Trạm xe buýt lãng mạn


“Thế nào, vấn đề còn lại giải quyết rồi?”



tải về 2.98 Mb.
trang4/20
Chuyển đổi dữ liệu13.06.2018
Kích2.98 Mb.
#39901
1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   20

Thế nào, vấn đề còn lại giải quyết rồi?”

Ừ.” Chu Minh Nghĩa sáng sớm đã biết mục đích của Kim Tắc Thái.

Sống ở đâu?”

Chỗ tôi.” Chu Minh Nghĩa nhìn Kim Tắc Thái, hắn biết kế tiếp gã muốn nói gì.

Kim ốc tàng kiều, động tác của cậu thật mau lẹ.”

Chu Minh Nghĩa đấm một quyền vào ngực Kim Tắc Thái.

Kim Tắc Thái khoa trương làm bộ đau thật, một mặt nói. “Này không đúng nha, tôi nhớ rõ cậu luôn luôn là ngực 38, eo 263.”

Chu Minh Nghĩa vặn vẹo. “Cái này cũng là….”

Kim Tắc Thái cười ha ha. “Cậu ta cho tôi cảm giác như con thỏ nhỏ, vừa hoạt bát lại hồn nhiên như thỏ con.”

Được rồi, văn kiện chuẩn bị đủ rồi phải không?”

Ừ.”

o.o.o

Chu Trọng Hàn chính thức đăng kí kết hôn với Đổng Vân, cùng lúc đi Địa Trung Hải hưởng tuần trăng mặt.

Cho đến lúc Duẫn An Nhiên mang theo túi hành lí nho nhỏ đến nhà Chu Minh Nghĩa mới biết quyết định của mẹ sáng suốt cỡ nào.

Phòng Chu Minh Nghĩa chuẩn bị cho cậu, người thường muốn thuê cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhìn căn phòng, dụng cụ đều bằng gỗ nâu cùng màu với sàn gỗ, tường trắng, ngoài cửa sổ là biển Nam Hải rộng mênh mông, vài cánh hải âu bay lượn trong ánh hoàng hôn vàng rực, thấp thoáng vài chiếc thuyền đánh cá xa xa, từ khung cửa sổ này có thể cảm thấy mọi thứ thật đáng giá.

Duẫn An Nhiên nhìn xem xung quanh một chút, nói là một phòng, thực tế giống như một căn hộ nhỏ, có sofa, TV, bàn trà, có một góc được ngăn cách bằng bình phong đặt bàn học và máy vi tính, phòng ngủ có giường lớn, ra trải giường trắng như tuyết, đầu giường đặt một chiếc đèn bàn kiểu dáng hiện đại độc đáo, mở tủ quần áo ra, áo sơ mi, áo thun, quần jean, một ngăn khác đựng dây nịt cùng tất và nội y, bên cạnh còn có giày thể thao và giày da, tất cả đều là hàng hiệu, Duẫn An Nhiên cầm lên so một chút, đều là số đo của cậu.

Đối phương đã chuẩn bị đầy đủ, mọi thứ đều có.

Lại đi xem phòng tắm, tường màu trắng, bồn tắm lớn có vòi massage, phòng tắm nhỏ ở nhà cũ của mình chỉ có vòi hoa sen, thua kém rất xa, trên tường trước bồn rửa mặt là một chiếc gương lớn, tất cả đều là hàng hiệu.

Điều càng làm cho Duẫn An Nhiên bất ngờ chính là từ phòng tắm cũng có thể nhìn ra hải cảng.

A, lợi hại a.” Ngã vào trên giường, trong lòng Duẫn An Nhiên hâm mộ, bao nhiêu người ở tuổi Chu Minh Nghĩa có thể thành công như hắn.

Buổi tối Chu Minh Nghĩa trở lại, cùng Duẫn An Nhiên uống trà trong phòng khách.

Phòng khách của Chu Minh Nghĩa so với phòng khách của Duẫn An Nhiên trong quá khứ lớn hơn rất nhiều.

Cảm giác có vừa lòng không?” Chu Minh Nghĩa hỏi.

Tốt lắm, cái gì cũng có, mới mấy ngày mà mọi thứ đều được đưa đến. Anh làm việc thật đúng là chu đáo.” Duẫn An Nhiên nói một cách thành tâm thành ý.

Chu Minh Nghĩa tựa lưng vào soa mỉm cười. “Thật sự không tính là gì, so với việc chuẩn bị cho khách thì chuẩn bị cho cậu chỉ cần 3/10 bọn họ là được.”



Chỉ ba phần, khách nào khó hầu hạ vậy? Bọn họ còn muốn gì nữa?” Duẫn An Nhiên cảm thấy khó tin.

Cậu đi nghỉ ngơi đi, tôi còn có việc.”

Thị trường chứng khoán đã bắt đầu báo cáo cuối ngày.” Duẫn An Nhiên nói sau lưng Chu Minh Nghĩa.

Thị trường chứng khoán New York vừa mới bắt đầu phiên giao dịch, chuyện phải chú ý còn rất nhiều.” Chu Minh Nghĩa không quay đầu lại, nói.

Một bước ngả người vào sofa, thoải mái thở dài, Duẫn An Nhiên nhỏ giọng nói thầm. “Có gì đặc biệt hơn người.”

Sáng sớm, Duẫn An Nhiên nhìn đám giày dép, cảm thấy chúng rất đẹp, cậu ngồi ngốc trên giường nửa ngày mới trở về hiện thực, nghĩ đến hôm nay còn phải chạy tin tức.

Ở trong bếp làm sandwich trứng chim, Duẫn An Nhiên xem xét tủ lạnh cực lớn, mọi thứ bên trong được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng, đây chắc hẳn là công lao của người máy làm việc nhà.



Anh không ăn điểm tâm sao?” Duẫn An Nhiên hỏi, phát hiện Chu Minh Nghĩa đã khoác áo vào.

Tôi luôn luôn chỉ uống một tách cafe.”

Không ăn sáng không tốt cho sức khỏe. Anh lại đi sớm, hoàn toàn có thời gian để ăn.” Duẫn An Nhiên vừa phân trần vừa kéo Chu Minh Nghĩa trở về bàn ăn.

Chu Minh Nghĩa bất đắc dĩ cầm sandwich cắn một miếng. “Ô, hương vị không tồi.”

Duẫn An Nhiên lại rót cho hắn một ly sữa. “Cho dù ăn ít thì cũng nên ăn, sandwich tôi làm xong rồi, trong tủ lạnh không có nhiều nguyên liệu, lần khác sẽ trổ tài cho anh nếm thử.”

Tay nghề cậu không tồi.”

Tay nghề mẹ tôi mới là ngon nhất, có cơ hội uống thử canh mẹ nấu, còn có cá, mẹ nấu thực sự rất ngon.”

Chu Minh Nghĩa sờ sờ thái dương. “Có mẹ thật tốt.” Đột nhiên có chút cảm khái.

Duẫn An Nhiên không nói gì, hai người đều thiếu một nửa gia đình, kẻ tám lạng người nửa cân.

Cùng nhau ngồi trên xe buýt, Duẫn An Nhiên nhỏ giọng. “Anh mỗi ngày đều đi bằng phương tiện giao thông công cộng à?”  Cậu biết Chu Minh Nghĩa có phòng sửa xe, còn có một một phòng xe thể thao.



Cũng không phải. Khi gặp khách hàng đặc biệt sẽ lái xe. “

Tò mò quá.”

Chu Minh Nghĩa liếc mắt nhìn cậu. “Kẻ có tiền thường lắm tài nhiều tật.”

Duẫn An Nhiên bất mãn hừ một tiếng, nhăn mặt nhăn mũi.

Tôi nghĩ đến một chuyện.”

Chuyện gì?” Chu Minh Nghĩa hỏi. “Quan hệ của chúng ta có chút xấu hổ, chính là vấn đề này?”

Tôi không định để người khác biết.” Duẫn An Nhiên che mặt, ngữ khí nghiêm túc, trang trọng.

Tùy cậu, tôi không sao cả.” Chu Minh Nghĩa xác thực nghĩ như thế, hắn không để ý.

Anh đương nhiên không sao cả. Người ta hỏi đến thì nói thế nào?” Duẫn An Nhiên cười quái dị.

Em trai tôi, bằng không thế nào?”

Tuyệt đối không thể để người khác biết.” Duẫn An Nhiên bỏ lại một câu rồi vội vàng xuống xe.

Chu Minh Nghĩa vỗ mặt cười, nếu đổi là người ngoài chỉ sợ đã sớm cáo mượn oai hùm, Duẫn An Nhiên lại chạy trối chết.

Chính là nguyên nhân này hắn mới thích cậu đi.

Bách Anna lặng lẽ tới hỏi Lưu Kí. “Hội nghị ban giám đốc, 4 giờ là sự tình gì a?”

Lưu Kí vỗ vỗ cánh tay nàng. “Không ngại, sẽ không là chuyện xấu, tôi biết không nhiều lắm, tóm lại có quan hệ chặt chẽ đến Chu tiên sinh.”

Ban giám đốc Vạn Khải bí mật hội nghị, mọi người sắc mặt đều nghiêm túc.

Vài năm gần đây, thị trường chứng khoán toàn cầu đến thị trường giao dịch kỳ hạn trong nước đều hô mưa gọi gió, doanh thu Vạn Khải tăng cao, có người trong ban giám đốc đề nghị mở rộng quy mô.

Chủ tịch ban giám đốc Vạn Khải Lí Duyên Niên quyết định thu mua sàn giao dịch thứ 5 ở Hương Đảo, sát nhập chứng khoán Vạn Đông vào Vạn Khải, mở rộng địa vị Vạn Khải ở Châu Á.



Như vậy, việc chuẩn bị kế hoạch giao cho Chu Minh Nghĩa toàn quyền giải quyết.” Lí Duyên Niên nhìn mọi người.

Không ai phản đối.

Chu Minh Nghĩa mười tám tuổi đến thực tập ở Vạn Khải, đến bây giờ đã là hơn 10 năm. Hắn là một thành viên trong ban giám đốc, nắm được 10% cổ phần Vạn Khải. Chu Minh Nghĩa tuyệt đối là con người theo trường phái hành động, cụ thể, thiết thực, cho dù đã đạt được đến địa vị cùng tài phú như ngày hôm nay, hắn vẫn tự mình sửa sang số liệu cũng như làm các phân tích báo cáo đầu tư, kỳ hạn giao hàng. Làm việc không biết mệt. Tác phong hàm súc mà khiêm tốn, Chu Minh Nghĩa trong lĩnh vực tài chính có bao nhiêu xuất sắc tất cả mọi người đều biết, chỉ cần kế hoạch do hắn phụ trách thì chắc chắn là rất tốt.

Kế tiếp, Chu Minh Nghĩa gọi các trợ lý đến họp.

Đem dự án mới giới thiệu qua một lượt, Chu Minh Nghĩa nói. “Trong vòng một năm tới, lượng công việc của mọi người sẽ tăng lên rất lớn, đi công tác rất nhiều, không có ngày nghỉ, giảm bớt ngày lễ, nhưng tôi cam đoan sau khi kế hoạch thành công sẽ không làm mọi người thất vọng.”

Một nhóm đồng sự nhìn nhau gật đầu. Chu Minh Nghĩa luôn thẳng thắn, trả giá vì công việc tất có hồi báo thỏa đáng, vừa lòng.



Còn có.” Chu Minh Nghĩa xem vẻ mặt mọi người, cường điệu. “Có chuyện gì xảy ra cũng không thể nói. Người khác không hỏi không cần nhiều lời, hỏi, cũng không nói nhiều, hiểu chưa?”

Vâng.” Một tốp nhân mã theo Chu Minh Nghĩa nhiều năm, tác phong của hắn mọi người đều biết, khiêm tốn là khiêm tốn, nhưng hết thảy đều chỉ vì lợi ích lớn nhất.

Ok, hành động.” Chu Minh Nghĩa cười hạ lệnh.

Duẫn An Nhiên phát hiện Chu Minh Nghĩa thật sự là người lấy công việc làm bạn.

Phòng đọc sách trong nhà rộng mênh mông, sách cũng không nhiều, bố trí theo kiểu phòng họp, có bàn làm việc rất lớn có thể ngồi họp, trên bàn có ba bộ máy tính, năm điện thoại, màu sắc tượng trưng cho quốc gia, mỗi ngày buổi tối nhất định theo dõi thị trường chứng khoán New York cùng Thụy Sĩ, thu thập thông tin giá cả trị trường chứng khoán, đọc số lượng tin tức khổng lồ, chân chính mắt xem lục lộ, tai nghe bát phương, sau đó đem tin tức tổng hợp, chỉnh lí lại.

Đứng ngoài thư phòng, Duẫn An Nhiên không đi vào, trong nhà chỉ có nơi này là trải thảm dưới sàn, xác định đây là cấm địa của Chu Minh Nghĩa.



Có việc gì sao?” Chu Minh Nghĩa nhìn Duẫn An Nhiên.

Anh chú ý nghỉ ngơi.”

Thật có lỗi, làm ồn đến cậu.” Chu Minh Nghĩa thản nhiên cười, kiểu cười này rất quen thuộc, giống như anh ta có thể vĩnh viễn tươi cười như vậy.

Không phải, tôi chỉ lo lắng cho anh, anh mỗi ngày 7 giờ thức giấc, chỉ ngủ có một chút thời gian vậy có đủ không?”

Sự nghiệp, chỉ cần chú ý trong vài năm này thôi.”

Anh là đang vắt kiệt sức lực.”

Chu Minh Nghĩa nhếch miệng cười. “Cậu yên tâm, tôi biết.”

Duẫn An Nhiên chu miệng, xoay người tránh ra.

Đôi vợ chồng Chu thị trở về sau tuần trăng mật.

Đổng Vân một mình đến thăm con.

Vừa thấy điều kiện ăn ở của con tốt như vậy rất yên tâm.



Các con ở chung có tốt không?” Đổng Vân hỏi.

Tốt lắm, ai lo chuyện người ấy, chung sống hòa bình.”

Đổng Vân mang quà mang. “Của Minh Nghĩa, còn có của con.”

Duẫn An Nhiên chỉ mở ra phần quà của mình. “Camera kỹ thuật số mới nhất.”

Là ý của bác Chu.”

Thay con cảm ơn bác Chu.”

Cuối tuần đến nhà mẹ ăn cơm được không?”

Con không thành vấn đề, anh ta thì không biết, anh ta thật sự bề bộn nhiều việc, sợ không được.” Duẫn An Nhiên vừa nói vừa xem hướng dẫn sử dụng.

Con hỏi nó một chút, tốt nhất đến cùng nhau, mẹ xuống bếp nấu nhiều món ngon cho cả nhà.”

Dạ.”

Cuối tuần, Chu Minh Nghĩa lái xe đưa Duẫn An Nhiên đến đông Vệ Tinh Thành.



Anh cũng có lúc rảnh sao?” Ngồi trên xe, Duẫn An Nhiên hỏi.

Vẫn có, tôi đều đã sắp xếp.”

Cũng chưa thương lượng với anh một việc.”

Cậu nói đi.” Chu Minh Nghĩa nhìn phía trước, không quay đầu lại.

Chúng ta ước định một tháng đi thăm cha mẹ một lần, có thể chứ?” Duẫn An Nhiên hỏi, cậu đúng là có ý định này.

Có thể, tôi sẽ tận lực thu xếp. Cuối tuần thứ 2 của mỗi tháng cậu thấy có được không? Nhưng tôi không định qua đêm bên đó.” Chu Minh Nghĩa đáp nhẹ nhàng.

Không nghĩ tới sẽ dễ dàng như vậy, Duẫn An Nhiên có chút kinh ngạc. “Anh thật sự đi được?”



Đương nhiên. Không có ai là không có lúc rảnh. Mọi người nói không rảnh đơn giản là không muốn đi, không vì bất kì lý do gì. Công việc của tôi quan trọng là hiệu suất chứ không phải 24 giờ làm công.”

Vậy tốt rồi. Ước định nha.”

Cậu thật sự hiếu thuận.” Chu Minh Nghĩa cười cười nói.

Kỳ thật, bọn họ nhất định cô đơn.”

Trước kia nhất định sẽ vậy, hiện tại hai người sống chung, lại hay tán gẫu, tốt hơn rất nhiều.”

Duẫn An Nhiên đưa tay ra sau đầu. “Để mẹ tôi tái hôn là sáng suốt.”



Tôi cũng nghĩ vậy.”

Tới nơi, Duẫn An Nhiên chơi cờ cùng Chu Trọng Hàn, Chu Minh Nghĩa nói chuyện phiếm với Đổng Vân.

Đổng Vân xuống bếp nấu những món ăn tinh tế, đẹp mắt.

Chu Minh Nghĩa tựa vào cửa, im lặng đánh giá chung quanh, chỗ của cha hắn sắp xếp gọn gàng sáng sủa, dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề, sắc mặt cha hắn hồng hào, tinh thần phấn chấn, quần áo phẳng phiu, hắn biết hết thảy đều là công sức của dì Vân, thấy rất cảm kích, người phụ nữ này sẽ chiếu cố cha hắn, càng vất vả công lao càng lớn.

Một nhà ăn cơm, Chu phụ đột nhiên hỏi. “Vạn Khải có động tác mới.”

Chu Minh Nghĩa nhìn cha. “Sao cha biết?”



Tự nhiên có người đề cập với cha. Là con chấp hành phải không?”

Phải.”

Cẩn thận thực hiện.” Chu Trọng Hàn nghiêm túc.

Con biết.”

Là kế hoạch rất lớn phải không?”

Cũng không hẳn.” Chu Minh Nghĩa cười khổ.

Như thế nào? Đâu phải đi sung quân, sao vẻ mặt lại khốn khổ thế kia?”

Đổng Vân nghe hai cha con nói chuyện, khẽ cười, hai cha con này luôn luôn nói chuyện như thế.

Chu Minh Nghĩa uống canh nóng, buông bát. “Khó ở chỗ con đối phương là một đôi nam nữ đến tuổi thành hôn, cần cùng bọn họ giao tiếp.”

Chu phụ cũng kinh ngạc. “Như thế nào, chẳng lẽ Lí Duyên Niên còn muốn đày con ra biên cương xa xôi?”

Duẫn An Nhiên nhịn không được cười ra tiếng, Đổng Vân vội lay con.

Con nghĩ bên kia không phải hoàn toàn không có ý này.”

Lí Duyên Niên không phải cũng có con gái sao?”

Cha nói Bội Bội?” Bội Bội là nhũ danh của con gái Lí Duyên Niên. “Cô bé còn nhỏ, huống hồ đối phương tuổi tác lớn hơn, muốn tìm con dâu.”

Con lo lắng chuyện này? Đây không phải chuyện đùa.” Chu Trọng Hàn ngữ khí nghiêm túc.

Ăn một ngụm thức ăn, Chu Minh Nghĩa chậm rãi nói. “Yên tâm, con đã có sắp xếp chu toàn, một khi làm nhiệm vụ cho dù có bị đưa đến cổ đại cũng không ngại, hiện giờ cũng không phải như vậy.”



Con cho rằng mình còn có bổn phận thu phục nhân tâm sao?” Chu phụ nghe con nói xong vừa tức giận vừa buồn cười.

Ai bảo con đẹp trai như vậy, đều trách cha. Con không hiểu được, năm đó làm quan chức cha đối phó với nữ phóng viên khó chơi ấy như thế nào?” Chu Minh Nghĩa mỉm cười nhìn cha.

Chu Trọng Hàn chột dạ một chút, nhìn Đổng Vân. “Con nghĩ rằng cha giống con sao?”

Duẫn An Nhiên nhịn cười thật vất vả.

Ăn cơm xong, Duẫn An Nhiên ngồi trên sofa, đột nhiên nhìn thấy mấy thứ trang trí trong tủ chén, đi qua nhìn kỹ. Thì ra là quà lưu niệm Đổng Vân mua trên đường du lịch, một bộ mô hình tinh xảo, có Kim Tự Tháp, tượng nhân sư, tiểu mỹ nhân ngư, pharaoh.



Mẹ lại mua một bộ.” Duẫn An Nhiên nhịn không được thốt lên.

Làm sao vậy, thực đáng yêu nha.”

Duẫn An Nhiên nói với Chu Trọng Hàn. “Mẹ con yêu nhất mấy bộ sưu tập này, nhìn thấy mấy thứ đáng yêu sẽ mua về, vui vẻ như mấy cô bé mới lớn, nhìn thấy ngôi sao trên TV là vui sướng, có một lần con đưa mẹ đi họp fan của một ngôi sao, hai mắt mẹ biến thành hình trái tim, chịu không nổi.”

Đổng Vân vội vàng nói. “Nào có chuyện đó, mẹ không nhớ.”

Chu Minh Nghĩa hỏi. “Dì Vân thích nghe nhạc hòa tấu không?”



Không có, mẹ chỉ nghe nhạc xưa, giống như Đặng Lệ Quân, Từ Tiểu Phụng.”

Cha cũng thích nghe một chút nhạc xưa, còn có dân ca.” Chu Trọng Hàn gật đầu tỏ vẻ khen ngợi.

Em cũng vậy.” Đổng Vân gật đầu.

Chu Minh Nghĩa lấy ra hai tấm vé mời. “Thích như vậy, hai người thay con đi, gần đây con không có thời gian.”

Duẫn An Nhiên tò mò đến xem, là vé mời hội âm nhạc từ thiện, của chính phủ và tập đoàn Mỗ Đại tổ chức, đài truyền hình là chủ sự.

Đổng Vân để ý thấy chữ ‘Diễn tấu’ liền đưa cho Chu Trọng Hàn xem. “Anh xe, tất cả đều là danh ca kinh điển, có ‘Hoa lài’…”

Chu Trọng Hàn nhìn kỹ. “Năm đó anh ở nước Pháp, lễ Giáng sinh đi trên đường, nghe thấy ‘Hoa lài’ phát trong một quán ăn, cảm giác khi đó, bây giờ còn nhớ rõ.”

Còn có ‘Nơi phương xa’ và ‘Nửa tháng’, rất nhiều ca khúc hay.”

Cùng đi đi.” Chu Trọng Hàn xoay mặt hỏi con. “Đi đến đó có phải quyên góp không?”

Con đã quyên góp một khoản, mọi người đến là được rồi.”

Đổng Vân đột nhiên do dự. “Em không biết mặc cái gì?” Bà thì thầm.

Chu Trọng Hàn nở nụ cười nắm vai vợ, “Phụ nữ vẫn là phụ nữ.” rồi xoay mặt nhìn Chu Minh Nghĩa. “Con chuẩn bị rồi chứ gì.”

Chu Minh Nghĩa đem đến một hộp lớn, một hộp nhỏ. “Là một bộ sườn xám màu đen, dì thử xem có vừa không, trong này có danh thiếp nhà may có thể sửa lại nếu không vừa, sẽ có chuyên gia đến sửa.”

Đổng Vân mở ra hộp nhỏ, không khỏi a một tiếng, bên trong là trang sức bằng bạch kim hình chim trĩ, một bộ ba chiếc, một trâm cài tóc, một vòng cổ, một bộ hoa tai, thiết kế thanh nhã rất hợp với phong cách nữ tính dịu dàng của bà.

Cái này rất quý giá.” Đổng Vân nhìn Chu Minh Nghĩa, tuy không hiểu giá trị của bộ nữ trang này nhưng trực giác phụ nữ mách bảo bộ trang sức này rất xa xỉ.

Dì chưa từng mang trang sức.” Đổng Vân giống hệt một chú nai con.

Dì nhận đi, xem như quà sinh nhật sớm của con.”

Đổng Vân xoay mặt nhìn Chu Trọng Hàn. “Em chỉ muốn cùng anh đi nghe nhạc, phải vậy không?”



Không ngại, em chỉ cần nhận thôi.” Chu Trọng Hàn nhìn bộ trang sức. “Không tầm thường, tinh mắt lắm.”

Chu Minh Nghĩa mỉm cười.



0.0.0

Ngồi sau xe, Duẫn An Nhiên thấp giọng nói. “Cảm ơn anh.”



Cảm ơn tôi cái gì?”

Anh đối xử tốt với mẹ tôi, chưa có người nào đối tốt với mẹ như vậy.”

Sao lại không có, cậu không phải sao?” Chu Minh Nghĩa bình thản nói.

Không, tôi không giống với anh. Thật sự cảm ơn anh.”

Cậu sai lầm rồi, tôi mới phải cảm ơn mẹ cậu.”

Vì cái gì?” Duẫn An Nhiên khó hiểu.

Cậu không để ý sao?” Mắt Chu Minh Nghĩa mắt nhìn thẳng. “Cậu không chú ý trong nhà sáng sủa sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, ly tách trong bếp đều được đặt ngay ngắn, cha tôi thần thanh khí sảng, áo sơmi quần tây thẳng thớm, hết thảy đều là công lao của mẹ cậu, tôi làm không được như vậy, tôi chỉ có thể cho ông người máy làm việc nhà, mẹ cậu cho ông ấy một gia đình đúng nghĩa, tôi không nên cảm tạ mẹ cậu sao?”

Tôi cũng muốn cảm ơn bác, ông ấy cho mẹ tôi một mái ấm đầy đủ.”

Chúng ta chúc phúc lão nhân là tốt rồi.”

Sau đó, Duẫn An Nhiên thấy ảnh chụp bữa tiệc âm nhạc từ thiện do đồng sự chụp, có tấm chụp mẹ cùng bác, hai vị lão nhân rất xứng đôi, mẹ mặc sườn xám nhung tơ, tóc đen vấn lại bằng một cây trâm hình chim trĩ, đeo vòng cổ cùng hoa tai, vẻ đẹp dịu dàng đằm thắm của mẹ rất thích hợp với trang sức hình chim trĩ này, tin rằng những bạn bè cũ nhìn thấy hình ảnh này sẽ không muốn nhắc lại người chồng cũ trước đây của mẹ, người thoạt nhìn trẻ rất nhiều, gương mặt càng thêm dịu dàng, khóe miệng như đang cười.



Duẫn An Nhiên mỉm cười, tuy rằng hạnh phúc đến muộn nhưng cũng là hạnh phúc.

Chương 5

Chạng vạng, Duẫn An Nhiên kết thúc công việc vừa về đến cửa đã nghe có tiếng động trong nhà.

Sáu nam, bốn nữ, thêm Chu Minh Nghĩa, tổng cộng mười một người đang họp, vừa đủ một đội bóng.

Người ngoài nhìn Duẫn An Nhiên không khỏi nghi hoặc.

Chu Minh Nghĩa thoải mái giới thiệu. “Duẫn An Nhiên, em trai tôi.”

Bách Anna lập tức biết là người em sau khi Chu tiên sinh tái hôn, Chu Minh Nghĩa đã nói với tất cả trợ lý điều này, nếu Duẫn An Nhiên tìm đến công ty phải thông báo ngay cho hắn.

Ra là thanh niên này.

Duẫn An Nhiên nhìn mọi người gật đầu mỉm cười. “Không cần hiểu lầm, mẹ tôi tái hôn với cha anh ấy, cho nên tôi trở thành em anh ấy.”

Mọi người thoải mái.

Bách AnNa cố ý ghi nhớ bộ dáng người trẻ tuổi này.

Người trước mắt thoạt nhìn tầm hai mươi tuổi, trên mặt còn mang theo một chút hồn nhiên của thiếu niên, da nâu, tóc đen, đôi mắt to tròn như nai con, ánh mắt hơi u buồn, mũi cao thẳng, môi tươi như hoa, dung mạo thực thanh tú, dáng người thon dài, ước chừng cao 175cm, dáng dấp rất ổn, vai rộng eo nhỏ.

Không nghĩ tới em trai ông chủ lại anh tuấn đến vậy, thoạt nhìn thật nhã nhặn, Bách Anna vẫn nghĩ em trai mới của ông chủ sẽ giống một tên du thủ du thực.

Sau khi chào hỏi, Duẫn An Nhiên trở về phòng, không dám quấy rầy mọi người đang họp. Duẫn An Nhiên cảm giác những người này không giống người thường, cho dù có tranh chấp cũng sẽ không cao giọng.

Họp đến rạng sáng mới chấm dứt.

Mọi người bắt đầu sửa sang lại tư liệu.

Duẫn An Nhiên đi đến hỏi. “Mọi người có muốn ăn vài thứ không?”

Trợ lý Khải Mễ có chút do dự. “Tôi sợ béo.”

Kế toán viên cao cấp đẩy cô một chút. “Không ăn sao có sức.”

Duẫn An Nhiên hỏi. “Tôi chuẩn bị hoa quả tươi cho chị được không?”

Nhóm phụ nữ lộ ra tươi cười.

Chu Minh Nghĩa vỗ vai Duẫn An Nhiên. “Cảm ơn.” Sau đó đi ra. “Tôi phải rửa mặt.”

Duẫn An Nhiên ở phòng bếp chuẩn bị hoa quả, cùng với sanwich kẹp thịt, bỏ vào lò viba một chút, rất nhanh có thể ăn.

Ngửi được mùi, mọi người mới thở dài than đói bụng.

Duẫn An Nhiên cười, nhóm nhân viên này đúng là hoàn toàn vùi đầu vào công việc.

Khải Mễ nói. “Thì ra Chu tiên sinh ở nơi như vậy.”

“Biệt thự không thích hợp với anh ta.”

“Thiết kế thật đẹp mắt.” Là người lần đầu tiên đến nơi này nói.

Duẫn An Nhiên đem hoa quả đến, Bách Anna giới thiệu đơn giản. “Tôi cùng Lưu Kí là trợ lý của Chu tiên sinh, mặt khác Khải Mễ cùng A Tô cũng là trợ lí, đây là kế toán viên Cao, tham mưu Thẩm, luật sư, còn có thẩm định giá viên, một nhóm chúng tôi tạm thời hợp thành tổ công tác nhỏ.”

Nhân viên thẩm định giá cười. “Chúng tôi đều là dưới quyền Chu tiên sinh.”

Duẫn An Nhiên lại đi chuẩn bị nước uống, một bên nghe mọi người nói chuyện.

“Trở về thật muốn ngủ một giấc, trụ không được.”

“Ngày mai mọi người trở lại đây. Tôi còn trụ được, có thể đi làm đúng giờ, tôi đi tiên phong.” Ngữ khí nghe như đang bàn chuyện đánh giặc.

“Tôi có thể nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt lại tiếp tục. Có việc gấp gọi tôi một tiếng là được.”

“Chu tiên sinh đâu?”

“Sáng mai 8 giờ, anh ấy nhất định xuất hiện ở công ty.”

“Người sắt.”

“Nghe nói khi anh ấy lúc mới vào còn lợi hại hơn, không ngủ theo dõi thị trường chứng khoán tăng giảm, theo báo cáo ghi nhận thì anh ấy làm cho khách hàng đầu tư trong vòng một năm doanh thu tăng 340%.”

“Chu tiên sinh thật sự là kỳ tài, cái nhìn thật chuẩn xác.”

“Có người nói anh ấy tác phong bảo thủ, hợp lại coi thường anh ấy khi đầu tư mạo hiểm quá cao sẽ đề nghị khách hàng thu tay lại. Trong khi đầu tư căn bản là phải mạo hiểm, mạo hiểm càng lớn tiền lời càng nhiều, trong giới có người không thích cách làm việc của anh ta.”

“Nhưng mà cũng không có người nào nghĩ đến chuyện một ngàn vạn còn lại có hai mươi vạn a.”

“Đáng sợ như vậy sao?”

“Còn có kẻ thảm hại hơn, phải nhảy lầu. Một cơn sóng lớn đánh úp lại, không biết lật bao nhiêu thuyền lớn, một đám tinh anh ngã xuống, sau khi thị trường hồi phục, chỉ một số ít gượng dậy được.”

Có giọng nữ nói. “Nha, trễ như vậy, không biết kêu xe được không?”

“Yên tâm, công ty có xe, một Đông một Tây, đảm bảo đưa đến cửa nhà.”

“Được, tôi sợ nhất về nhà một mình lúc đêm khuya, lái xe taxi sợ tôi, tôi sợ lái xe taxi.”

“Cô là phụ nữ thật tốt, chúng tôi có khi còn bị từ chối lên xe.”

“Không bằng mua xe.”

“Tốt mua không tốt dưỡng, đó mà cái hòm không đáy, nên thận trọng một chút.”

“Chu tiên sinh điểm này thật tốt, mỗi lần họp hoặc tăng ca muộn vẫn đưa các cậu về nhà. Anh ta thực ân cần, hơn nữa còn khẳng khái, đáng tiếc tôi không phải người bên các cậu, nghe nói, nếu mỗi quý công việc vất vả sẽ có tiền hoa hồng lợi nhuận, chân chính trả giá.”

“Đúng vậy, anh ta làm việc thực không thể nói.”

“Sau đó chúng ta sẽ liên hoan, nếu muốn ăn gì thì nói trước cho tôi.” Là giọng của Bách Anna.

Mấy giọng nam đều hoan hô.

“Đi ăn đồ Nhật đi, tôi muốn uống rượu gạo, thọ ti, thọ ti.”

“Tôi muốn ăn thịt nướng.”

“Này lại không sợ béo.”

“Liên hoan như vậy, cũng có thể ăn thịt chứ.”

“Có một quán ăn tổng hợp ý thích của mọi người không tồi.”

“Tôi sẽ chuẩn bị, còn có gì thì gửi tin cho tôi, thời gian đại khái tầm cuối tuần, tôi sẽ thông báo trước cho mọi người.”

Duẫn An Nhiên mang đồ uống đến, đồ uống theo sở thích, mọi người một hơi ùng ục uống xong.

Chu Minh Nghĩa đi tới, lấy một ly nước uống. “Mọi người về đi, lái xe đợi dưới lầu, sáng mai 8 giờ nếu không thể đến công ty, nhớ rõ để lại tin nhắn để tôi biết mọi người an toàn về đến nhà.”

Mọi người thu dọn mọi thứ, nối đuôi nhau đi về.

Căn nhà an tĩnh lại.

Chu Minh Nghĩa mở một cửa sổ để gió lùa vào, vừa uống nước vừa trầm tư ngồi trước máy vi tính. Ngồi một lúc, tay mở ngăn kéo lấy ra thuốc lá. “Tách” một tiếng, châm hút mấy hơi, khủy tay để ở lưng ghế dựa, lại tiếp tục trầm tư.

Duẫn An Nhiên đứng ở cửa thư phòng, nhìn Chu Minh Nghĩa. Ngọn đèn hắt lên một bên mặt với những đường cong cương nghị, giống như điêu khắc, khói thuốc lởn vởn càng tăng thêm hương vị nam tính của hắn, Chu Minh Nghĩa tuy rằng chỉ 31 tuổi nhưng đã trở thành một người đàn ông thành thục, là tinh anh trong xã hội.

Như nhận ra điều gì, Chu Minh Nghĩa quay đầu nhìn Duẫn An Nhiên, đôi mắt nâu thâm thúy như thủy tinh trong suốt lấp lánh sáng ngời, như đại dương sâu thẳm có thể nhìn thấy hết thảy, nhìn thấu tâm linh người khác.

Bị Chu Minh Nghĩa nhìn chăm chú, Duẫn An Nhiên giống như trúng định thân chú không thể động đậy.

“Có việc sao?”

“Anh hút thuốc?” Duẫn An Nhiên biết Chu Minh Nghĩa luôn bảo vệ môi trường.

Nhìn bàn tay phải đang cầm điếu thuốc, Chu Minh Nghĩa mỉm cười. “Ngẫu nhiên. Làm sao vậy?”

Duẫn An Nhiên lúc này như mới tỉnh lại, trong tay cầm một đôi dép lê.

Chu Minh Nghĩa cũng như tỉnh ngộ, cúi đầu nhìn chân mình. “Ai nha, chỉ nhớ là đổi giày cho bọn họ, bản thân lại quên.”

Duẫn An Nhiên vào thư phòng, ngồi bên chân Chu Minh Nghĩa, thay hắn cởi giày da, mang dép lê, sau đó đem giày đi ra ngoài.

Chu Minh Nghĩa nhìn chân đã được đổi giày, trên mặt biểu tình khác thường, trầm tư một lúc lâu, sau đó mới trở lại công việc.

Cuối tuần Chu Minh Nghĩa sắp xếp một buổi liên hoan cho tiểu đội của mình, một đám người tạm thời buông công việc, ở phòng ăn của khách sạn ăn uống kể chuyện cười, rất vui vẻ.

Liên hoan xong, Chu Minh Nghĩa còn tặng mọi người một món quà tinh mỹ, khách và chủ đều vui vẻ.

Ngồi trên xe công ty đưa về nhà, Khải Mễ nói với A Tô. “Nếu công việc vất vả đều có hồi báo tốt như vậy, mệt mỏi một lần nữa cũng đáng.”

“Chu tiên sinh có bạn gái chưa? Anh ta ân cần như vậy, bạn gái anh ta là ai thì cũng thật có phúc.”

“Còn có thu nhập của anh ta, Chu tiên sinh văn võ toàn tài.”

Bách Anna nhẹ giọng nói. “Anh ta vẫn duy trì khoảng cách với các thiên kim của các đại gia ngân hàng.”

“Hẳn là đối xử rất được đi.”

“Thành thật mà nói tâm tư anh ta đều đặt ở công việc, không có thời gian cho bạn gái.”

“Như vậy mới hấp dẫn, đổi thành tôi thì tôi cũng không để ý, đàn ông phải lấy công việc làm trọng.”

A Tô cười thầm. “Tôi còn nghĩ em trai anh ta là vợ anh ta chứ.”

Bách Anna đẩy A Tô một chút. “Không cần nói bậy, chúng ta nói sau lưng sếp là không đúng.”

“Kỳ thật rất xứng đôi, em trai kia rất đẹp, thực đáng yêu.”

“Được rồi, được rồi, không nhắc lại nữa.”

Duẫn An Nhiên cũng có kế hoạch, một ngày rảnh rỗi, Lí Thăng Bình hẹn hắn đi ca.

Trừ bỏ mấy đồng nghiệp ở ngoài, còn lại là bằng hữu, một đoàn người trẻ tuổi ở phòng karaoke ca hát, náo nhiệt mười phần.

Trong đó có một vị bằng hữu có chút của cải, mắt để trên đầu, nói chuyện đều không đặt người khác trong mắt, vì hắn là tự mình chuốc lấy ghét bỏ, cho nên những người khác đều không thèm chấp.

Duẫn An Nhiên tức giận trong lòng, có gì đặc biệt hơn người, nếu đổi lại là Chu Minh Nghĩa không biết mọi người có bao nhiêu vui vẻ, đặc điểm lớn nhất của Chu Minh Nghĩa là bất luận ai đáng ghét đều có thể duy trì sự vui vẻ giữa khách và chủ, mọi người đều cảm thấy thoải mái, không ai để ý ai bất hòa.

Công tử ca lại khoe. “Nhà tôi ở khu Tây, lầu 27, tầm nhìn rất tốt.”

“Nhất định rất quý đi.”

“Bình thường, hơn hai nghìn vạn.” Người nói chuyện vẻ mặt kiêu căng.

Duẫn An Nhiên nghĩ thầm, chỉ là hai nghìn vạn, chỗ mình ở hiện giờ là khu nhà cao cấp bên hải cảng trên Tĩnh Lộ.

Lí Thăng Bình có chút bất mãn thì thầm. “Có cái gì, phòng hai nghìn vạn không nhìn đươc hải cảng…”

Duẫn An Nhiên không khỏi thầm nghĩ, phòng bếp, phòng tắm nhà Chu Minh Nghĩa đều nhìn thấy hải cảng.

Lí Thăng Bình có cảm tình tốt với một cô bạn của công tử ca dẫn theo, âm thầm quan sát cô ta nói chuyện.

Tuy rằng người đẹp ngồi bên cạnh nhưng công tử họ Vương kia hình như có bất mãn với Lí Thăng Bình, mấy phương nhân mã nói xong còn có chút tức giận.

“Các cậu tầng lớp bình dân thì biết cái gì?”

“Tầng lớp bình dân thì sao?” Vương Hiểu Phân nhịn không được lên tiếng thay Lí Thăng Bình.

Duẫn An Nhiên cũng chịu không được dáng vẻ bệ vệ của vị công tử kia, bị sự kiêu ngạo của hắn làm cho tức đến đỏ mặt.

Vài vị mỹ nữ bàng quan.

“Các cậu cái gì cũng không biết, các cậu không phải bác sĩ, luật sư, cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, ngồi trong bãi nước cạn mà vùng vẫy.”

Công tử kia còn nói. “Cổ phiếu mới là thổ sản, cũng không phải là hải sản.”

Lí Thăng Bình bị đả kích, mặt mày xám tro, mấy người bạn xung quanh đều có chút không nhịn được.

Duẫn An Nhiên rốt cuộc tuổi trẻ khí thịnh, muốn ra mặt thay bạn bè.

“Chúng tôi không hiểu vui chơi, bất quá đầu tư, quản lý tài sản vẫn hiểu được chút ít.”

Công tử ca trở mình xem thường. “Tiền không có, còn đầu tư quản lý tài sản, đầu tư cái rắm nha, một con sóng đánh đến, cậu cái gì cũng mất hết.”

“Ít tiền thì có biện pháp ít tiền, mua được cổ phiếu tin cậy có thể lấy được tiền lợi nhuận.” Duẫn An Nhiên đem lời Chu Minh Nghĩa nói ra.

“Yêu, cố vấn đầu tư của cậu là ai vậy?” Công tử ca khinh thường nói.

Duẫn An Nhiên chờ chính là câu này, ngồi thẳng dậy, cố tình lạnh nhạt trả lời. “Chu Minh Nghĩa.”

Vừa nghe tên này, công tử ca nhảy dựng lên. “Cái  gì?”

“Chu Minh Nghĩa, chưa từng nghe qua sao?”

Công tử ca lại ngồi xuống. “Lừa quỷ đi, Chu Minh Nghĩa, Chu Minh Nghĩa hình dáng ra sao cậu biết không? Hắn không cho phóng viên chụp ảnh, Chu Minh Nghĩa, không có 8 số mà muốn Chu Minh Nghĩa thay ngươi phân tích hướng đầu tư, phi.”

Lí Thăng Bình kéo kéo Duẫn An Nhiên. “Đừng nói nữa.”

Duẫn An Nhiên nhìn công tử kia. “Tôi không có lừa cậu, cố vấn đầu tư của tôi chính là Chu Minh Nghĩa..”

Mấy cô gái bắt đầu nói khẽ. “Chu Minh Nghĩa, nghe nói anh ta lớn lên thật anh tuấn, so với người mẫu còn đẹp hơn.”

“Siêu đầu tư, là truyền kì lớn nhất trong giới tài chính.”

“Hình như chỉ có ba mươi tuổi.”

Công tử ca đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Duẫn An Nhiên. “Nếu cố vấn đầu tư của cậu là Chu Minh Nghĩa, có thể gặp hắn không?”

Duẫn An Nhiên cũng không xác định Chu Minh Nghĩa có bằng lòng gặp cậu hay không, nhưng lời đã nói ra, phải kiên trì. “Có cái gì, hiện tại có thể.” Nói xong nhìn đồng hồ, là 2 giờ chiều, Chu Minh Nghĩa nhất định ở công ty, không phải họp thì là làm việc.

Trò chơi đã bắt đầu, phải chơi đến cùng.

Ngoại trừ đương sự, những người khác đều muốn xem náo nhiệt, kẻ không yên, kẻ khẩn trương, kẻ ngạc nhiên hoặc chờ mong, tất cả đều ngồi lên một chiếc taxi.

Duẫn An Nhiên ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ngất tận mây, chứng khoán Vạn Khải chiếm 7 tầng lớn nhất trong tòa nhà, đúng là đầu cầu giao dịch chứng khoán số một.

Công tử họ Vương cười hỏi. “Cậu biết tiếp tân ở đâu không?”

Duẫn An Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, kiên trì đi về phía trước.

Nhân viên tiếp tân nhìn thấy nhóm người trẻ tuổi, trang phục dạo phố ngày thường, vô cùng nghi hoặc nhưng vẫn tươi cười hỏi. “Xin hỏi, các vị muốn tìm ai?” Trong lòng thầm nghĩ có lẽ là nhóm người lần đầu tiên chơi chứng khoán.

“Chúng tôi muốn gặp Chu Minh Nghĩa.”

Mấy cô tiếp tân đều cười rộ lên. “Chu tiên sinh nếu không hẹn trước thì không được.”

Duẫn An Nhiên từng bước xông về phía trước hất hàm nói. “Tôi là Duẫn An Nhiên, làm ơn thông báo là tôi tìm anh ta.” Thanh âm có chút run rẩy.

Mấy cô gái vừa nghe tên lập tức thay đổi sắc mặt, trong đó một người cầm điện thoại lên. “Duẫn An Nhiên tìm Chu tiên sinh.”

“Duẫn tiên sinh, mời đi bên này.” Buông điện thoại, nữ tiếp tân đi tới, mang theo đoàn người Duẫn An Nhiên đến thang máy chuyên dụng.

Những người khác không tự chủ đánh giá xung quanh, bọn họ cũng không ngờ sẽ tới Vạn Khải.

Thật sư, thật sự đến căn cứ chứng khoán Vạn Khải, ngay cả Vương công tử cũng nghi hoặc.

Trang trí ở lầu 7 có sự khác biệt rất lớn với 6 lầu còn lại, trải thảm sang trọng cùng với thiết bị hiện đại, trong sự đơn giản lộ ra vẻ xa hoa.

Bách Anna đi ra nghênh đón. “Làm ơn đi bên này.” Đem mọi người đến một gian phòng khách.

Hạ thấp người trước Duẫn An Nhiên, Bách Anna nói. “Thật có lỗi, Chu tiên sinh đang họp với người của ngân hàng thế giới, nếu muốn gặp anh ấy, chỉ sợ phải chờ khoảng 20 phút nữa.”

“Ách, tôi…” Duẫn An Nhiên ngập ngừng không biết nên nói thế nào, hối hận sự ngây thơ của bản thân.

Bách Anna cười. “Chu tiên sinh đã sớm dặn dò, nếu Duẫn tiên sinh tìm anh ấy, chúng tôi phải thông báo trước, anh ấy sẽ nhanh chóng đến gặp cậu. Có chuyện gì quan trọng sao?”

Duẫn An Nhiên trong lòng rất cảm động, anh ta không xem mình như người ngoài, lo lắng đến  tình cảnh và cảm thụ của mình, Chu Minh Nghĩa đã sớm đoán sẽ có một ngày như hôm nay.

“Cũng không có đại sự gì, tôi chỉ muốn nghe anh ấy nói một chút về xu hướng cổ phiếu 3 tháng tới.” Khi nói, Duẫn An Nhiên hết sức cẩn thận để không cắn vào đầu lưỡi.

Bách Anna nở nụ cười. “Tôi đã biết. Làm ơn chờ một chút. Buổi trà chiều của công ty rất nổi tiếng, mọi người thử xem, tôi đi chuẩn bị.” Lại cúi thấp người rời khỏi phòng.

“Cô ấy là trợ lý phải không?”

“Phải.” Duẫn An Nhiên đáp. “Chu Minh Nghĩa có hai trợ lý, người nam tên là Lưu Kí.”

Công tử Vương Thân Sơn đánh giá bốn phía không khỏi líu lưỡi. “Đây là sự thật, đây là sự thật chăng?”

Lí Thăng Bình nhịn không được trách móc hắn. “Không, cậu hiện tại là ở trong mộng tưởng hão huyền.”

Vương Hiểu Phân kéo kéo ống tay áo Duẫn An Nhiên. “An Nhiên, tôi thật xem cậu như thần tượng, cậu bắt đầu đầu tư bao lâu rồi?”

Duẫn An Nhiên tận lực cố gắng bình tĩnh đáp. “Bổn phận của nhân viên phân tích đầu tư là vì nhân dân phục vụ.” Đây nguyên bản là câu nói của Chu Minh Nghĩa.

Sau đó có người đẩy xe trà tới.

Dáng vẻ bệ vệ của công tử ca đã biến mất, bắt đầu làm quen với Duẫn An Nhiên.

“Lệnh tôn là làm việc gì?”

“Không biết, cha mẹ tôi sớm ly hôn, tôi mồ côi cha.”

“Lệnh đường đâu?”

“Là hộ sĩ, đã về hưu.”

“Vậy cậu...”

Duẫn An Nhiên trừng mắt liếc Vương Thân Sơn, gỡ tay hắn ra. “Tầng lớp bình dân cái gì cũng không hiểu, cho nên phải tìm người quản lý tin cậy.”

Vương Thân Sơn đỏ mặt lên không nói gì.

Hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, đẩy cửa, Chu Minh Nghĩa đi đến.

Những người khác đều lần đầu tận mắt nhìn thấy một trong những truyền kì của thành phố.

Chu Minh Nghĩa mặc tây trang màu bạc sang trọng, một tay xỏ túi quần, vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời, khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao lớn, làm cho người ta có cảm giác như thiên thần xuất hiện, vô cùng tiêu sái tự nhiên, tư thái thong dong.

“An Nhiên, có chuyện gì tìm tôi?” Ngữ khí vô cùng thân thiết.

Duẫn An Nhiên cảm thấy hết hơi.

Mấy cô gái công tử ca mang đến giống như thấy ngôi sao hét ầm lên, còn kém không nhào đến ôm lấy.

Chu Minh Nghĩa không để ý đến các cô, thoải mái ngồi xuống đối diện với mọi người. “Cậu hy vọng muốn biết xu thế đầu tư ba tháng tới?”

Duẫn An Nhiên đỏ mặt. “Phải.”

Chu Minh Nghĩa hạ vành mắt, lông mi dài chợt lóe, sau đó cười nói. “Đề nghị của cá nhân tôi tạm thời là cứ giữ, không cần bán tháo, nếu cậu muốn nghe phân tích tường tận, chỉ sợ phải cần một ít thời gian, hiện tại bản phân tích báo cáo thị trường trước mắt tôi đang giữ, có thể giúp cậu hiểu biết hướng đi của các cổ phiếu, cần tôi cho người đang đến làm thuyết minh không?”

Duẫn An Nhiên không thể không tiếp tục đóng xong vai diễn. “Cái kia, thôi không cần, tôi bề bộn nhiều việc. Tôi đã biết.”

Nghe hai người đối thoại, cằm những người khác rơi xuống đất.

Chu Minh Nghĩa nhìn Duẫn An Nhiên. “Còn có vấn đề gì không?”

“Không, không có, tôi không muốn chiếm dụng nhiều thời gian của anh.”

Chu Minh Nghĩa tươi cười càng sâu, ánh mắt của hắn làm Duẫn An Nhiên không dám nhìn thẳng. “An Nhiên, trà ngon không?”

“Ngon.”


Chu Minh Nghĩa đứng lên, nhìn thấy Lí Thăng Bình cùng Vương Hiểu Phân. “Hai vị là đồng nghiệp của An Nhiên phải không?”

Lí Thăng Bình gật đầu, Vương Hiểu Phân trước ánh mắt của Chu Minh Nghĩa không dám động, cô thật là nằm mơ cũng không thể thấy viên ngọc quý của giới tài chính, nhân vật truyền kì gia tài bạc triệu lại tiếp xúc gần gũi như thế.

Tinh anh xã hội như hắn bất đồng với ngôi sao thần tượng, Chu Minh Nghĩa là rường cột thúc đẩy xã hội tiến bộ phát triển.

“Còn nhờ hai vị chiếu cố An Nhiên nhiều hơn.” Gật đầu một chút với mọi người. “Tôi còn có việc, không thể tiếp các vị.”

Chu Minh Nghĩa không hề báo trước đi đến bàn trà, đưa tay xoa đầu An Nhiên, trên mặt là tươi cười chiều chuộng, sau đó xoay người thản nhiên rời đi.

Duẫn An Nhiên vuốt tóc mình, đột nhiên có một cảm giác mãnh liệt, Chu Minh Nghĩa yêu thương cậu như em trai, nói chuyện cùng động tác đều giống như anh trai.

Duẫn An Nhiên trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào

“Hắn…” Vương Thân Sơn nói không xong.

Duẫn An Nhiên đứng lên. “Chúng ta đi thôi.”

Cuộc gặp mặt như mộng du đã kết thúc.

Đứng dưới hoàng hôn, lại ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Vạn Khải, Duẫn An Nhiên hâm mộ tự đáy lòng, Chu Minh Nghĩa thành công như vậy, được mọi người tôn trọng, là một người đàn ông kiêu ngạo cỡ nào.

Một đám mỹ nữ cuốn lấy Duẫn An Nhiên không buông. “Giới thiệu anh ta cho chúng tôi làm quen được không?”

Duẫn An Nhiên quả quyết cự tuyệt. “Không.”

“Vì cái gì? Xin cậu, giới thiệu một chút, cũng không phải là hẹn hò.”

“Anh ta bề bộn nhiều việc, hơn nữa anh ta còn kết giao với các thiên kim ngân hàng.” Nhớ tới chuyện nghe được ngày đó, Duẫn An Nhiên nói lại, ngụ ý loại phụ nữ như các cô Chu Minh Nghĩa mở miệng không biết có bao nhiêu người xếp hàng, hắn không cần những phụ nữ tầm thường.

Quay đầu, Duẫn An Nhiên cùng Lí Thăng Binh, Vương Hiểu Phân rời đi, bỏ lại những kẻ khác đứng ngốc dưới ánh mặt trời.

“Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Ở phòng trà, Lí Thăng Bình bóp cổ Duẫn An Nhiên hỏi. “Cậu nói cho rõ ràng, bằng không không buông tha.”

“Đau đau đau quá.” Duẫn An Nhiên giãy dụa.

“Nói mau, bằng không tôi tò mò đến chết.” Vương Hiểu Phân hỏi.

“Anh ta, anh ta là con của người mà mẹ tôi tái hôn.” Duẫn An Nhiên nói một hơi.

Lí Thăng Bình tiêu hóa một chút lời của cậu. “Nói cách khác, người đó của bác Đổng là cha của Chu Minh Nghĩa. Tôi nhớ ra rồi, cậu đã nói qua mẹ cậu tái hôn, đối phương có một đứa con trai.”

“Chuẩn, chính là anh ta, tôi cũng không nghĩ tới, thật sự.”

“Vậy xem như thành anh em.” Vương Hiểu Phân vô cùng hâm mộ.

“Chuẩn.”


“Oa, lấy được mỏ vàng lớn.” Lí Thăng Bình kêu to.

“Nhỏ giọng, nhỏ giọng thôi, tôi cũng không muốn người khác biết.”

“Vì cái gì?”

Duẫn An Nhiên cười khổ. “Tôi cùng anh ta không có quan hệ huyết thống, mẹ tôi cha hắn, nói ra thật lủng củng, tôi họ Duẫn, anh ta họ Chu, nước sông không phạm nước giếng. Có cái gì đáng giá để nói.”

“Nhưng mà anh ta đối xử với cậu rất thân thiết.”

“Người ta gọi đó là lịch sự, tôi càng không thể được voi đòi tiên, anh ta là người rất cao minh. Tôi, hừ…”

“Anh ta làm sao biết chúng ta là đồng nghiệp?”

“Không biết, tôi không nói, nhưng anh ta giỏi nhìn người, nhìn sắc mặt, nghe lời nói ra, tôi nghĩ là anh ta đoán được.”

“Lợi hại.”

Lí Thăng Bình ôm cổ Duẫn An Nhiên. “Về sau không thể đắc tội với cậu.”

“Làm gì thế. Đúng rồi, các cậu ngàn vạn lần không được để người khác biết. Hiểu chưa? Tuyệt đối không nói ra ngoài.” Duẫn An Nhiên nhìn chằm chằm hai vị đồng nghiệp, cau mày, còn kém không ép người khác thề độc.

“Yên tâm, yên tâm.”

Chu Minh Nghĩa chuẩn bị tan sở về nhà, Bách Anna dò xét hắn, nhẹ giọng hỏi. “Duẫn tiên sinh hôm nay đến đây…” Chỉ nói nửa câu, sếp nhất định hiểu được.

Chu Minh Nghĩa nở nụ cười. “Tuổi trẻ khí thịnh.” Hắn vừa nhìn đã hiểu được toàn bộ.

“Về sau…”

“Không ngại, An Nhiên không phải đứa trẻ.”

Về đến nhà, Duẫn An Nhiên đứng ở cửa thư phòng Chu Minh Nghĩa.

“Làm sao vậy?” Chu Minh Nghĩa quay đầu lại.

“Hôm nay, cái kia, tôi...” Duẫn An Nhiên lắc lắc ngón tay, cong môi, nhíu mày, không biết nên nói thế nào, chính mình nóng nảy không thể kiềm chế, kết quả còn mang đại đội nhân mã đến quấy rầy công việc của người khác.

Chu Minh Nghĩa nở nụ cười. “Phân tích của tôi có trợ giúp được gì không?”

Duẫn An Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái. “Này.”

Chu Minh Nghĩa khoát tay. “Không cần để trong lòng, có rảnh đến uống trà, buổi trà chiều công ty tôi rất nổi tiếng.”

“Anh, anh không tức giận?”

“Tôi vì cái gì phải tức giận?”

“Tôi quấy rầy anh, thời gian của anh quý giá như vậy.”

Chu Minh Nghĩa ngẩng đầu cười. “Tôi nhớ rõ tôi đã nói là tôi không còn làm công việc đúng hạn thu phí như vậy.”

Duẫn An Nhiên càng thêm bất mãn. “Này, tôi nói chuyện đứng đắn, tôi là đang giải thích với anh.”

Chu Minh Nghĩa suy nghĩ một chút. “Pha giúp tôi một ly nước.”

Duẫn An Nhiên rót nước.

Chu Minh Nghĩa nhận lấy, đưa tay vuốt một sợi tóc đen của cậu. “Muộn rồi, đi nghỉ ngơi.”

Duẫn An Nhiên yên lòng, gật gật đầu, ngoan ngoãn như mèo rời đi.

Nhìn bóng dáng Duẫn An Nhiên, đáy mắt Chu Minh Nghĩa hiện lên một tia pháo hoa.

Cuối tuần, Duẫn An Nhiên đi theo ngôi sao chụp ảnh tuyên truyền, cùng rất nhiều người cùng tụ tập, vô cùng ồn ào, ồn đến mức đau đầu, vô cùng muốn trở về bên cửa sổ ngắm nhìn hải cảng.

Chụp ảnh xong, lại chạy về công ty chỉnh sửa, nghĩ đề mục, sắp xếp bố cục, chờ công việc chấm dứt đã là hơn nửa buổi chiều.

Kéo lê thân thể mệt mỏi, Duẫn An Nhiên trở về hoa viên bên hải cảng.

Vừa vào cửa, Duẫn An Nhiên liền nhận thấy tổ nhân mã đang họp ở thư phòng, nghĩ thầm Chu Minh Nhĩa thật khỏe, ngay cả cuối tuần cũng không tha, một tổ nhân mã cùng hắn họp.

“Đã trở lại?”Chu Minh Nghĩa nghe tiếng động, người chưa đến đã lên tiếng tiếp đón.

Duẫn An Nhiên ứng thanh, biết bọn họ đang bàn chuyện nghiêm túc, không dám quấy rầy. Ở trong phòng nghỉ ngơi, ngồi trên giường ngắm cảnh biển không biết có bao nhiêu thư sướng, những phiền loạn trong lòng dần dần dịu lại.

Mọi người hoàn toàn tập trung vào công việc, một chút tiếng động cũng không có.

Duẫn An Nhiên không khỏi nhớ tới lời ông chủ của tuần san, một đặc điểm lớn của phòng họp trong thành phố là hai cánh cửa lớn, mặc kệ bên ngoài mưa bão, sóng thần núi lở, nhất định phải mở rộng.

Sắc trời chuyển tối, người trong thư phòng đi ra.

Duẫn An Nhiên tự giác đi ra, giúp bọn họ chuẩn bị ăn uống.

Đội nhân mã lại di chuyển đến phòng khách. Lúc này toàn bộ là nam, không có nữ giới.

Chu Minh Nghĩa đơn giản giới thiệu. “Em trai, Duẫn An Nhiên.”

Mọi người dường như đều đã nghe nói quan hệ của hai người, đồng loạt chào hỏi Duẫn An Nhiên.

“Đây là vài vị luật sư của tôi, Kim Tắc Thái, Lỗ Hữu An, kế toán viên cao cấp Sầm Chính, Lí Ngạn Nam, còn có Vương Chấn Hoành và Triệu Kì.”

Duẫn An Nhiên nhìn mọi người. “Không phải tổ hôm trước.”

Mọi người đồng loạt cười rộ lên, Kim Tắc Thái nói. “Tổ nhân mã trước là con cờ của Vạn Khải, mà chúng tôi là người của Chu Minh Nghĩa.” Nói xong, nháy mắt với Chu Minh Nghĩa. “Đúng không, ông chủ Chu.”

Chu Minh Nghĩa cười. “Bọn họ tất cả đều là bạn từ trung học đến đại học của tôi.”

Duẫn An Nhiên trong mắt có chút kinh ngạc, Chu Minh Nghĩa đã là một người chuyên nghiệp, vậy mà còn có nhiều người chuyên nghiệp như vậy thay anh ta xử lý công vụ.

“Duẫn tiểu đệ, đi, cùng nhau ăn cơm đi.” Kim Tắc Thái nắm vai Duẫn An Nhiên nói.

Duẫn An Nhiên vội giãy ra, xua tay. “Không được, tôi không quấy rầy mọi người.”

“Khách khí cái gì, cậu cũng ăn cơm thôi, cùng nhau, cùng nhau.” Ra mòi ta đây đều là nam giới hào sảng, đương nhiên, vật hợp theo loài, nhân lấy đàn phân, Chu Minh Nghĩa vô cùng khẳng khái, phóng khoáng, bạn bè của hắn đa số đều có cá tính tương tự vậy.

Chu Minh Nghĩa lấy áo khoác. “An Nhiên, cùng đến đi.”

“Vâng.”

Ở bàn cơm, một đám người nói cười vui vẻ, hiển nhiên là quen biết nhiều năm, nói chuyện rất thoải mái.



Duẫn An Nhiên yên lặng ngồi một góc, không nói chen vào, lẳng lặng ăn.

Chu Minh Nghĩa đột nhiên nhìn thấy gì đó, gọi phục vụ, nhỏ giọng dặn dò vài câu.

“Yêu, bên kia có phải có Mã Thanh Nghi không?” Kim Tắc Thái nói với mọi người.

“Phải.”


“Minh Nghĩa không đi đón tiếp sao?”

Chu Minh Nghĩa lạnh nhạt cười. “Người ta một bàn năm chị em, nhất định có đề tài riêng, không cần đến quấy rầy.”

“Nhóm tiểu thư giàu có này không biết tán gẫu cái gì?”

“Còn không phải giống nhóm chúng ta?”

“Ai nói, chúng ta tán gẫu về phụ nữ, các nàng là tán gẫu về đàn ông.”

Mọi người nói chuyện rất phóng khoáng, Duẫn An Nhiên cũng không cảm thấy có gì thất thố.

Duẫn An Nhiên trộm đánh giá bàn ở xa xa, đang ngồi là năm cô gái ăn mặc thời thượng, thoạt nhìn đều làm chức vụ cao trong công ty lớn, ăn mặc thoải mái, trang điểm thanh nhã, ngón tay đeo nhẫn thoắt ẩn thoắt hiện, hiển nhiên là trang sức quý báu.

Sau một lúc lâu, cả bàn kia đứng dậy, nói với nhau vài câu, các cô gái đều nhìn về phía bên này.

Một mỹ nữ dáng cao gầy đi đến, người chưa đến, hương hoa lài đã bay sang.

Cô gái đến sau lưng Chu Minh Nghĩa, bàn tay nhỏ dài đặt trên đầu vai Chu Minh Nghĩa, hắn không quay đầu lại, chỉ nắm bàn tay cô, hai người giữa đại sảnh đông người đụng chạm da thịt, vô cùng thân thiết lại tự nhiên hào phóng.

“Minh Nghĩa, cảm ơn anh, anh luôn khách khí như vậy.”

“Làm sao?”

Duẫn An Nhiên đột nhiên hiểu ra, bàn tay kia là Chu Minh Nghĩa cố tình đẩy ra.

Những người khác đều đã quen thuộc, chào hỏi mỹ nữ cao gầy.

Cô gái khéo léo đáp lời, lại ôn nhu nói. “Hoa em đã nhận được, cũng không thấy anh điện thoại đến.” Trong bình thản mang theo vài phần hờn dỗi.

Chu Minh Nghĩa quay đầu lại. “Anh gần đây không có thời gian.”

“Anh vĩnh viễn là một câu này.”

Sầm Chính nhấc tay nói. “Thanh Nghi, tôi làm chứng, Minh Nghĩa luôn cùng chúng tôi một chỗ.”

Tất cả mọi người nở nụ cười, Mã Thanh Nghi cười nói. “Đúng vậy, anh ấy chuyên môn trốn tôi, cùng anh một chỗ.”

Tay đặt ở đầu vai Chu Minh Nghĩa một chút, Mã Thanh Nghi lại nói. “Nếu có thời gian, gọi điện thoại cho em.”

“Được.”

Cô gái thướt tha rời đi. Hương phấn thật lâu không tiêu tan.



Kim Tắc Thái cười nói. “Diễm phúc.”

“Này làm sao tính là phúc.” Triệu Kì cười lắc đầu.

“Mã tiểu thư biết tiến biết lùi, nếu quá quấn quýt si mê, Minh Nghĩa sẽ chịu không nổi.”

“Nói trắng ra cậu ta vẫn là không có thời gian.”

Lí Ngạn Nam cười nói. “Tôi vẫn bội phục thủ đoạn bảo trì khoảng cách ngoại giao của Minh Nghĩa, bất luận kết bạn với bao nhiêu cô gái, tất cả đều một lòng vì hắn, cách một cánh tay thôi mà người nào cũng không thể tiến thêm một bước.”

Chu Minh Nghĩa cũng cười. “Tôi xem các cô ấy là bạn.”

“Mã Thanh Nghi thực thông minh, bạn bè của cô ta đều không giới thiệu cho Minh Nghĩa.”

“Khụ, cái này tính là cái gì?”

Chu Minh Nghĩa mỉm cười day thái dương. “Các cậu không phải không biết, từ năm đến bảy năm tới, tôi không tuyển chọn ai trong toàn quốc.”

“Kết giao một chút có gì khó.”

Kim Tắc Thái cười hiểu rõ. “Minh Nghĩa không phải không kết giao, chỉ có điều tất cả các cô gái đều như mãnh thú hay thác lũ tróc nã hắn từ trong bảo khố ra, ai chịu được chứ.”

“Khi thì chê chúng ta chuyên tâm cho sự nghiệp không chịu quen ai, lúc lại chê chúng ta sự nghiệp không phát đạt, kiếm không đủ tiền, phiền toái nhiều hơn.”

“Ôi phụ nữ.” Đây là kết luận của Tịch Gian.

Ăn uống xong, Chu Minh Nghĩa mang Duẫn An Nhiên về nhà.

Nằm trên giường, Duẫn An Nhiên ngủ không được, trước đây chỉ cần đặt lưng xuống liền bất tỉnh nhân sự, tối nay đặc biệt kỳ quái, trong đầu cậu luôn hiện lên bàn tay mềm mại mơn trớn trên vai Chu Minh Nghĩa, cậu cực kỳ không thoải mái.

Duẫn An Nhiên chán ghét động tác này.

Ngủ không được, đành đứng dậy tìm nước uống, Duẫn An Nhìn thấy thư phòng Chu Minh Nghĩa còn sáng đèn, lặng lẽ đến nhìn.

Chu Minh Nghĩa ngồi trước cửa sổ, một tay cầm ly rượu, một tay cầm điếu thuốc, giống như đang trầm tư.

Duẫn An Nhiên cảm thấy nếu Chu Minh Nghĩa hút thuốc nhất định là đang chịu áp lực rất lớn, hoặc là lúc đang rất hoang mang.

Theo bản năng cậu muốn an ủi hắn.

“Cậu như thế nào còn không ngủ?” Chu Minh Nghĩa đột nhiên mở miệng.

“Anh không phải cũng giống tôi?”

Lớn mật đi vào, Duẫn An Nhiên nghĩ cậu là một trong số ít người không liên quan đến công việc mà có thể vào thư phòng Chu Minh Nghĩa.

“Công việc, thực khó giải quyết sao?”

Chu Minh Nghĩa lắc đầu.

“Vậy anh vì cái gì hút thuốc?”

Chu Minh Nghĩa quay sang, đôi mắt thâm thúy nhìn Duẫn An Nhiên, biểu tình bình tĩnh.

“Cũng không hoàn toàn là công việc.”

“Đáng tiếc tôi không thể giúp anh.” Duẫn An Nhiên nói có chút thất vọng.

Chu Minh Nghĩa cười lắc đầu. “Không, cậu sẽ không muốn nhập vào hàng ngũ như tôi.”

“Có lẽ công việc tôi làm không thể so sánh với anh.” Duẫn An Nhiên ngẩng đầu nói, lập tức cười. “Là không có khả năng.”

“Không, An Nhiên, cậu có cái tốt của cậu.”

“Đúng vậy, tôi cũng không chụp loạn, tôi chỉ chụp những gì mình chân chính nhìn thấy, tôi cũng không chụp ảnh giống người khác.”

“Tôi tin tưởng cậu.”

Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên đột nhiên hỏi. “Này, có ai nói anh lớn lên rất tuấn tú hay không?”

“Có, từ nhỏ đến lớn đều có.”

Duẫn An Nhiên bĩu môi. “Tôi không tin.”

“Đặc biệt sau khi tôi thành công trong sự nghiệp người nói càng nhiều.” Chu Minh Nghĩa đánh giá Duẫn An Nhiên. “Cậu thì sao, có ai nói qua hay không?”

“Cũng có a, còn không ít đâu.”

“Bạn gái ở trường học?”

“Phải.”

“Sau khi vào xã hội, tiêu chuẩn sẽ được cân nhắc thay đổi, các cô gái sẽ từ góc độ của cậu đánh giá chúng tôi.”



“Tôi cùng anh?” Duẫn An Nhiên không muốn so sánh với Chu Minh Nghĩa.

“Không, đàn ông. “ Chu Minh Nghĩa đột nhiên nở nụ cười. “Cậu tính là đàn ông sao? Vẫn là trẻ con thôi.”

Duẫn An Nhiên bất mãn. “Tôi đã hai mươi bốn tuổi, sao có thể là bé trai.” Một mặt nói, một mặt xua tay.

Chu Minh Nghĩa ngẩng đầu lên im lặng cười.

“Đúng vậy, tôi không thể so sánh với anh, anh cao hơn tôi.”

“Một ngày nào đó cậu cũng sẽ lớn lên. Nhưng phải trải giá rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, đổ máu, rơi mồ hôi, chảy nước mắt.” Âm thanh Chu Minh Nghĩa thâm trầm.

“Anh có khi nào khóc không?”

“Đương nhiên.”

“Khi nào? Vì cái gì?” Duẫn An Nhiên tò mò.

Chu Minh Nghĩa ngẩng đầu nhìn Duẫn An Nhiên, đôi mắt nai tơ đang nhìn chằm chằm chính mình. “Sao, cậu muốn có được thứ độc nhất vô nhị?”

Duẫn An Nhiên xem thường. “Anh?”

Chu Minh Nghĩa tới gần Duẫn An Nhiên, hai mặt cách nhau không quá ba phân. “Cậu cho rằng, tôi sẽ nói cho cậu sao?” Trong đôi mắt nâu thâm trầm là hình bóng Duẫn An Nhiên, bên tai cậu là tiếng nói thì thầm có một tia ám ách, gợi cảm không nói nên lời.



Duẫn An Nhiên đột nhiên mặt đỏ tai hồng, nhảy dựng lên chạy đi, bỏ lại một câu. “Đáng ghét.”


tải về 2.98 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   20




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương