Vụ án thứ nhất: Kẻ giết người theo số Tiết tử S. C. I. thành lập



tải về 1.11 Mb.
trang7/12
Chuyển đổi dữ liệu07.06.2018
Kích1.11 Mb.
#39528
1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   12
"Ừ." Triển Chiêu gật đầu.
"Cẩn thận một chút!" Bạch Ngọc Đường nâng mặt anh lên, chăm chú dặn dò.
"Ừ." Triển Chiêu lại gật đầu. Bắt đầu ung dung đi về phía lớp học.
Từ Khánh chờ ở trước cửa tòa nhà để đánh bọc sườn, quả nhiên, chợt nghe Vương Dũng từ bên trong hét to: "Cút hết cho ta! Cảnh sát không được tới gần!"
Bạch Ngọc Đường thừa dịp đoàn người lùi ra, liền lẻn vào phía sau nhà trẻ, bay qua tường, rất nhanh đã tới phía sau tòa nhà.
Một đội viên đặc công mới tới không nhịn được kinh ngạc: "Má ơi, bức tường đó cao cũng ít nhất 4m, làm thế nào mà nhẹ nhàng vượt qua được vậy?"
Hóa ra mỗi đội viên đội trọng án đều thần kỳ như vậy, Ngải Hổ nói: "Này đã là gì? Bản lĩnh của Bạch đội trưởng nhà tôi, tay không cũng có thể trèo lên tòa nhà mười tầng thì sao?"
"Thảo nào tên hiệu là chuột bạch..." Người mới tới cảm thán, "Ai da..."
Bị đánh!
Triển Chiêu đã vào trong tòa nhà, anh chậm rãi đi lên lầu hai, gõ vài tiếng vào cánh cửa phòng học đang đóng chặt.
"Ai... Ai đó?" Bên trong truyền đến thanh âm của Vương Dũng.
Cửa phòng học được đẩy ra, Triển Chiêu đứng ở cửa: "Có thể vào không?"
Tình huống của viên cảnh sát tên Vương Dũng kia xem ra rất hỏng bét, đầu đầy mồ hôi, trên mặt râu ria xồm xoàm. Hắn một tay ôm một đứa bé gái đang hoảng sợ quá độ, một tay cầm súng lục. Hơn mười đứa bé đang ôm đầu ngồi trước hắn, cả bọn sợ hãi, nức nở khóc, chỉ có một đứa bé, sắc mặt tuy có trắng bệch nhưng không khóc, có vẻ rất bình tĩnh, nhìn gương mặt, Triển Chiêu dám khẳng định, đây là con của Lư Phương, Lư Trân.
Vương Dũng thấy Triển Chiêu đứng ngoài cửa, hiển nhiên có chút căng thẳng, thế nhưng khi nhìn rõ ràng gương mặt Triển Chiêu, hắn "ha hả" cười: "Thiên sứ..."
"Có thể vào không?" Triển Chiêu hỏi lại một lần nữa, hai tay giơ lên: "Ta không mang vũ khí."
"Lại... lại đây."
Triển Chiêu chậm rãi đi vào phòng học.
"Đóng... đóng cửa!" Vương Dũng tựa hồ rất căng thẳng nên nói lắp.
Triển Chiêu trở tay đóng cửa, "Ngươi muốn nói cái gì với ta?"
"Nói... Nói..." Vương Dũng vô ý thức nhìn xuống dưới, Triển Chiêu nhìn thoáng qua tai hắn, thấy có một tai nghe điện thoại, mỉm cười, quả nhiên có người âm thầm chỉ huy.
"Thần nói muốn tha thứ cho ngươi!" Không đợi Vương Dũng nghe rõ chỉ thị từ tai nghe truyền đến, Triển Chiêu đã giành nói trước.
"Cái... cái gì?" Vương Dũng có chút không tin tưởng, ngẩng đầu nhìn, nhưng lập tức sự chú ý lại bị thanh âm trong tai nghe hấp dẫn.
"Thần đang ra lệnh cho người là giả."
"A?!" Vương Dũng giật mình, Triển Chiêu thấy có cơ hội, tiếp tục nói: "Ngươi hãy vứt ống nghe đi, sẽ có thể nghe thấy được âm thanh thật sự của thần!"
"Thật sao?" Tay Vương Dũng run run đặt tại tai nghe, hình như có chút do dự.
"Ngươi không nghe thấy sao?" Triển Chiêu nhẹ nhàng nghiêng đầu, tựa như đang nghe gì đó, "Nghe đi! Thần đang nói, ta tha thứ cho ngươi."
"Thật... thật không?" Vương Dũng chần chừ lấy tai nghe ra, cố gắng lắng nghe...
Ánh mắt Triển Chiêu đảo qua bóng trắng nhoáng lên ở trước cửa sổ phía Tây, biết Bạch Ngọc Đường đã tới bên cửa sổ.
"Ta... ta không nghe thấy..." Sự chú ý của Vương Dũng đã hoàn toàn ở trên người Triển Chiêu.
Triển Chiêu mỉm cười: "Ngươi nghe đi..." Vừa nói vừa quay về hướng đông, Vương Dũng cũng nhìn theo Triển Chiêu, dần dần xoay người, chuyển thành tư thế đưa lưng về cửa sổ phía Tây.
"Nghe được không?" Triển Chiêu tiếp tục dẫn dắt.
"Hình như..." Vẻ mặt Vương Dũng hoang mang.
"Ngươi lại muốn làm chuyện xấu nên thanh âm trở nên không rõ."
"Ta... Ta không có, ta không biết đã phạm cái gì, ta không có làm chuyện xấu." Vương Dũng biện bạch.
"Vậy sao, cô bé trong lòng ngươi sắp chết rồi đấy." Triển Chiêu chỉ vào bé gái đang khóc thút thít.
"Cái gì... Sao?" Vương Dũng có chút lúng túng, cúi đầu nhìn cô bé.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường trèo lên bệ cửa sổ, "Phế quản và phổi của trẻ em rất yếu, ngươi ôm cô bé như vậy, mà cô bé lại khóc, nước mắt sẽ làm tắc khí quản, cô bé sẽ không thể hô hấp bình thường."
"Thật... Thật sự?" Vương Dũng hồ nghi nhìn chằm chằm bé gái trong lòng, thấy mặt cô bé đã đỏ ửng.
"Thật sự! Bạn ấy còn bị bệnh suyễn!" Tiểu Lư Trân ngồi một bên đột nhiên mở miệng.
Triển Chiêu thấy mặt Vương Dũng lộ ra một ít áy náy, trong lòng thầm khen, "Thật là một đứa bé thông minh!"
Tiểu Lư Trân len lén nhìn Triển Chiêu, thấy Triển Chiêu gật đầu với mình, thì lấy can đảm nói với Vương Dũng đang chần chứ: "Chú buông bạn ấy ra, cháu sẽ làm con tin của chú."
Nói rồi đứng lên bước về phía trước.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường đã ở hẳn trên bệ cửa sổ.
Vương Dũng buông bé gái trong tay ra, đang định kéo Lư Trân lại thì Triển Chiêu đột nhiên nói: "Thần nói!"
...... Vương Dũng giật mình sửng sốt, theo bản năng dừng động tác lại, chăm chú lắng nghe. Ngay bên cạnh, Lư Trân nhanh chóng kéo bé gái tránh qua một bên. Bạch Ngọc Đường từ phía sau lao lên người Vương Dũng, dùng chút lực tháo khớp tay, tước súng của hắn, Vương Dũng đau đến mức hét thảm. Đám trẻ con bắt đầu la hét chạy trốn về bên kia, Lư Trân chợt hô to: "Đừng sợ! Không có việc gì hết!"
Triển Chiêu nhanh chóng lật túi trước của Vương Dũng, quả nhiên thấy một chiếc điện thoại di động được cắm tai nghe, lấy điện thoại ra, thì thấy một vật màu đen cũng đi ra theo, cái hộp phát ra một tiếng "click", Triển Chiêu cầm hộp lên, thấy trên mặt là chuỗi số: "10, 9..."
Mặt lập tức trắng bệch.
"Ném!" Bạch Ngọc Đường hô to một tiếng, Triển Chiêu cầm quả bom ném ra ngoài cửa sổ rồi mới thấy: nữ phóng viên hồi nãy mang theo cameraman, không biết từ lúc nào đã bò tới ngoài tường sân sau.
"Shit!" Bạch Ngọc Đường rút súng nã một phát ngay quả bom đang rơi xuống, viên đạt sượt qua góc dưới cái hộp, quả bom đang rơi xuống lại bắn lên trên... Phát súng thứ hai, quả bom tiếp tục bắn lên cao.
Xa xa lóe lên phản quang của ống nhắm lắp trên súng, Bạch Ngọc Đường tiếp tục bắn cho quả bom bay lên cao hơn, Mã Hán ở cách đó hơn 100m lập tức ngắm vào quả bom.
Những nhân viên đài truyền hình bị tiếng súng làm cho kinh sợ, đang chạy trốn thì nghe Bạch Ngọc Đường ở trên lầu hét to: "Tất cả nằm sấp xuống!"
Lập tức, anh và Triển Chiêu cùng nhau kéo màn cửa sổ vừa nặng vừa dày xuống, quay người chạy vội về phía Lư Trân và đám trẻ con ở góc tường.
Một tiếng nổ rung trời...
Quả bom lúc sắp nổ thì bị viên đạn của Mã Hán bắn văng về phía xa, toàn bộ cửa sổ thủy tinh đều bị vỡ vụn, mảnh vỡ văng tứ tung, nhưng may mắn mọi người đều được tấm màn cửa bảo vệ.
Sau khi quả bom nổ, , Triệu Hổ chờ ở dưới lầu liền vọt vào, thấy mọi người không có việc gì liền nhanh chóng chạy tới dỗ dành bọn nhỏ.
Bạch Ngọc Đường đi tới bên cửa sổ, thấy mấy người nhân viên truyền hình không muốn sống kia cùng bà chị phóng viên không bị thương, thở phào một cái, quay lại giơ ngón cái lên hướng Mã Hán ở xa xa.
Mã Hán ôm súng ngồi bệt xuống đất, vừa lau mồ hôi vừa nói với Từ Khánh chân tay đã nhão thành cháo ở bên cạnh: "Mẹ nó, thật là kích thích quá đi!"
Tiểu Lư Trân kéo kéo góc áo Bạch Ngọc Đường: "Chú là chú Bạch phải không?"
Bạch Ngọc Đường ôm cậu nhỏ lên, hôn một cái chụt: "Hảo tiểu tử! Rất có tiền đồ a!" Đảo mắt, không thấy Triển Chiêu đâu hết.
Triển Chiêu đẩy đoàn người ra, chạy ra ngoài nhìn xung quanh, anh dám chắc người gọi điện thoại đang ở gần đây.
Xa xa có một bóng người bước nhanh trốn vào hẻm nhỏ làm anh chú ý --- chính là hắn!
Nhanh chóng đuổi theo, chạy vào ngõ nhỏ, nhưng không thấy bóng người...
Đang muốn quay đầu lại thì kinh sợ phát hiện phía sau hình như có người, một tay đã khóac lên đầu vai anh...
Xa xa một tiếng hô to: "Miêu Nhi!"
Người đứng sau cố sức đẩy, Triển Chiêu lảo đảo, ngã vào bên tường, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen chạy trốn. Người đàn ông lao ra khỏi ngõ nhỏ, vọt vào trong một chiếc ô tô màu đen, nhấn ga chạy mất. Bạch Ngọc Đường chạy tới đầu ngõ, thấy chiếc xe kia chính là chiếc xe bị mất -- Chiếc Honda màu đen
Xoay người đi tới cạnh Triển Chiêu, chỉ thấy trên mặt đất một chiếc khăn tay ẩm ướt, Bạch Ngọc Đường đứng thẳng vẫn còn ngửi thấy mùi ête.
"Chiếc xe kia... A!" Triển Chiêu vừa định nói đã bị Bạch Ngọc Đường thô bạo ấn vào trên tường, đau đến mức làm anh thở hắt một tiếng.
"Cậu... Làm gì vậy?" Nhìn Bạch Ngọc Đường trước mặt đang giận không kiềm chế được, vẻ mặt đầy sát khí, Triển Chiêu có chút chột dạ hỏi.
"Làm gì à?!" Bạch Ngọc Đường nghiến răng: "Cậu nói thử xem?"
Triển Chiêu biết lần này mình đã đi quá đà, nhỏ giọng nói: "Đúng...... Xin lỗi."
"Đừng hòng tôi bỏ qua cho cậu dễ dàng vậy!" Bạch Ngọc Đường nói xong, tay nâng cằm Triển Chiêu lên, đối với đôi môi đang mấp máy kia... hôn một cách thô bạo.

Kẻ giết người theo số



20 - Người thứ 3
Xúc cảm vừa nóng vừa mềm mại truyền từ môi tới tứ chi làm người phải giật mình, cả hai đều cùng sửng sốt......
Triển Chiêu ngạc nhiên mở to mắt.
Bạch Ngọc Đường cũng không phải lần đầu tiên hôn anh, từ nhỏ đến lớn, người nọ tựa như luôn có rất nhiều tiếp xúc thân thể với mình, không phải sờ sờ thì cũng là cọ cọ, sau khi lớn lên, càng thương xuyên hôn nhẹ, ôm một cái. Có lẽ là bởi vì từ lúc nhỏ cho đến lúc lớn đều ở cạnh nhau, vì thế Triển Chiêu thường ghét nhất là cùng người khác tiếp xúc gần gũi, đối với đụng chạm của Bạch Ngọc Đường đã tập thành quen thuộc, chỉ là lần này --- không giống những trò đùa giỡn hay trêu cợt trong quá khứ, động tác của Bạch Ngọc Đường có một tia hung hãn, hai tay siết chặt lấy thắt lưng mình, chuyên chế bá đạo kéo Triển Chiêu về phía anh, tựa như sợ mình sẽ chạy trốn, hơi thở nóng bỏng trôi lượn lờ giữa hai người, cứ như đang phải chịu đựng cái gì đấy. Triển Chiêu bối rối, tâm hoảng ý loạn, đáng tiếc phía sau là bức tường, trước mặt người lại ép sát, không có chỗ chạy trốn.
Bạch Ngọc Đường cũng bị động tác của chính mình dọa cho giật nảy.
Vừa rồi trong nháy mắt, ý thức được Triển Chiêu thiếu chút nữa bị người bắt đi, bộ não từ trước đến nay luôn bình tĩnh đột nhiên xuất hiện một khoảng trống. Thấy hắn bình yên vô sự, tự nhiên lại có một cơn tức giận nảy lên, thân thể cử động trước cả suy nghĩ -- đến lúc tỉnh táo lại thì đã gần gũi giao hòa. Thân thể cứ như không khống chế được, càng ra lệnh cho chính mình dừng lại, thì càng khao khát được nhiều hơn.
Kỳ thật Bạch Ngọc Đường đã sớm phát hiện, chính mình tựa hồ có một loại khát vọng muốn đụng chạm vào Triển Chiêu, tiếp xúc thân thể làm anh an tâm, có lúc anh thậm chí nghĩ bản thân không bình thường, vì loại dục niệm ít người nghĩ đến này, có lẽ đang chậm rãi nảy mầm trong ngực anh. Quan hệ quá thân thiết và quá phận này làm Bạch Ngọc Đường cố gắng lảng tránh phần rung động kia, mỗi lần anh đều thành công quên nó đi, thế nhưng, cảm giác này càng lúc càng rõ ràng, mạnh mẽ! Anh có thể chạm đến sự mềm mại của người nọ, gần gũi hôn môi như nếm món tráng miệng ngọt, hương vị của làn da trắng, chiếc cổ cao, tay chân dài và mảnh khảnh... Tựa như hiện tại, cảm giác trong lòng không thể nào thỏa mãn, chết tiệt, muốn hắn!
Có một số việc bắt buộc, dù trước đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý tiếp nhận, nhưng thế nào cũng không thể chuẩn bị hoàn hảo.
Xa xa truyền đến tiếng chân mất trật tự, Triển Chiêu đẩy mạnh Bạch Ngọc Đường ra.
Thối lui vài bước, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu tựa trên vách tường, vẻ mặt rối loạn nhìn anh, hai mắt trợn tròn, môi vì vừa hôn mà vẫn còn ươn ướt và bóng, mặt lại đỏ... Thật đáng yêu.
"Sếp!" Triệu Hổ chạy vào ngõ nhỏ, mọi người lúc nãy hồi phục tinh thần thì phát hiện không thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đâu, bèn cuống quít tìm kiếm khắp nơi, chạy vào ngõ nhỏ, đã thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang đứng tách ra hai bên, mắt to trừng mắt nhỏ... Chẳng lẽ lại cãi nhau?
Cảm giác không khí giữa hai người có chút quỷ dị, mọi người trong S.C.I. đều không dám tới gần.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nở nụ cười, liếm môi mình một cách bất minh. Triển Chiêu đứng đối diện nhìn động tác của anh, mặt càng lúc càng hồng, xoay người rời đi, đi được hai bước thì dừng lại, nghiêng đầu như đang suy nghĩ gì đó, sau đó mạnh mẽ xoay người lại đi trở về. Bạch Ngọc Đường nhìn hành động của anh thì trong mắt lóe lên một tia hy vọng.
Triển Chiêu đi tới trước mặt anh, đứng thẳng, hít một hơi sâu... Tay mạnh mẽ nắm lại, tống thẳng một đấm vào mũi Bạch Ngọc Đường.
"A... Mèo chết... Đau!" Bạch Ngọc Đường bưng mũi lui về phía sau vài bước, mũi đau quá nha.
Triển Chiêu có lẽ đã bớt giận một chút, hung tợn nói: "Chuột bạch! Cậu còn dám trêu tôi nữa, tôi sẽ làm thịt cậu!" Nói xong căm giận xoay người đi, vì đi quá nhanh nên tất cả mọi người đều không thấy được chút hoảng loạn và mê muội trong mắt anh.
Bạch Ngọc Đường nhìn bóng lưng vội vàng rời đi, cười khổ lắc đầu --- Miêu Nhi, tôi không có trêu cậu, tôi là thích cậu.
Xoa cái mũi hồng hồng, Bạch Ngọc Đường cảm thấy may mắn, con mèo là một con mọt sách chính cống, nếu không một đấm kia, dám mũi mình đã gẫy rồi.
"Sếp! Không...... Không có việc gì chứ?" Triệu Hổ lấy gan tiến lên hỏi.
Bạch Ngọc Đường liếc cậu một cái, nhướn một bên mày, cười nhạt:" Không có việc gì? Thế nào mà không có việc gì lại đi hỏi không có việc gì? Cậu để tôi đấm một cái xem thử có việc gì hay không? Có việc à? Tôi thì có thể có việc gì? Nắm tay của con mèo mềm như bánh màn thầu, dù có đánh tôi một cái thì có thể có việc gì? Ai bảo tôi có việc? Cậu hỏi tôi có việc gì không mà tôi thì lại không có việc gì, thế thì làm sao mà tôi trả lời cho cậu biết là tôi có việc gì hay không chứ... Hừ..." Bạch Ngọc Đường hít một hơi thật sâu, quay lưng về phía chúng thủ hạ đang hóa đá, tiêu sái nói --- "Thu đội!" Cất bước đi về phía trước.

(vâng vâng, anh không có việc gì, một quyền đả kích vào lòng anh thì làm sao lại có việc gì, chả nhẽ nói toạc ra tôi vừa bị người ta từ chối, hảo mất mặt mà lại còn là chuyện lớn...)


Triệu Hổ đứng sững sờ, hoàn hồn xong quay qua hỏi các anh em: "Cái đấy là không có việc gì à?"
"........." Mọi người há mồm chậm chạp lắc đầu, mắt xa xăm nhìn bóng lưng Bạch Ngọc Đường cũng ở chỗ xa xa.
Vương Triều cảm thán: "Đội trưởng từ lúc nào cùng tiến sĩ Triển học tâm lý học vậy?"
"........." Mọi người lại há mồm chậm chạp lắc đầu, mắt tiếp tục xa xăm nhìn hướng bóng lưng đang dần xa mất hút của Bạch Ngọc Đường, tập thể cảm thán, "Thật là thâm sâu khó lường a..."

Bạch Ngọc Đường trở về hiện trường, thấy Triển Chiêu đang ngồi thất thần ở ghế phụ trong chiếc Spyker C8 màu bạc của mình, con mèo ngốc này.


"Tiểu Bạch!"
Quay đầu lại, thấy Lư Phương ôm Tiểu Lư Trân đứng ở phía sau anh.
"Thực sự cám ơn các cậu!" Lư Phương cảm kích nói.
"Cám ơn cậu nhỏ này mới đúng!" Bạch Ngọc Đường xoa xoa đầu tiểu Lư Trân, "Cậu nhóc sau này lớn lên chắc chắn vượt trội!"
Lư Trân lấy từ trong túi ra hai hộp sữa trẻ em, đưa Bạch Ngọc Đường, "Mời chú, còn cả chú xinh đẹp kia nữa."
Vừa cười vừa nhận sữa, Bạch Ngọc Đường nhéo nhéo hai má Lư Trân, sau đó nói lời tạm biệt rồi xoay người vào xe.
Ngồi lên xe, Bạch Ngọc Đường đưa hộp sữa cho Triển Chiêu còn đang đờ ra.
"Sữa trẻ em?" Triển Chiêu ngạc nhiên nhìn Bạch Ngọc Đường.
"Tiểu Lư Trân mời."
"A... Cậu nhóc là một đứa bé rất giỏi!"
"Đúng vậy! Tương lai chắc chắn là một nhân vật giỏi!"
"..."
"Miêu Nhi."
"Gì?"
Bạch Ngọc Đường khởi động xe: "Từ giờ trở đi, đừng rời xa khỏi người tôi, đến tận lúc bắt được tên biến thái!"
Triển Chiêu uống sữa, cười: "Cái đó à? Không phải chuyện kia sao?"
"Đồ mèo gian!" Bạch Ngọc Đường nhấn ga, "Có nghe không, từ giờ trở đi, một bước cũng không cho đi!"
......
"Ừ." Tiếp tục uống sữa, uống hết cái sụp, "Hộp kia cũng đưa tôi luôn đi!" Với tay qua lấy.
"Này! Mèo, không được lấy! Mỗi người một hộp!"
"Keo kiệt!"
"Mèo tham ăn!"
......

Trở lại văn phòng S.C.I. thì đã là buổi trưa, Bạch Ngọc Đường vừa vào phòng, đã thấy Bạch Cẩm Đường ngồi ngơ ngác ở sô pha, hai mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt mơ màng.


Bạch Ngọc Đường cẩn thận đi lùi bằng đường cũ, rời khỏi phòng làm việc, mà Bạch Cẩm Đường lại đứng lên, mặt không chút thay đổi đi ra khỏi phòng.
Triển Chiêu vừa thấy thì cả kinh, vọt vào phòng của mình, quay lại nói cho mọi người còn đang sững sờ đứng tại chỗ: "Chạy mau! Ngàn vạn lần đừng tới gần!"
Ngày hôm qua đã kiến thức được lực phá hoại của đại ca Bạch gia, mọi người liền chạy trốn ngay tức khắc, Bạch Cẩm Đường mặt vẫn mơ màng, đi thẳng đến cửa chính.
"Sếp? Đây... Đây là tình trạng gì vậy?" Triệu Hổ trốn sau lưng Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng hỏi.
"Bệnh... bệnh mới thức dậy! Đặc biệt vào thời gian thiếu ngủ, ảnh cái gì cũng đều làm được!"
Bạch Cẩm Đường vừa đi tới cửa thì Công Tôn vừa lúc cầm tài liệu đi vào: "Mọi người đã về rồi à? Nhiệm vụ thế nào?"
......
Không ai trả lời, Công Tôn giương mắt nhìn Bạch Cẩm Đường đang đứng đờ trước mặt mình, có chút khó hiểu: "Cậu làm sao vậy......"
Nói còn chưa hết câu, đã thấy Bạch Cẩm Đường vươn hai tay, ôm lấy Công Tôn, sau đó rúc đầu vào vai anh cọ loạn một trận, cọ xong thì ngẩng đầu, mạnh mẽ hôn một cái lên má Công Tôn.
Tiếp theo, Bạch Cẩm Đường dụi dụi cặp mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, lên tiếng: "Buổi sáng tốt lành."
Tập thể S.C.I. hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt Công Tôn lúc đầu đã tái, nay càng thêm tái, ném đống tài liệu xuống đất, thò tay vào túi áo lấy gì đó.
Mã Hán run rẩy hỏi Bạch Ngọc Đường: "Sếp, Công Tôn... Có khi nào... sẽ dùng kỹ năng dùng dao lão luyện ra chém anh hai sếp không?"
Quả nhiên, Công Tôn từ trong túi áo rút ra một con dao giải phẫu màu bạc sáng lòe lòe...
"Tách bọn họ ra!" Bạch Ngọc Đường thấy tình huống nghiêm trọng, ra lệnh một tiếng, mọi người đều nhảy lên, Mã Hán củng Trương Long giữ chặt Công Tôn, kéo ra bên ngoài.
"Công Tôn, anh bình tĩnh một chút..."
"Ta muốn làm thịt hắn!" Công Tôn giãy dụa, quơ quơ con dao giải phẫu, "Buông ra! Ta muốn lóc thịt hắn! Ba ngàn dao! Một dao cũng không thiếu!"
......... S.C.I.......... Tiếp tục rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Triển Chiêu đứng rất xa, xoa xoa "Lỗ Ban" trong lòng, nhỏ giọng nói: "Ngàn vạn lần đừng có chạy qua a! Nguy hiểm lắm!"
Nửa tiếng đồng hồ sau, trong phòng ăn ở lầu hai của cục Cảnh sát.
Bạch Ngọc Đường vuốt vết dao trên cổ áo mình, con dao của Công Tôn bay tới, xẹt qua cổ áo anh, cách động mạch chủ của anh chưa tới 1cm, "Công việc của hai đứa nguy hiểm quá a..." Bạch Cẩm Đường lòng còn sợ hãi, nói.
"Ai bảo anh đi chọc Công Tôn làm gì?" Bạch Ngọc Đường rót trà an ủi.
Bạch Cẩm Đường nhấp một ngụm trà: "Công Tôn kia làm gì mà hung hãn vậy?"
........................
Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Anh hai, em có chuyện muốn hỏi anh."
Bạch Cẩm Đường nhìn anh, rồi nhìn qua Triển Chiêu: "Chuyện gì?"
"Ách... Lão ba nhà mình... có anh em bạn bè nào đặc biệt không?"
"Anh em bạn bè?" Bạch Ngọc Đường bị hỏi, cũng không hiểu gì hết, "Anh dọn ra ngoài cũng đã bao nhiêu năm rồi, làm sao biết được ai với ai?"
"Hai mươi năm trước." Triển Chiêu bổ sung một câu.
"......" Bạch cẩm Đường lộ rõ kinh ngạc, nhìn hai người một chút, "Ừ...... Có."
"Anh hai?" Thấy sắc mặt Bạch Cẩm Đường khác thường, Bạch Ngọc Đường thấy không thích hợp, "Có vấn đề gì sao?"
Uống thêm một ngụm trà, Bạch Cẩm Đường nhàn nhạt nói: "Cụ thể nhớ không rõ, hai đứa hỏi Bao cục trưởng đi."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau, kinh ngạc vì phản ứng của Bạch Cẩm Đường.
"Nhớ không rõ? Anh có biết Hắc Bạch song sát không, ngoại trừ Bao cục trưởng và lão ba mình... còn có ai khác không?" Bạch Ngọc Đường hỏi dồn.
"Haizz..." Bạch Cẩm Đường cười khổ, "Anh chỉ biết có một người họ Triệu, người nọ đã bắn anh một phát súng ở đây." Chỉ vào chính đầu mình, "Đến lúc anh tỉnh lại, một năm đã trôi qua, sau đó, những chuyện trước 13 tuổi, chỉ còn lưu lại những đoạn ngắn không trọn vẹn."
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vô cùng kinh hãi, bọn họ nhớ kỹ, khi còn bé, đúng là không gặp được Bạch Cẩm Đường suốt một năm.
"Anh... anh hai..." Bạch Ngọc Đường có chút không biết làm sao, "Anh... Anh đừng để bụng..."
Bạch Cẩm Đường cười: "Không sao cả, dù gì cũng không nhớ rõ. Được rồi, anh có mang một chai Alsace năm 76 trong túi, hai đứa cầm nó đi hối lộ ổng, biết đâu lại nghe được nhiều thứ..."
Ngạc nhiên nhất chính là, lúc Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ấp úng cầm rượu tìm được Bao Chửng, Bao Chửng không đợi cả hai mở miệng đã nói: "Không cần phải nói, tôi biết các cậu muốn hỏi gì, đi theo tôi, đưa cả hai đến gặp một người."
Kẻ giết người theo số

21 - Triệu Tước


Bao Chửng dừng xe, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, không thể tin được đây là ở trong thành phố S, mà có cảm giác như đã đi qua nước ngoài.
Ô tô chạy gần ba tiếng đồng hồ mới đưa ba người tới nơi cần tới -- thung lũng hoang vu hẻo lánh, một tòa nhà một mảnh thuần trắng. Bốn phía có hàng rào điện cao chót vót, thỉnh thoảng có tuần tra vai vác súng, đạn lên nòng đi qua đi lại, đây chắc chắn không phải là một nơi bình thường. "Thế nào? Có cảm tưởng gì?" Bao Chửng buồn cười, nhìn hai người đứng bên đang sợ ngây người như hai đứa trẻ.
"Cảm giác......" Bạch Ngọc Đường chớp mắt, "Giống như Guantanamo......" (nhà tù rất nổi tiếng của Mỹ ở Cuba)
"...... Rốt cuộc đây là chỗ gì?" Triển Chiêu hỏi Bao Chửng.
Bao Chửng châm một điếu thuốc: "Special Pathological Phenomena Research Center --- Trung tâm nghiên cứu hiện tượng bệnh lý đặc biệt."
Bạch Ngọc Đường cười: "Trông thế này, rốt cuộc là viện y học hay viện quân sự? Hay là nhà tù?"
Bao Chửng liếc anh một cái: "Nơi này đang giam giữ một trong những người điên thông minh nhất quốc gia này."
"Chú muốn đưa bọn cháu đến đây để gặp ai?" Triển Chiêu hỏi.
"Hắn tên là Triệu Tước." Bao Chửng nhàn nhạt nói, dụi điếu thuốc, "Vào thôi."
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Cả nơi này mà cậu cũng không biết? Cậu không phải là chuyên gia sao?"
Triển Chiêu lẳng lặng đi thẳng phía trước: "Bọn họ đã từng viết thư qua, mong muốn tôi tham gia."
"A?" Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, "Vậy tại sao cậu không đi?"
Triển Chiêu cười nhạt, "Tâm lý học chính là nghiên cứu con người."
"Ở đây giữ không phải là người sao?"
...... Trầm mặc một hồi, Triển Chiêu ảm đạm mở miệng: "Là tư liệu tham khảo..."
Bao Chửng quả nhiên vẫn hay đến chỗ này, những nhân viên mặc áo khoác trắng dài làm việc trong trung tâm thường chào hỏi với ông.
Ba người tiếp tục đi, đi qua đại sảnh, qua những hành lang dài như vô tận, những cánh cửa sắt cứ lần lượt mở ra đóng vào, phảng phất như giam ở bên trong là quái vật chứ không phải con người --- tường trắng toát, sàn lát gạch men, ánh sáng lạnh lẽo âm u, không khí tĩnh mịch dọa người.
Cuối cùng, Bao Chửng đứng trước một cánh cửa sắt trông rất nặng, ngón tay đặt vào máy quét vân tay, "click" một tiếng, cửa mở ra.
Đẩy cánh cửa sắt ra, đập vào mắt là một căn phòng có một bên tường là tấm kính trong suốt, sau tấm kính là song sắt màu đen --- nhà tù!
Căn phòng sau song sắt bày biện rất đơn giản. Bốn bức tường trắng như tuyết, ánh mặt trời từ song sửa sổ chiếu vào, phản chiếu lên tấm kính, làm toàn bộ căn phòng sáng lên với quang ảnh nhiều màu. Dọc theo tường để một hàng cây xanh, lẫn trong đó vài cây hoa trắng có dạng như phễu, Vân Môn trắng ở Châu Phi.
Ở giữa phòng giam để một cái ghế dựa màu đỏ, trên ghế có một người ngồi ngay ngắn, hắn đưa lưng về phía bức tường kính, chăm chú nhìn cây Vân Môn đặt dưới đất, trên tay cầm giấy bút hí hoáy vẽ. Vài tờ giấy nằm rải rác trên mặt đất, trên đó có hình những cây Vân Môn được vẽ với tốc độ chớp nhoáng... Giống như đúc.
Bóng lưng của người nọ nhỏ và gầy dị thường, thân mặc một bộ quần áo trắng đơn giản, tóc ngắn đen, trên cổ đeo một vòng kim loại, cấu tạo vòng phức tạp làm cho người ta gai mắt...
"Thiết bị hấp thụ âm thanh?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, các phạm nhân thường đeo loại vòng kim loại hấp thụ âm thanh này, cấu tạo phức tạp, một khi đã đeo vào, muốn mở ra phải dùng đến những dụng cụ cắt kim loại để mở. Đeo vòng vào, dù người có kêu to cỡ nào cũng không có bất cứ thanh âm gì phát ra...
"Tại sao hắn phải đeo vòng?" Triển Chiêu có chút tức giận nhìn Bao Chửng. Người trong phòng giam trông yếu ớt, vắng lặng, sống như vậy hai mươi năm sao... Thật tàn nhẫn.


tải về 1.11 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   12




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương