theo số



25 - Ám thị
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy xe tới địa chỉ Trần Cảnh cung cấp, phòng khám của giáo sư Hứa, loanh quanh một hồi thì tới khu nghèo nàn gần với phố bar của thành phố S.
Vì xe của Bạch Ngọc Đường khiến người khác vô cùng chú ý, hai người đậu xe ở chỗ xa xa rồi đi bộ vào.
Khu vực này là nơi tập trung của du côn, quán bar, vũ trường, cả những chỗ nhạy cảm, phần lớn người vào đây là thanh niên trẻ ăn mặc quái dị.
Triển Chiêu nhìn quanh quất tìm số nhà, Bạch Ngọc Đường bên người đột nhiên kéo anh vào bên cạnh mình, tay ôm vai anh.
"Gì vậy?" Triển Chiêu nhún nhún vai, liếc Bạch Ngọc Đường.
"Xuỵt" Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng nói: "Đừng nhìn phía sau, có người đi theo ta."
......!...... "Nhanh như vậy đã bị phát hiện sao?" Triển Chiêu kinh ngạc hỏi.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười: "Hình như mọi thứ không phải lúc nào cũng như cậu nghĩ."
"Là sao?" Triển Chiêu không hiểu.
"Tí nữa sẽ biết." Bạch Ngọc Đường ôm anh, quẹo vào một ngõ nhỏ không người.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, rất tán loạn, hình như nhiều hơn một người.
Bạch Ngọc Đường dừng bước, lúc này, phía sau có hai người chạy đến, sau đó thêm hai người nữa, bốn người tỏa ra, vây Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vào giữa.
Triển Chiêu quan sát bốn người, thoạt nhìn đều là thanh niên khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc rất du côn, xăm hình quái dị, kiểu tóc --- Cosplay??
"Hai vị trông như người có tiền a." Một tên du côn đánh giá Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Cho bọn này mượn ít tiền để đi chơi gái đi."
Triển Chiêu liếc Ngọc Đường, cố gắng nhịn cười, đội trưởng cảnh sát hình sự bị người xin đểu, Bạch Ngọc Đường từ lúc sinh ra tới nay, có khi đây là lần đầu tiên.
"Không có tiền cũng không sao." Một tên du côn đột nhiên cười hắc hắc, vươn tay, "Theo bọn này đi chơi một tí cũng được..." Tay duỗi về phía má Triển Chiêu.
Một tiếng "rắc" vang thật giòn, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy Bạch Ngọc Đường túm tay tên nọ, mà cái tay đó đang rơi vào tình trạng cong oặt một cách dị thường -- bị bẻ gãy.
"A---" Tên du côn bị gãy tay kêu thảm, ngồi bệt xuống mặt đất.
Ba tên còn lại cũng luống cuống tay chân.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: "Lần trước tôi dạy cho mấy chiêu, giờ còn nhớ không?"
Triển Chiêu nóng lòng gật đầu, thực chiến yeah thực chiến, cơ hội hiếm có nha.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, quay qua vẫy tay ba tên du côn còn lại.
Ba tên nhìn lẫn nhau vài cái, tên đứng đầu hô to: "Lên..." rồi cùng vọt lên.


tải về 1.11 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   4   5   6   7   8   9   10   11   12




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương