Tuổi năm mươi,
Cha mới được làm Cha!
Con thành Con,
Đỏ hồng trong tã trắng.
Bao nhiêu năm,
Cha hằng trông ngóng.
Nay,
Con khóc chào đời,
Cha rơi lệ vì vui!
Con sinh cuối năm,
Những tháng Đông lạnh giá.
Cha trông con,
Răng đau, tay ấp giữ hàm.
Cứ thỉnh thoảng,
Con lại làm họa sỹ,
Vẽ chùm hoa cải vàng
Trên nền tã trắng phau!
Cha lại vội thay,
Rồi đem tã vò mau.
Hoa con vẽ,
Làm lỳ vân tay bố!
Lớn chút nữa,
Trông con càng ngộ:
Bước đầu tiên,
Con chập chững biết đi,
Đã xỏ trộm giầy cha,
Hai chân đều trái.
Vớ kính cha đeo,
Còn chun đầu mũi,
Gọng ngược quay lên,
Nom chẳng giống ai!
|
Tuổi mẫu giáo,
Con bắt đầu nhõng nhẽo:
Ôm cổ cha,
Đòi cõng lên tầng.
Cha chiều con,
Nên đành cõng vậy.
Mỗi bậc thang,
Chân bước cha run.
Qua cuộc chiến,
Đầu gối cha đã yếu.
Khớp khỏe năm xưa,
Cha gửi lại Trường Sơn.
Chắc con cũng ân hận,
Vì trót đòi cha cõng.
Nhưng tính ương,
Con vẫn bám cổ cha.
Cha liếc mắt, và cha biết hết:
Lén túm lan can,
Con kéo đỡ sức cha.
Đến bậc cuối,
Con thở phào nhẹ nhõm,
Thơm má cha,
Rồi tay vuốt má cha,
Con thủ thỉ vào tai cha
(thật khẽ):
“Khi bố già, con sẽ giúp bố xúc cơm!”
Con biết không?
Cha hạnh phúc biết bao!
Con là niềm vui muộn màng cha nhận,
Dẫu tuổi năm mươi,
Cha mới được làm Cha!
Hải Phòng, Đêm 25/05/2010
Bố Yên
|