Trương-văn-Vinh Siêu Chiến Lược eurasia 1920-2020


Sách lược xảo trá trong cuộc chiến VN



tải về 0.99 Mb.
trang4/13
Chuyển đổi dữ liệu12.01.2018
Kích0.99 Mb.
#35975
1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   13
Sách lược xảo trá trong cuộc chiến VN

Đài BBC và VOA đưa ra Tranh luận về tài liệu CIA rồi khép lại ngay!!!


Một số tiết lộ về cuộc chiến từ tài liệu CIA để thả bong bóng nhìn xem coi phản ứng của quần chúng ra thế nào, sự phỉnh gạt tinh vi về B-29 (1954) cho loại Lính Lê Dương tạp-chủng và B-52 (1975) cho loại Lính Lê Dương Mới có còn hiệu quả về lừa đảo nữa không? Nhưng bây giờ nhờ phương tiện và khoa hoc kỹ thuật phân tích rất nhậy bén, nên một thế lực trong bóng tối (Permanent Government) đành phải khép kín lại như những biến cố gây tội ác lịch sử như hồi Đệ-1 và -2 thế chiến, hay nói cách khác khó phỉnh gạt vào thời buổi siêu vi tính dù rằng dân tộc chậm tiến như Việt Nam. Thế kỷ vừa qua ta đã lừa được chúng chém giết nhau tận tuyệt để tiêu xài món hàng giết người mà chính họ là real good Costumer cần thiết cho đại công ty WIB (War Industries Board).

Tự nhận thấy những bài phân tích bất lợi như hai tập tài liệu quan trọng về liên hệ CIA và Việt Nam, được gọi là giải mật đầu năm nay, đây là sáu tài liệu, tổng cộng 1600 trang, với tôi là người thật, đọc nhiều tài liệu và là phi công gián-diệp tinh báo, nhân chứng sống viết lại có ngọn ngành cho độc giả, tôi đã đọc hai trong số sáu tài liệu đó và cung cấp nhiều chi tiết mới, dĩ nhiên phải chứng minh với liên hệ thực tế nghe thấy rờ rẫm được cho người đọc, phải được đọc giả cả tâm và khẩu đều phục. Ví dụ, qua đây, người ta biết rằng CIA liên lạc và làm thân với ông Ngô Đình Nhu từ năm 1951, rất lâu trước khi Hoa Kỳ liên lạc với ông Diệm, nhưng với Ngô Đình Luyện 1953-54 qua CIA từ Bảo Đại chọn cụ Diệm làm thủ tuớng. CIA đã giải thoát cụ Diệm từ tay cụ Hồ đem về tạm trú tại tu viện với mục tiêu sau nầy.

Ở tập tài liệu thứ hai về các tướng lĩnh Sài Gòn sau cuộc đảo chính tháng 11, 1963, mục đích CIA muốn gây chia rẽ thù hận, nghi kỵ để dễ sai khiến nhún sâu vào nội bộ trong Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng không được hòa thuận; và, như những liên hệ cá nhân, các tướng lãnh đã nghi kỵ, ngờ vực lẫn nhau trước khi đảo chánh, CIA cho là điều kiện cần và có cho ý đồ mưu lược. CIA cũng xâm nhập sâu vào cơ cấu hành chánh và nhân sự của VNCH trong khoảng 1967-1975, nhất là sau cuộc bầu cử tổng thống đầu tiên của nền Đệ Nhị Cộng Hòa (1967) Giai đoạn thực thi “định kiến-3” (axiom-3: The U.S could not have won the war under any circumstances) sau khi kiểm đủ lợi nhuận, America-first.

Mặt khác, một số tài liệu giải mật ở giai đoạn này (tháng 8 1972 cho đến lúc ký Hiệp Định Paris, tháng 1-1972, áp-lực VNCH thả rất nhiều cán bộ về Hà-nội R&R để nâng tinh thần sau khi hy sinh 100.000 quân cho Mùa Hè Đỏ Lửa) cho thấy CIA có điệp viên nằm trong Trung Ương Cục, qua những tin tức họ nhận được về cuộc nói chuyện giữa Lê Đức Thọ và Kissinger. 

Sự thật, hai tên nầy cũng chỉ là con múa rối mà thôi (nhưng người Việt chúng ta lại không hiểu gì cả, mà chỉ tấn công 2 nhân vật “con rối” nầy) Tôi đưa ra bằng chứng cụ-thể, tháng 11, 1972 Kissinger tuyên bố “Hoà bình trong tầm tay” “Peace is at hand”. Nhưng tham mưu trưởng WSAG Donald Rumsfeld ra lệnh cho Kissinger: Phãi thông báo cho Hà nội biết là vi phạm cái gì cũng được theo tài lẹo-lưởi cũa Kissinger đễ oanh tac 11 ngày đêm, biến miền Bắc trở về thời kỳ ‘đồ-đá’, buộc Hà Nội phải vào ký H.Đ hoà-bình Paris, hợp thức hoá việc Mỹ rút quân (axiom-3) nhưng đặc biệt Hà nội không được đầu hàng mà tuyên bố chiến thắng Điện Biên Phủ trên không, lập lại lộ-đồ chiến thắng Điện Biên Phủ dưới đất 1954. 

Kissinger sẽ được đại đế hoàn-vũ dấu mặt (George H.W.Bush) dùng ngân quỹ ngân hàng Thụy-Sĩ bảo trợ cho Kissinger đoạt giải hoà bình Nobel thế giới, Nhưng Kissinger phải khuyên cáo nhắc-nhở Mafia Lê Đức Thọ không được nhận mà phải cưỡng chiếm miền nam để hoàn thành sách-lược định-kiến-1 (axiom-1) Tôi đưa ra sơ khởi hai dẫn chứng dễ thấy: Quý vị đánh giá thế nào về nội dung tài liệu của CIA, so với những gì đã công bố lâu nay? Liệu kho tài liệu còn bí mật từ phía Việt Nam sẽ cung cấp thêm nhiều nội dung khác? Các tài liều nầy đều được bóp méo rất tinh vi theo mục tiêu chiến lược toàn cầu của Permanent Government. Lại thêm một lần nữa tài liệu được gọi là giải mật rất cần thiết để phỉnh gạt quần chúng Việt Nam của Permanent Government; Có ai nghĩ, ở miền Bắc có bao nhiêu tình báo của Liên Xô và TQ trong thời chiến không? Bao nhiêu ngàn cố vấn của LX và TQ ở VN làm cho ai ? Âm thầm gián tiếp làm cho Mỹ.

Mới đây, Nga cho biết đã đưa lính vào VN, bây giờ người nào nghĩ TQ không có tình báo ở trong bộ chính chính trị VN? Thực ra, nếu đúng như bài trên thì tình hình miền Nam mất nước là đương nhiên vì rắn không đầu và bản thân họ không có tài chính trị vì tất cả đều do CIA nhào nặn ra. Còn Mỹ, bản thân họ thấy chẳng có quyền lợi gì ngoài việc lấy vịnh Cam Ranh đối đầu với Liên xô cũ; lợi dụng Việt Nam có chiến tranh họ thử các loại vũ khí của họ mà thôi qua chương trình CIP (Counter Insurgency Plan).

Chuyện sách lược Mỹ này xưa xa lắc, xa lơ rồi, đọc chơi cho vui, cho biết thêm chút thôi; Bây giờ nên nói về chuyện CIA đang làm gì trong Bộ Chính Trị, Trung Ương Đảng. và Tổng Cục II mới là chuyện đáng nói. CIA là cơ quan tình báo thay mặt Skull and Bones hay nói cách khác là công cụ bén nhọn của Permanent Government trong mọi quyết định, thay mặt họ tự do sáng tạo miễn chu toàn mục tiêu là được! Họ qua mặt Tổng thống, Tổng tư lệnh quân lực, họ gây áp lực cả Hạ viện và Thượng viện giám sát, vì vậy có người cho rằng CIA là một cơ quan của chính phủ! Không phải vậy đâu? Nhưng sự thật họ là công cụ bén nhọn chỉ đứng sau công cụ “Truyền Thông Văn Hoá” do một thế lực sau hậu trường lúc đó là Harriman và sau nầy gia đình giòng họ Bush, sử dụng quarterback Kìssinger và Linebacker Richard Helms, còn giòng họ Bushes là Coach, ông Bầu. Bộ tam đầu chế nầy ép-buộc, khũng bố chính quyền đương nhiệm phãi chăm sóc quyền lợi của họ, American First). 

Sau khi cứu Cụ Diệm khỏi bàn tay Cụ Hồ qua Mỹ, CIA dự trù đưa Cụ Diệm về nước, sự bất ngờ CIA đi đêm với Cụ Nhu trước 1951, còn về mặt nổi là qua sự khuyến dụ của Bảo-Đại bằng Ngô Đình Luyện 1953-54. CIA đứng đằng sau Cụ Ngô Đình Diệm nên buộc Cụ Diệm đã không tuân theo Hiệp Định Geneve để tổng bầu cử toàn quốc sau hai năm vì Cụ cũng biết chắc Hồ Chí Minh sẽ thắng là đương nhiên theo xu thế thời buổi ấy; Điều nầy chỉ đúng một phần thôi, nếu không muốn nói rằng Mỹ cố tâm muốn khuấy động lại chiến tranh để thủ lợi. Đọc trong sách “The New Legion” của Vinh Trương 2010 thì sẽ rỏ thêm chi tiết và hiện tại tới phiên CIA chơi ĐCS Việt Nam qua con nợ Trung Quốc như thế nào, rút từ kinh nghiệm “đâm sau lưng” VNCH qua con nợ Liên Xô trong cuộc chiến vừa qua: Với sách lược phần mềm (smooth approach) chúng ta có thể dễ dàng chứng kiến bốn Ông cựu Đại Sứ Mỹ vừa qua: Ông thứ Nhứt là một cựu Tù-binh, cưới một bà vợ Việt trẻ đẹp và ngày ngày chở vợ đi ăn Phở và Bánh cuốn Thanh Trì hưởng thụ sau bao năm nằm dài nơi khách sạn Hilton, gọi là giai đoạn bàn tay sắt bọc nhung, còn ông thứ Hai và Ba, và Tổng lãnh sự người Mỹ gốc Việt, học biết chút ít tiếng Tàu, làm việc về phản gián tình báo nội tình nước Tàu một thời gian coi cho được, rồi mới qua VN tăng chức làm đại sứ. 

Còn sau khi chiếm miền nam, gọi là giai đoạn "phần mềm” CIA bắt đầu dỡ lại tấn tuồng làm rối loạn ĐCS như hồi VNCH trước đó, ngay sau khi hoàn thành những mục tiêu căn bản như đuổi đại sứ Pháp về nước, bứng gốc mầm mống Trung lập hóa miền nam: CIA nhờ người Việt tự phân loại người Việt từ dân chúng ra, ai theo TQ, LX, MTGPMN, VNCH, riêng sĩ quan VNCH ai có nợ máu! Có nghĩa là ai ở tù lâu năm sẽ được ghi danh đi Mỹ ưu tiên theo “niên trưởng ác-ôn có nợ máu” vì thế tại sao Thiếu- úy ở tù 4 năm đi Mỹ, (còn Đại tá ở tù 6 tháng bị ở lại gọi là thích hợp chế độ) theo thứ tự ưu tiên qua Mỹ không phân biệt cấp bực hay chức vụ mà chính xác là thâm niên tù, tiếp nối theo lộ trình ra đi có trật tự ODP diện ưu tiên qua Mỹ. Kế tiếp đến giai đoạn gây xáo trộn chia rẽ nội bộ ĐCS: (Trích một đoạn CIA gây rối loạn VNCH để người anh em phía bên kia biết mà lo tẩu tán tài sản và bớt đi sự bố láo).

Ngay sau khi TT Diệm ổn định tình hình, nhân viên của CIA mua chuộc và thành lập một lực lượng đối lập "ngay sau lưng ông Nhu," để trong trường hợp phải thay đổi cấp lãnh đạo mới. Cuộc đảo chánh 11 tháng 11-1960 là một "hăm dọa" của Hoa Kỳ đối với tổng thống Diệm: Nhân viên CIA có mặt ở tại bộ chỉ huy của đại tá Nguyễn Chánh Thi và kế bên ông Hoàng Cơ Thụy để giới hạn bước tiến của quân đảo chính. Vì TT Kennedy vẩn luôn luôn sau lưng TT Diệm, nên qua William Colby (chính quyền) buộc điệp viên Russell Flynn Miller (Skull and Bones) khuyên đại tá Thi nên thượng lượng với ông Diệm, trong khi biết rõ quân ủng hộ chính phủ của đại tá Trần Thiện Khiêm đang trên đường từ Vùng IV về thủ đô tiếp cứu. Khi thấy thái độ trở mặt của CIA, lưới tình báo của ông Nhu cũng không hoàn toàn thụ động: Phó Sở CIA Saigon, Douglas Blaufarb, ngỡ ngàng khi ông khám phá ra người tài xế Việt Nam của ông không bị điếc như lúc được giới thiệu vào làm việc (do Bác-sĩ Trần Kim Tuyến làm việc mật thiết cho CIA nhóm chống Kennedy) người tài xế không điếc mà còn thông thạo hai ngoại ngữ Anh và Pháp! Tài liệu thú nhận vào năm sau cùng của Nhà Ngô, Hoa Kỳ có một phần lớn trách nhiệm trong kế hoạch hạ bệ tổng thống Diệm; Nhưng chính gia đình ông Diệm cũng bị hủy hoại vì sách lược đâm bị thóc, thọc bị gạo của CIA vì sự chia rẽ từ anh em trong nhà cũng do CIA đưa Cụ Nhu lên cái gọi là thế Cụ Diệm, lấy địa vị chức quyền ra để làm rối loạn nội bô nhà Ngô. Từ mùa xuân năm 1963 ông Nhu yêu cầu CIA đừng nói lại những gì ông và CIA trao đổi; Và qua nhiều lần nói chuyện với CIA, ông Nhu tuyên bố ông muốn thay tổng thống Diệm! Trong khi đó bà Nhu thì thường làm hùng làm hổ với tổng thống Diệm: trong cuộc bầu cử Hạ Viện năm 1963, bà Nhu muốn ủng hộ 30 ứng cử viên mà ba ta ưng ý. Ông Diệm không đồng ý, nhưng bà Nhu "cằn nhằn, to tiếng" cho đến khi tổng thống Diệm nhượng bộ. Bà Nhu cũng thắng thêm một lần nữa, khi đòi làm người chủ tọa và đọc diễn văn ngày Lễ Hai Bà Trưng, thay phó tổng thống Nguyễn Ngọc Thơ như ông Diệm đã chỉ định.

Riêng về ông Ngô Đình Cẩn: ông Cẩn từ chối không ủng hộ hay giúp ông Nhu về Chương Trình Ấp Chiến Lược ở Miền Trung. CIA đã thành công chia rẽ nội bộ một gia đình để có kinh nghiệm trong tương lai chia rẽ một đảng CS trong phần hậu chiến.

Bây giờ tới phiên tướng lãnh, ngày Lễ Quốc Khánh Hoa Kỳ, 4 tháng 7-1963, theo sự gợi ý của toà đại-sứ, lần đầu tiên tổng thống Diệm cho phép các tướng lĩnh VNCH tham dự tiệc ăn mừng do tòa đại sứ tổ chức. Sau tiệc rượu ở khuôn viên tòa đại sứ Hoa Kỳ, một vài tướng lĩnh VNCH và nhân viên CIA kéo nhau ra quán để uống nữa; Tại quán rượu, tướng Trần Văn Đôn (đã được Lucien Conein mốc nối khi còn là sĩ quan phòng 2 Pháp và 2 người nầy đều sanh đẻ tại Pháp. Cái đặc sắc của CIA là họ sắp xếp một kế hoạch dài hạn và có thời gian điểm mốc được gọi là decent interval, như họ dùng truyền thông văn hoá làm ồn ào kinh sấm ông trạng nầy ông trạng nọ “Khi nào Lúa mọc trên Chì, Voi đi trên giấy, thầy Tăng lại về” Có nghĩa thằng Tây lại về thì thằng Mỹ thế vào thay đồng Xu bằng Chì có nhánh Luá, và giấy bạc con Voi, 100 piastre) nói với nhân viên CIA là các tướng muốn đảo chính tổng thống Diệm đúng ngay tim đen của CIA; Thảm kịch của Nhà Ngô bắt đầu từ đó.

Tài liệu thứ hai, CIA and the Generals: Covert Support to the Military Government in South Vietnam (CIA và các Tướng lãnh: Những hỗ trợ ngầm cho chính phủ Quân sự Việt Nam Cộng Hòa) cũng tương đối "tối mật" so với những tài liệu được CIA công bố trước đây. Tài liệu trong CIA & Generals bắt đầu sau cuộc đảo chính 1 tháng 11-1963; Những gì đến từ tài liệu cho thấy ngay sau đảo chính, như một tập thể, Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng không được hòa thuận; và, như những liên hệ cá nhân, các tướng đã nghi kỵ, ngờ vực lẫn nhau trước khi đảo chính. Với gia đình Cụ Diệm CIA len lỏi gây xào-xáo, ĐCS Việt Nam CIA len lỏi một cách thần sầu quỷ khốc, còn nước Việt Nam anh em ruột thịt muốn chia rẽ phải có “căm-thù” quyết không đội trời chung đi vào chém giết nhau đến chỗ tận tuyệt trong cảnh nồi da xáo thịt bằng ý thức hệ: “căm thù Cộng Sản” đối lại “câm thù giai cấp” để rồi xảy ra thảm sát Tết Mậu Thân tội bên phía CS, còn phía VNCH, nếu Mỹ giao hàng trăm hàng ngàn ngòi nổ (warhead) BLU-82S, BLU-82AL, hoặc CBU-55 (CBU-55 có thể thả bằng trực thăng Huey) thì cuộc tắm máu xảy ra như thế nào? Lịch sử Việt Nam rồi đây sẽ phán-quyết một thế hệ quá ngu-muội như tôi đã nói phạm thượng trong sách “The New Legion”, mà không ai hay biết gì cả, cho đến giờ nầy vẩn còn ôm mối hận thù ? Các phi công hiếu chiến của tôi ơi, nếu có hàng ngàn ngòi warhead để lại bạn có thể giết 10 triệu người miền bắc, thì soạn giả của vở bi kịch nầy cũng viết vào đoạn kết, đứa bé 10 tuổi miền bắc vừa đủ sức cầm cây AK lên đạn và biểu các chiến sĩ đầy kinh nghiệm chiến trường VNCH phải dơ tay lên ... vì cây M-16 đả hết đạn!!! 

Vì chúng ta khờ khạo, cuộc chiến VN là một phần của cuộc Chiến Tranh Lạnh do trục Ma Quỷ chủ đạo vì quyền lợi… mà cho đến giờ nầy người Việt vẫn còn hận thù… thật ngu xuẫn hết chỗ biết… dù sao lịch sử vẫn còn đó! 

CIA là cơ quan tình báo mọi quyết định của họ không phải họ muốn làm gì thì làm như tài liệu đã nêu! Họ có Tổng thống, Tổng tư lệnh lực lượng vũ trang, họ có cả Hạ viện và Thượng viện giám sát, vì vậy cho rằng tài liệu CIA như đã nêu là tào lao. Chính sách Mỹ nắm chắc trong tay của Permanent Government qua 3 định kiến sau đây vào ngày 21/9/1960 thời TT Eisenhower:

1) There was never a legitimate non-communist government in Saigon
2) The U.S had no legitimate reason to be involved in Vietnamese affairs
3) The U.S could not have won the war under any circumstances

Với tôi CIA nói riêng, Hoa kỳ nói chung đã hoàn toàn thắng lợi ở VN bằng một cuộc chiến gọi là thua trận bỏ chạy. Dù có công bố bao nhiêu tài liệu đi nữa họ cũng chỉ để che dấu tội ác đối với nhân loại để chiếm ngôi vị siêu cường với đô-la đầy túi, ăn hay thua đâu có gì quan trọng? Mỹ không bao giờ có bạn bè, không có đồng minh lâu dài, chỉ có đồng minh tạm thời. Và, Mỹ không vì quyền lợi của ai hết, Mỹ chỉ vì quyền lợi của nước Mỹ, khi đồng minh không còn phù hợp với lợi ích của nước Mỹ thì Mỹ sẵn sàng bán đứng đồng minh. Đúng như ông Thiệu nói, đại ý: Làm kẻ thù của Mỹ thì rất dễ, nhưng làm bạn của Mỹ thì vô cùng khó khăn. Đó là bài học lịch sử vỡ lòng về mối quan hệ với nước Mỹ; Bây giờ tới phiên Mafia Việt Nam; Vì vậy, Việt Nam ngày nay đang có mối quan hệ với Mỹ "đang ngày càng phát triển tốt đẹp" và họ đang run sợ!!!



Cuộc tế thần thay đổi màu da

Nguồn gốc, hệ quả cuộc chiến: Trước khi thực thi Màn-2 Eurasian, có nghĩa là một sự “TẾ-THẦN” lấy màu da VÀNG thế vào chỗ da TRẮNG, trước tiên Harriman chỉ định OSS phải tìm cách móc nối cho bằng được Cụ Hồ Chí Minh trước và CIA phải tống khứ cho bằng được Thống chế Tưởng Giới Thạch và phe nhóm qua Ðài-loan [Formosa] trễ lắm 1949 bằng phương tiện hàng không CAT của CIA.

Bắt đầu năm 1950 Harriman muốn lộ diện là Ðại-đế hay là vị thống lãnh siêu chính phủ: Harriman, Kiến-trúc-sư Chiến-tranh-lạnh đang đổi hướng từ Trung-Âu qua Á-Châu, lấy Triều-Tiên làm “hậu trạm” lâu dài, còn Đông-Dương làm “thí điểm” và cả hai đều bị chia đôi đất nước:

Trước tiên Harriman dàn-xếp nội bộ về sự xung đột giữa Bộ trưởng quốc phòng Louis A.Johnson và ngoại giao Dean G Acheson, ông thuyết phục TT Truman cho ông cùng tháp tùng với Trung-tướng Matthew Ridway đi Tokyo tham dự cuộc họp với Tướng Douglas MacArthur, nhiệm vụ của Harriman là thay mặt TT Truman khuyên Tướng Arthur đừng gây chiến với Trung Cộng và lôi kéo Ðài Loan vào trận đánh giải phóng Lục địa. Ông bảo đảm sự đổ bộ tại Inchon [bờ Tây của bán đảo Triều Tiên] sẽ không có sự can thiệp của Liên Xô, vì những năm vừa qua Harriman đã dâng mời viện trợ cho Liên Xô đến hai lần (Aid to Russia Plan).

Bề ngoài Harriman giả-bộ cùng quan điểm với Louis A.Johnson, nhưng sau lưng Harriman đã buộc TT Truman phải giải nhiệm Bộ trưởng Quốc phòng Johnson và thay bằng con Gà của Harriman là Tướng Bộ binh George.C Marshall, tiếp đến Harriman triệu tập một cuộc họp quan trọng NSC-68, cho quyền lợi của bộ máy phát triển quốc phòng WIB, e-ép TT Truman phải ký bản “mục tiêu và chương trình cho An ninh quốc gia [United States Objectives and Programs for National Security] có nghĩa chi tiêu quân sự tối đa cho sự tân trang vũ khí cho quân đội.

Nhìn thấy sự hiếu chiến của Tướng Mac Arthur, Harriman cùng với hai Bộ trưởng ngoại giao và quốc phòng làm áp lực với TT Truman ra chỉ thị ngăn cản sự hứa hẹn của Tướng Arthur đối với Ðài-Loan đòi giải phóng lục địa, nhân buổi nói chuyện với Hội cựu chiến binh 8/1950 [the veterans of Foreign Wars] Tướng Mac Arthur coi thường lời đã khuyến-cáo của Harriman đừng đụng đến Mao Trạch Ðông, dù rằng lệnh của Bộ trưởng quốc phòng Johnson điều động Ðệ thất hạm đội kè sát cạnh eo biển Ðài loan để Mao bỏ ý định xua quân cưỡng chiếm. Harriman tức điên người khi nghe Tướng Arthur dám tuyên bố vớ-vẩn chính sách quốc gia, nhưng cũng phải trầm tỉnh đợi tới tháng 10 đổ bộ xong Inchon rồi hất ghế Tư lệnh thái bình dương của Arthur sau đó cũng không muộn.

Lúc nầy chúng ta mới thấy quyền lực của thủ lãnh Skull and Bones, Harriman ra mật lệnh cho cố vấn chính trị Charles Murphy lôi cho được TT Truman bay qua đảo Wake mặt đối mặt với Mac Arthur. Harriman ước tính với Murphy, chỉ cần hơn một tiếng đồng hồ giải nghĩa sự lố bịch vì đi quá xa với trách vụ của mình, để cách chức người chỉ huy trực tiếp, Bộ trưởng quốc phòng Louis A Johnson.

Ở tại phòng điều hành Washington Executive Office, Harriman tác giả soạn thảo văn kiện giải nhiệm Tướng Arthur vì lý do công kích chính sách của Vị Tư lệnh tối cao của quân đội Hoa kỳ. Phản ứng phía Mac Arthur gởi công điện về Quốc hội, cho vị lãnh đạo thiểu số Ðảng Cộng-hòa, Joseph Martin ngày 5/4/1951, nhưng làm sao Tướng Arthur biết được người nắm Quốc hội lúc nầy là viên phụ-tá Skull and Bones, Prescott Bush, hậu quả khiến TT Truman phải triệu tập một cuộc hợp với sự tham dự có ngoại giao: Acheson, quốc phòng: Marshall và tổng tham mưu trưởng Tướng Omar Bradley. Tại đây, Harriman đệ nghị phải giải nhiệm Tướng Mac Arthur liền tức khắc, TT Truman rất bất ngờ, do-dự sau khi tham khảo nhưng rốt cuộc phải nghe theo lời đề nghị của người thật sự nắm chính sách Mỹ, Harriman.

Bộ trưởng quốc phòng Johnson và Tướng Arthur hiểu lầm ý định của Harriman đem hạm đội 7 vào eo biển không nghĩa là tấn công vào lục địa, cũng như tại Việt Nam, khi liên quân Việt Mỹ tấn công Cục R bên Cambodia và tấn công qua Lào có nghĩa là rút lui chiến lược về Honolulu bỏ ÐNÁ và biển Ðông giao Hoàng Sa cho TQ … Làm sao ai biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?… Hoa kỳ giúp Trung Quốc vào LHQ để không còn dùng luật rừng, với thế kỷ 21 nhân loại quá chán ghét cảnh chiến tranh, không quốc gia nào muốn xác người nằm tràn ngập nơi chiến địa, Hoa Kỳ làm ăn theo kiểu khác bằng chêm đệm phù trợ một số lãnh tụ độc tài trên thế giới vơ vét của cải của người dân đến giàu sụ, sau một thời gian Hoa Kỳ ra tay nghĩa hiệp “thế thiên hành đạo” lật đổ lấy lại tài sản trả cho người dân nghèo nàn rất cần nhu yếu phẩm của Mỹ sắp hết hạn ...

Đúng 50 năm sau, ngày kỷ niệm chiến tranh Triều-Tiên năm (1953-2003) với huy-hiệu như trên, (hình giải mật trang 41, Volume-1) dù rằng phù-thủy Harriman đã nằm sâu dưới hỏa-ngục, nhưng Nhóm học-giả dân-sự do chính Harriman sáng lập, nuôi dưỡng, và chăm sóc bù đắp thêm nhân tài trẻ cho thế hệ kế tiếp, đã in hình ông trong ngày kỷ niệm mừng 50 năm: “như là Cố-vấn đối ngoại toàn quyền của T.T Truman và thúc-giục hay áp-lực TT Truman ký giấy giải nhiệm chức Tư-lệnh chiến-trường của Tướng Mc Arthur với tội trạng “không được quyền phát ngôn về chính sách quốc-gia” (Unauthorized Policy Statement) W.A.Harriman là Ðại-đế giấu mặt mà cũng chính là người lãnh đạo chính sách (policymaker) nước Mỹ từ Thế-chiến-1, rồi 2 cho tới 1960 (1917-1960).

Còn chiến tranh Việt-Nam thì sao!? (Theo tính nhậy cảm của người viết) Năm 2023 Hoa-kỳ lại kỷ niêm 50 năm chiến tranh Việt-Nam (1973-2023) y-chang như Triều-Tiên ở trên, họ lại để hình TT Nixon bắt tay Mao-Trạch-Đông Febuary, 1972 chứng minh chấm dứt 20 năm thù địch với Trung-Quốc để biến nước nầy lần lần chấp hành một trật tự chung sống phồn vinh theo lối sống Mỹ. Lúc nầy hàng hoá Trung-Quốc rẻ mạt khắp nước Mỹ và thế giới giống y chang như hàng hoá Nhựt sau thế chiến II. Đây là điều đáng mừng hay đáng buồn cho TQ?

Thật mừng cho nhân loại, khi hơn một tỷ người của thế hệ hậu sanh khả quý đã vui lòng chấp nhận là công-nhân “hạng-bét”với giá lương rẻ mạt cho một hãng xưởng độc-nhất trên Thế giới mà người chủ của hãng xưởng duy nhất nầy là “ai bỏ vốn nhiều nhứt vào cổ phần thì người đó làm Chủ,” qua tư-tưởng của Harriman, về thế chiến lược toàn cầu “Eurasian.” Còn trên đất nước Việt-Nam, đường Trường-Sơn Tây là xa lộ Liên-Bang Đông-Dương là huyết mạch cho nền kinh-tế của các nước vùng Đông-Nam-Á, mà đã có một thời người khai phá nó bằng đường bộ phải thường xuyên nghe tiếng dội Bom “tiếng sấm rền” (rolling thunder) phá núi đá với 6 triệu tấn Bom trên 14 tấn cho toàn cõi Đông Dương và Phi-cơ C.123 phun thuốc vẽ đường (tracking) bằng chiến dịch “Hot-Tip” làm vàng lá. Người đặt chân trên mặt đất mới thật sự là Thiên-Thần của sự phóng đường tiện gọn và hữu-hiệu nhất, để tránh khỏi thế đất gồ-ghề, nhiều con suối băng ngang, phải tốn kém để bắt quá nhiều cầu cống hoặc núi non hiểm trở, trong khi người dẫm chân lên mặt đất chỉ cần tìm ra sự xê-chệch qua trái hay phải vài độ dạt. Trục ma quỷ sẽ đặt Thủ đô là Đà Nẳng làm trụ gốc của chiếc quạt cho nền kinh tế mà các thành phố Saigon, Nam Vang, Vientian, và Hà Nội của nước Liên Bang Đông Dương được thế giới ngưỡng mộ, trên gốc độ giao thương tương đối khoảng cách bao vùng bằng nhau?

Sau đó Harriman trong mục tiêu siêu chiến-lược “Eurasian” của nhóm ‘Wise-men’ (6 người nắm vận mệnh thế giới) Duy chiến tranh Việt-Nam, có điều đặc biệt là Hoa-Kỳ sẽ không ký vào hiệp định Genève 1954 để dễ bề thi hành kế hoạch CIP; Nhóm tham-mưu Dân-sự George Kennan của Harriman muốn trả lại khát-vọng cho Cụ Hồ, như trong tuyên ngôn Độc-lập dân quyền tha-thiết của Cụ, nhưng phải để cho họ khai thác lợi nhuận trước đã. [“What you get, what you pay!”] Nước Mỹ giành được độc-lập cũng phải trải qua biết bao cuộc nội chiến thê-lương; Thôi thì “Bánh ít đi bánh quy lại” cho nó công bằng, và SCP sẽ vận động ghi danh Cụ Hồ trong danh sách “Danh-nhân thế-giới,” với tên của một Chiến-dịch, rồi một Thành phố, cùng tên một con đường Mòn đi vào huyền thoại lịch sử VN, phải chăng dầu hỏa dưới biển Ðông sẽ đem lại đại thảm họa cho VN?

Đúng 60 năm sau, trong bóng tối cuối đường hầm lại lú ra: (1945-2005) cũng tại trung tâm văn hóa Ba-lê, tuần báo Paris Match ra ngày 25/4/2005 có đăng bài phỏng vấn Thượng Nghị-sĩ, cựu tù binh bị hành hạ tàn nhẫn nhứt trong cơ-mưu “khổ-nhục-kế,” John Mc.Cain, một con gà Nòi của Siêu-chính-phủ, như muốn chuộc lại sự lỗi lầm của họ đã lường gạt, phản bội cụ Hồ từ 1945 cho đến nay: “Người dân Miền Nam Việt Nam trước đây chưa hề bao giờ cho rằng chính phủ Saigòn là hợp pháp. Họ hiểu rằng Hồ Chí Minh chính là người Quốc-gia muốn thống nhứt đất nước” (một lần nữa để làm rõ nghĩa “định-kiến-1 qua cuộc họp HÐAN 21/9/1960 và xác định Cụ Hồ không phải là Cộng sản và trước đó Cựu Bộ trưởng quốc phòng, Donald Rumsfeld củng là thủ phạm Tháng Tư Ðen-1975 tuyên bố: Miền Nam bù-nhìn, Miền Bắc yêu nước, dựa vào đâu? dựa vào hơn nửa triệu Lính Mỹ vào Miền Nam mà không có ai mời là xâm lược chớ gì?).

Nhưng bánh quy nầy là một thảm kịch dài và dai-dẳng nhất cho dân-tộc Việt-Nam qua hai cuộc phỉnh gạt tinh-vi: Hứa với Pháp, Mỹ sẽ dùng B.29 để tiêu diệt Việt Minh khi họ bu lại tụ điểm Điện-Biên-Phủ như Kiến bu quanh cục đường. Còn VNCH, Mỹ cũng hứa dùng B.52 tiêu diệt, nếu Hà-Nội vi-phạm hiệp định Hòa-bình Paris; Nhưng cả hai đều là một sự lừa gạt lắc-léo đầy trơ-trẻn cho quyền lợi của đảng Công-ty, mà Nhóm tham mưu George Kennan cho rằng: “Pháp là loại lính “Lê Dương tạp chủng” vì nhận 80% vũ khí Mỹ, và miền Nam là lính “Lê Dương Mới” vì nhậm 100% quân viện Mỹ? Vì mục tiêu là công cụ cho America-First.

Nhưng mục tiêu chính cho cái thế “bênh kẻ mạnh” là một môn võ thuật kỳ diệu, dùng sức mạnh tối đa của địch, huyền biến thành sức mạnh quyết định của mình, để đo-ván địch thủ thể hiện qua “bỏ phiếu bằng chân” Hoa-kỳ sẽ tạo ảnh hưởng tạm thời cho “con nợ” Liên Xô tại Đông-Dương là phải sản xuất vũ khí theo sự yêu cầu của “chủ nợ” [đảng Công-ty Mỹ: WIB] dựa vào sau đó, mà dân Việt hai miền là khách hàng tiêu dùng những thứ quỷ nầy. Đây mới thật là một Siêu chiến lược của người Thủ-lãnh Đảng Sọ xương người [Skull and Bones] vượt qua cả Karl Marx và Lênin để nắm gọn sự tự-nguyện (không có ép buộc) của “Giai-cấp Công-nhân” vào một thế giới an-bình và thịnh vượng chung.

Trong Thế chiến-1, W.A.Harriman đã có tham vọng đầu-tư để nắm vửng những lợi nhuận tại hai nước chủ yếu là Ðức quốc xã và Liên Xô vào năm 1920, dòng-tộc Brown-Brothers Harriman lấy Ðại-học Yale làm lò luyện thép, tôi-luyện ra những Skull and Bones. Cũng tại đại-học Yale nầy, mùa Thu, 1913, Prescott- Bush [ông nội của TT George W Bush-43] Theo bước cha-ông ghi danh vào Yale và hai vị Tổng thống Hoa-Kỳ sau nầy cũng noi theo cha ông cùng tốt nghiệp tại Yale. Sự kiện chứng minh những Skull and Bones tốt nghiệp từ Yale đã nắm chặt chính sách Hoa kỳ cho đến ngưới cuối cùng của Yale-Skull là George-W Bush- 2008 – Nói tóm lại, hơn nửa thế kỷ nay, Hoa-kỳ đang trị-vì bởi cái nhóm Yale-Skull như một “Chính phủ vĩnh-cửu” Ðảng Hội Ðầu Lâu nầy chủ trương “đi với Bụt mặc Cà-sa đi với Ma phải mặc áo giấy” dưới ảnh hưởng tuyệt đối của 2 Triều-đại: W.A.Harriman, Dân-chủ và George H.W.Bush, Cộng-hòa.

Hơn ai hết, Harriman hình dung được thế chiến lược Eurasian sẽ đem lại thảm hoạ kinh hoàng cho nhân dân hai nước Việt Nam và Iraq nên ông chỉ lộ-diện vào Thế chiến-2 và chiến tranh Triều Tiên, lý do dễ hiểu vì tại Ðức, Hoa kỳ sẽ để lại 300.000 còn Triều Tiên là 50.000 quân làm tiền trạm. Còn qua Màn-2, giai-đoạn-2 ở Á-châu là Ðông Dương, Harriman núp kín đáo ở ngôi vị thứ-3 của Bộ ngoại giao để không ai biết đến kẻ thủ phạm đem lại một cuộc chiến thắng trầm-lặng (quiet-victory) cho “Hội-đồng Kỷ-nghệ Chiến-tranh”. [War-Industries-Board] Những thảm hại cho quân đội Mỹ qua lá bài “Khổ-nhục-kế”, vài tờ thời báo của thập niên đó đã nhắc tới nhiều lần: “Nước Mỹ từ 1917 đến 1960 xuất hiện một Nhóm 6 Nhà thông-thái [The Wise Men: (1)-W.A.Harriman, (2)- E.R.Harriman, (3)- R.A.Lovett, (4)- James Forrestal, (5)- Artemus Gates, (6)- Prescott Bush] nắm vận mệnh thế giới. Còn hai nhà văn nổi tiếng, Walter Isaacson và Evan Thomas thì cho rằng Nhóm 6 nhà thông thái nầy đã đi săn-lùng tài nguyên từ thượng nguồn Sông Rhine đến hạ nguốn Sông Danube để rồi đưa ra mưu đồ chiến lược “Eurasian Great Game”1920-2020, sự làm ăn của Harriman nhắm vào mục tiêu trung tâm Liên Xô vùng Trung-Á, vì nơi đây có Mỏ manganese và dầu hoả. Là một chiến lược gia tự tin, dám dấn thân vào làm ăn với Cộng-sản, Vladimir Lenin đang nắm quyền, lên án bọn Tư bản gây ra nhiều tội ác bốc lột công nhân. Nhưng Harriman nhận thức rõ ràng Bọn Bolshevik vẩn cần dollar và kỹ thuật Tây-âu để sống còn. Ðặt văn phòng ở Bá-Linh, Harriman dám cùng chung với công-ty Ðức và chính quyền Liên Xô tạo nên một công ty hỗn-hợp phục vụ ngắn hạn để chuyển vận các nguyên liệu thô xuất khẩu từ Mỹ.

Ði xa hơn nữa, Harriman thương lượng trực tiếp với Lenin và Trotsky đã đem lại kết quả đáng kể; Năm 1924, một số mỏ kim-loại làm vũ khí lớn nhứt thế giới lại nằm tại Tiffis, Georgia mà Liên Xô không cán đáng nổi. Chụp ngay cơ hội, Harriman bèn chơi môn sở trường “tình-báo” Ngày 12/6/1924 Harriman cho mượn tín-dụng $1 triệu dollar đặt cọc [deposit] và điều động J.Speed Elliot, Phó Giám đốc Harriman and Company qua Moscow ký thẳng với viên chức điện Kremlin nhóm Bolsheviks do Trùm mật-vụ Felix Dzerzhinsky đồng ký, Georgia sẽ là núm ruột xa ngàn dặm của Mỹ? Công việc làm ăn với kẻ thù như thế nầy đã bị các nhà lãnh đạo Tây-âu cho rằng: “giúp cho Hùm thêm mống-vuốc!” Thủ tướng Anh MP Winston Churchill cho rằng: những việc làm-ăn thiếu khôn ngoan cũng như đạo đức. Nhưng Bọn Tài phiệt nầy đếch cần!

Vùng nước Cộng-hòa Georgia nằm trên Hắc-Hải, với khối lượng khổng lồ quặng-mỏ Kền để làm vũ khí, chỉ cách Iraq 400 miles, oặn dầu-thô ở Baku cũng khoảng cách không xa lắm. Nhà chiến lược gia kiệt xuất W.A.Harriman bèn nghĩ ra diệu-kế “Eurasian-Great-Game” ngay vào lúc nầy, mãi đến 1959, Ó-Mỹ chọn VN để lót ổ. CIA đã khuyến dụ được KGB để dự trò chơi chiến tranh tại Ðông Dương giữa hai đấu-pháp “Chiến tranh Giải phóng” và “Chiến tranh chống nổi dậy” [gọi theo tiếng Anh là: National Liberation Front (NLF) và Counter Insurgency Plan (CIP)] cũng vào năm nầy, Chiến lược gia Harriman cho ra đời tác phẩm “hoà bình với Liên-Xô” [Peace with Russia-1959]. Ðoạn kết của thế “bênh kẻ mạnh” buộc Hoa-kỳ bỏ vùng biển South China Sea, di tản chiến-lược về Honolulu, qua cuộc giao banh đầu tiên ngoạn mục của Quốc hội Mỹ năm1970, để giăng một cái bẫy cho tham vọng của Trung Quốc vướng-mắc vào vùng có trữ lượng dầu hỏa từ đảo Ðiếu Ngư [Nhựt: Sang-Ka-Xu, Tàu: Diaoyo] xuống Hoàng-Sa, và Trường-Sa.

- Là chiến sĩ, chúng ta cho rằng mục tiêu cuộc hành quân Lam Sơn 719 là tiêu hủy kho vũ khí của CSBV trên đường mòn HCM?

- Cuộc hành quân nầy, chúng ta là kẻ chiến thắng?

* Tất cả hai câu trên đều sai bét như tôi sẽ lý giải dưới đây:

…. Nhưng rất tiết nhiều chiếc hình giải mật không được in ra từ hai cuốn sách “The New Legion”, nhứt là chiếc hình đoàn xe thồ (hình phóng viên Đông-Âu chụp) chuyển vận tiếp liệu trên đường mòn HCM, mỗi chiếc thồ hơn 200 kilô tiếp liệu (trang 95, Volume-1 “The New Legion”: Cast your eyes on this picture: If you have a good eye, you can see the words “handle with care”. CIA memorandum, 9/6/1967, Soviet wanted to control the transshipment of Soviet goods from USSR and through China to North Vietnam. However, the Chinese objected and stated that they would assume control at the USSR border. At this point the North Vietnamese officials intervened and said that: “If the USSR and China were going to disagree over this, then North Vietnamese would not continue the war” That made Permanent Government get into a panic ).

Ngay sau khi Lê Đức Thọ nhỏng-nhẻo đòi nghỉ chơi không chịu đánh đấm nữa. (Vì 1967 biến cố xung đột quyết liệt giữa TC/LX) TC đòi kiểm soát những chuyến xe lửa băng qua biên giới đến VN mà LX không chịu, sợ TC “cọp-dê” kỹ thuật quân sự. Permanent Government hết hồn hết-vía vì muốn nuôi dưỡng chiến tranh nên phải dùng C-130 không số, (sơn toàn thân tàu một màu xám-tro lam xậm) thả tiếp liệu quân dụng xuống đường mòn HCM, nhưng kẹt nỗi vì quá vội, trên các thùng gỗ quên bôi chữ “HANDLE WITH CARE” không biết phần đông lính BV nhà quê có hiểu không? Nhứt là các chai thuốc như huyết thanh serum … sợ bị bể.

Trong lăng kính phi công gián điệp, tại sao tôi chỉ nhấn mạnh chiếc hình đoàn xe thồ nầy từ chiến trường qua chính trường?

(1) Để bênh vực lập luận “Trận chiến Lam Sơn 719” là hai bên đều thảm bại nhục nhã nhứt trong lịch sử dân tộc, và nên bỏ đi cái thói cao-ngạo quân ta là kẻ chiến thắng qua quá nhiều chứng liệu hình ảnh chết chóc đau thương cho dân tộc (chứng liệu trên youtube).

(2) Cuộc hành quân nầy quá muộn màng, đáng lẽ phải xảy ra hồi chính quyền Kennedy hay trễ lắm là chính quyền Johnson, như trường hợp tướng Westmoreland nổi hùng khí ra quốc hội đòi đem quân Mỹ hành quân chốt chận trên đường mòn HCM thì bị triệu hồi về Mỹ tức khắc, không khác gì tướng Mc Arthur khi ra quốc hội đòi giải phóng lục địa.

Tại sao phải trễ, ai nắm chính sách ? Đây là vở bi-kịch tuồng cải-lương mà soạn giả Harriman viết đoạn kết cho phe miền Bắc thắng chỉ đơn giản là thế, và chỉ có thế thôi, nên đạo-diễn Donald Rumsfeld nhắc tuồng nói toạc móng heo ra là “Miền Nam bù nhìn, Miền Bắc yêu nước” làm quê cơ miền nam qua sự thật quá phũ phàng, phải không các chiến hữu?

(3) Để người Việt hải ngoại nhìn thấy tài liệu mật trong hai cuốn sách nầy mà hãy quên đi “Chiêu-bài chống cộng”. Nó là “viên-thuốc” tố-cộng mà Harriman đã cho người miền nam uống từ cuốn phim “Chúng tôi muốn sống 1954” nhưng đến giờ nầy nó đả lỗi thời rồi mà trong sách “The New Legion” tôi cho nó là thuốc đã đến thời kỳ hết hiệu-nghiệm “expired” (The old political label “Anti Communist” was already expired in forgetful and nobody buy it).

Nói về hoàn cảnh đau thương thì có lẽ TNS Mc Cain và tôi chịu quá nhiều kinh nghiệm bầm dập với CS. Nhưng đứng trên gốc cạnh phải nói sự thật theo lương tâm và danh dự của mình, tôi và Cain phải thẳng thừng nói rằng: cụ Hồ là người quốc gia, để trả lại tính trung thực cho lịch sử Việt Nam [The Newsweek “Paris Match” on April 25, 2005 interviewed U.S. POW Senate John McCain, repeated Axiom-I, stance of U.S Permanent [ Les Sud Vietnamiens n’ont jamais cruque le gouvernement en place à Saigon était legitime. Ils savaient que Hồ Chí Minh était un nationaliste qui rechercherait l’unification du pays. En Irak, les elections ont prouvé que les Irakiens croient que leur government est légitime…” Nhửng điều nầy đã có đáp số định kiến-1 [Axiom-1: There was never a legitimate non-communist government in Saigon].

Trên diễn đàn nầy sẵn dịp, nếu có thì giờ nghiên cứu trong 2 cuốn sách nầy không có hình ảnh giải mật mà chỉ có một chiếc hình rẻ tiền được phô bày là bản đồ đi vượt biên nhỏ bằng chiếc Tem thư, và cái địa bàn như đồ chơi trẻ con thì bạn cũng nhận ra ngay nỗi kinh hoàng như thế nào khi phải chấp nhận căn cước tỵ nạn? (Hình Chapter-3, trang 249 đến 272; còn như anh muốn đọc tiếng Việt thì nơi diễn đàn hoiquanphidung, Mục 30/4, tựa “Chuyến tàu đầu tiên chở Bò Ngũ ra bắc”, từ bài số 20 đến hết … sẽ biết tại sao tôi phải dành hết thì giờ nhàn rỗi mài đũng quần 20 năm nơi thư viện để nghiên cứu tại sao có ngày 30/4/75 mới hiểu ra soạn giả, và đạo diễn tấn bi thảm kịch nầy đã đưa ra đoạn kết là sau khi kiếm đủ lợi nhuận (America First) VN sẽ được độc lập thống nhứt sau 30 năm (1945-1975), đúng y chang âm-mưu Mỹ không chịu ký chia đôi VN Genève 1954, trong khi các nước khác đều muốn… sự thật quá oan-nghiệt cho dân tộc Việt.

Viết lách trên một diễn đàn dành riêng cho những người tỵ nạn là sống trên môi trường rất nhạy cảm, tuy nhiên cảm nhận để đối phó với vấn đề nầy là một sự quyết định tùy theo cảm quan và chấp nhận những thử thách cũng chỉ là vì muốn trả lại sự thật cho lịch sử. Là một người viết nhưng KHÔNG MUỐN LÁCH mà chỉ dựa trên đạo đức dân tộc, tuổi đời đã trên 7 bó rồi mà còn viết là 1 điều hiếm có vì cần lưu lại cho Quân-Sử, sao lại khó khăn với nhau? Tôi quan niệm sự thật thời-đại là điều tiên quyết do đó đã quyết định chọn cái mũ tác-giả thay vì mũ tố-cộng, sức mạnh của ngòi viết ở Mỹ là sức mạnh được tu chánh án số 1 của Hoa Kỳ bảo vệ đệ 4 quyền là quyến bất khả xâm phạm, miễn sao người viết đừng lợi dụng quyền đặc miễn để sử dụng chúng như một vũ khí tấn công hoặc phỉ báng mạ lị bất cứ một ai.

Phải nhìn nhận sự thật, đây là cơn uất nhưng nếu chúng ta không chịu chấp nhận và lỡ đã binh con bài “mậu thầu mậu dỉ cù lủ” thì cứ tiếp tục binh con bài nầy, cũng chả chết ai … nhưng đường binh nầy là con đường mòn không lối thoát, vì người soạn giả vở bi-kịch nầy cũng đã cho kết quả trong lăng kính với đáp số rõ rệt: “Cứt Trâu để lâu hoá bùn” … Và trái đất vẩn phải quay! Sự thật ai bỏ độc dược thì chỉ người đó có thuốc giải? Ai không biết thì làm cách nào cứu được đây?

Như bài Hành Quân Lam Sơn 719, đọc giả có thừa thãi những hình ảnh chứng liệu để nói lên sự tự mãn càn-bướng của quân đội hai miền nam bắc, tự cho mình là kẻ chiến thắng; nhưng thật ra đây mới là một sự thảm-bại nhục-nhã cho cả hai phía trong lịch sử dân tộc Việt Nam vào thời cận đại vì đã dùng súng người để chém giết đồng chủng.

Riêng về phía quân lực VNCH thì từ người lính đến tướng đều cho rằng cuộc hành quân nầy là “phá hủy kho vũ khí tại đường mòn HCM” nhưng dưới con mắt của phi công gián điệp tình báo thì hoàn toàn sai bét? Hay nói cách khác cuộc hành quân nầy xảy ra đã quá muộn màng!

Thời chính quyền Kennedy thì đã có chiến dịch bí-mật thả Biệt Kích ra ngoài bắc nhắm vào trọng điểm từ Đèo Mụ-Già đến ba biên giới, các toán phá hoại nầy đã bắt cóc, phá hủy cầu cống, công sự nhà máy, đặt Mìn … do Trưởng CIA tài ba từ Đệ-II thế chiến William E Colby điều hành, nhưng lại bị điệp-viên phản tình báo ám số 19 Lucius Conein (bắc) Russel Flynn Miller (nam) cho Trinh-Sát Hà Nội biết các toạ độ để chụp bắt làm điệp viên hàng đôi (double cross) và phá hoại chiếc C-47 Cò Trắng của Trung úy Phan Thanh Vân, và chiếc trực thăng H-19 của Trung úy Bùi Quang Các đi thăm viếng các tiền đồn dọc theo hành lang xa lộ Harriman (Đường mòn HCM) vì vi-phạm vùng cấm bay đang khai phá đường mòn HCM cho định kiến-1 (axiom-1’ solution).

Ngay sau khi siêu chính phủ (Permanent Government) triệt hạ được TT Kennedy, thì nhiệm vụ của các toán Biệt Kích nầy trở về cương vị nhàn rỗi là chỉ lấy tin-tức vui chơi thôi, điệp viên 19 bèn đặt cái tên để đời là Toán Easy để đánh dấu “nhàn-rỗi” và cuốn chiếu về nam kết thúc cuối 1968 sẽ không còn Biệt- Hải kích nào ở ngoài vĩ tuyến 17. Chiến hữu nào còn kẹt lại thì rán chịu cảnh đem con bỏ chợ.

Thời đệ 1 Cộng Hoà, Siêu chính phủ (Harriman, Bushes) ra lệnh hành pháp Kennedy phải áp lực chính quyền miền nam bỏ quận Hương-Hoá để cho quân BV khai mở xa lộ Harriman, mà phía Tây-Âu đặt cho cái tên Đường mòn HCM với mục tiêu chính trị vinh danh hậu thế để trả nghĩa sự phản bội của Mỹ; còn triều đại Mafia Lê Đức Thọ thì đặt cho cái tên Đường 559, ám chỉ năm 1959 lật đổ cách ly cụ Hồ, Thọ đưa Lê Duẩn về làm Quyền TBT, còn như Cách Mạng VN đặt cho cái tên Đường Trường Sơn.

Chính quyền Đệ-1 VNCH, qua cụ cố vấn Ngô Đình Nhu thì có một tầm nhìn xa hơn, Khe Sanh (Tchepone) chưa phải là trọng điểm để hủy diệt đường xâm nhập của BV mà Darto-BanHet (Attopeu) mới thật sự là yết hầu của quân BV, Cụ cố-vấn, biết được ý đồ đó của Harriman về trung lập hoá Lào, nhung vì cần viện trợ để chống đỡ, nên cụ Ngô Ðình Nhu âm thầm với mưu lược chốt chận ngay yết hầu của Ðường-559 bằng điều-động Ðại tá Ðỗ Cao Trí, Tư lệnh Ðệ tam Quân khu sẽ mở cuộc hành quân chốt chận ngay yết-hầu Attopeu, với Thiếu tá Dư Quốc Ðống Chiến đoàn trưởng CÐ Dù, Ðại úy Lý Tòng Bá Thiết đoàn trưởng, cùng một đơn vị bộ binh thuộc SÐ22 với Tiểu đoàn Công Binh khai phá đường qua nam Lào, từ Ben Het, Darto tiến qua Attopeu, Lào.

Sự việc nầy bị ngay tay phản-tặc, Bác Sĩ Trần Kim Tuyến, Tổng Cục Tình Báo tại phủ tổng thống tiết-lộ cho CIA của nhóm Russell Flynn Miller (nam) và Lucien Conein (bắc) biết ráo trọi. Ðại tá Lansdale là ân-nhân của TT Diệm đã đề nghị (theo lệnh thượng cấp), Ðại tá Carver là cố vấn TUTB phủ tổng thống, nhưng mà ‘Giòi’ trong ấy ngoi ra làm sao TT Diệm hiểu nổi như H.N.Nhạ, Ðinh Xáng, P.N Thảo, Pham Xuân Ẫn… Cái nhóm CIA nầy lại là tay chân của hai nhân vật chủ chốt cuộc chiến Việt Nam (Harriman và Prescott Bush) đang đặt ống kính phải hủy-diệt hai hòn đá tảng (Kennedy và Diệm) cản đường CIP nầy bằng mọi giá như phải lấy máu giải quyết.

Thời kỳ chánh-quyền John F. Kennedy muốn việc làm của CIA tại Việt-Nam phải cố-gắng nhiều hơn nữa, khám phá cho được đường thâm nhập của Bắc-Việt vào Miền-Nam, tăng cưòng nhịp độ đột phá và gởi Gián-điệp ra Bắc. Hội-Đồng An-Ninh Quốc-Gia Hoa-Kỳ (NSC) đã có cuộc họp số 52 Memorandum bản ghi nhận: cho phép xử dụng Mũ Nồi Xanh và Hải-Quân người Nhái huấn luyện Cố-Vấn cho quân-đội Miền-Nam để họ thi hành những cuộc hành quân xâm nhập ngoài Bắc: Biệt-Hải và Biệt-Kích Gián-Điệp nhưng khổ nỗi tổng thống Mỹ chỉ là một người tổng quản lý nước Mỹ mà ông Chủ là một thế lực sau hậu trường (Permanent Government), mà người sáng lập ra nó từ 1920 cho đến nay là W A Harriman 1920-1960, và từ 1960-1969 là thời gian chuyển tiếp cho George H W Bush, nói cách khác là Bush-Cha học nghề cho đến cuối nhiệm kỳ thứ nhứt của TT Johnson và quan trọng nhứt trước khi rời khỏi chính trường Harriman cần nhắn nhủ lời vàng thước ngọc cho Triều-đại Mafia Lê Đức Thọ tại các cuộc họp mật Paris Peace Talks chỉ có riêng Thọ/Harriman mà thôi. Vì thế khi Kissinger có nhắn nhủ với Thọ: “Khi chiếm miền nam nhớ nhẹ tay với người bạn thân của tôi trong phái đoàn VNCH là Nguyễn Xuân Phong” nhưng Thọ vẩn bắt nhốt như thường, tuy nhiên Phong được thả sớm nhứt là 5 năm sau vừa đủ điều kiện đi diện H.O; duy chỉ có Bác sĩ Nguyễn Đan Quế thì không được đụng đến vì ông có trong danh sách USIS. Vài năm sau ông Bác sĩ Quế bị bắt vì ông muốn hành động như Bác si Mandela ở Phi châu thì phải bị bắt nhốt thôi.

Để kết luận phần nầy: Quân đội của hai bên đều thảm bại vì mục tiêu chính là không tắm máu và bàn giao Saigon cho Hà Nội không thành đống gạch vụn. Những thành phần chủ lực chiến đấu xuất sắc phải bị tiêu diệt trước như: sư đoàn Dù/sư đoàn 2 Sao Vàng – sư đoàn TQLC/sư đoàn Thép 320 – sư đoàn 1 BB/sư doàn 324 – BĐQ/304, 308 …

-Mục tiêu kinh tế: những vũ khí lỗi thời phải được tiêu dùng, như trực thăng, chiến xa, đại pháo, xe vận tải …để thí nghiệm sản xuất loại mới cho chiến trường Trung Đông.

-Mục tiêu chiến lược: tu chính án “Cooper-Church” 1970 chuẩn bị Eagle pull về Hawai, vào thời điểm “Case-Church” 1973, giăng bẫy đồng thời nâng Trung Quốc lên hạng Nhì tạm thời thế Liên Xô (1970-2020).

-Mục tiêu chính trị: Việt Nam Hoá Chiến Tranh để Mỹ rút quân, hoàn thành định kiến 3 (axiom-3) bỏ lại chiến cụ ra đi nhẹ re, thời gian sau thành đống sắt vụn vì thiếu cơ phận, theo cung cách làm ăn của War Industries Board, không bao giờ đem thứ quỷ nầy về Mỹ.

-Mục tiêu chiến thuật: Tất cả tiếp liệu quân dụng đều được di tản đầy ngập trên hành lang Đường 559 do nhị-trùng đại-tá BV Bùi Tín báo cáo cho phóng-viên trá hình Phạm Xuân Ẩn, sau cùng Richard Helms cho tướng Haig biết để khai diển cuộc hành quân ngày 18/Jan/1971 bằng sự quyết định của TT Richard Nixon và HĐANQG (NSC) [ Hình giải mật, trang đầu “The New Legion” Volume-II ].

-Mục tiêu tuyên truyền: Vì Mỹ thua trận, thế giới không bươi móc cuộc chiến “bẩn-thỉu” qua sách lược “Bỏ phiếu bằng chân” như 1954 thì làm rùm beng vì không ai chết với 1 triệu người tỵ nạn … sau tháng tư Đen thì… để người Việt tự hiểu… vì thế “Chiêu bài chống cộng thật sự đã lỗi thời rồi” nhưng đôi khi CIA lại đốc thúc người Việt hải ngoại hung hăng tấn kích là để làm một công cụ cho tư bản Mỹ gây áp lực với phía VN vì quyền lợi thương mãi mà thôi.

QUEENBEE-1



tải về 0.99 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   13




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương