Tintuc caonien 09 2010



tải về 1.33 Mb.
trang1/13
Chuyển đổi dữ liệu28.03.2018
Kích1.33 Mb.
#36788
  1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   13
TINTUC CAONIEN 09_2010

www.tintuccaonien.com

Tin tức lượm lặt


Chúng tôi có nhận được lời kêu gọi của Tỗng hội H.O  yêu cầu đồng bào vui lòng đóng góp mỗi người một ít vào việc trang trải chi phí đưa hài cốt một số chiền sĩ bất hạnh về với gia đình trước tháng bảy 2010. Chi phí gổm có: - Chi phí về Việnam – Di chuyễn trong nuớc, ăn, ở – Di chuyễn hài cốt về miền Nam - Chi phí hoàn tất bốc 22 ngôi mộ tại Làng Đá và 12 mộ ỡ những nơi khác. - Giúp 60 gia đình đầu tiên đã gỡi thư xin tìm mộ người thân.- Xét nghiệm DNA..- Giãi quyết nơi giữ gìn hài cốt, nhang khói trong thời gian chờ kết qũa xét nghiệm

Mọi đóng góp xin gới cho THE RETURNING CASUALTY (Người Tữ Sĩ Trỡ Về) 1117 Herkimer, Houston, Texas 77008, một tỗ chức bất vụ lợi 501 (C) (3). Tiền qúy vị đóng góp sẽ được trừ thuế cuối năm.









Tại Hoa kỷ cuộc Hội đàm Thượng đỉnhY tế do Tổng Thống Obama triệu tập, quy tụ những lãnh tụ hai đảng trong Quốc Hội, đã không đem lại triển vọng nào là có thể tìm ra được quan điểm chung để đi đến một đạo luật cải tổ toàn diện chương trình bảo hiểm y tế cho dân chúng Mỹ vì hố ngăn cách giữa hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ hãy còn quá sâu xa.

Sau 7 tiếng đồng hồ thảo luận, Tổng Thống Obama minh định là ngoại trừ trường hợp Cộng Hòa có thỏa hiệp đáng kể hơn, đảng Dân Chủ sẽ thúc đẩy dự án $950 tỷ trong 10 năm như ông đã phác họa bằng lối sử dụng thủ tục dành cho thòa hiệp ngân sách để vượt qua sự ngăn trở của đảng Cộng Hòa tại Thượng Viện. Nhắc lại những nỗ lực của Tổng Thống Harry Truman để mong cung cấp bảo hiểm y tế cho tất cả dân chúng, ông nói, “Dân Mỹ không thể chờ thêm 50 năm nữa mới có cải tổ y tế.”
Qúi vị nào đang uống thuốc Avandia (rosiglitazone) trị bệnh tiểu đưòng nên cẩn thận hỏi lại bác sĩ vì theo báo cáo chính thức đã có cả trăm người bị lên cơn đau tim và suy tim do tác dụng phụ của thuốc n ày.

Nhng bn nhac với tiếng sáo Nguyen Đình Nghĩa (do bạn TamZen giới thiệu)
                 * TÌNH CA (Phạm Duy)

* CON THUYỀN KHÔNG BẾN  (Đăng thế Phong)                               

                 * SUỐI MƠ (Văn Cao)
                 * NHẠC SẦU TƯƠNG TƯ (Hoàng Trọng)    

                 * TIẾNG XƯA ( Dương Thiệu Tước)


                 * LÝ NGỰA Ô 

                 * PHUNG VŨ 

                 * CELEBRE VALSE (Johannes Brahms) 

                `*  SERENADE  (Enrico Toselli)











Phúc ”vẫn” trùng lai ! Một ông cụ 97 tuổi tại Viet Nam ,sống trong nghèo khổ nhờ sự giúp đỡ từ nhiều nguồn khác nhau, trước đã trúng số cặp 5 độc đắc nay lại trúng số thêm một lần nữa được 600,000 ngàn đồng. Cụ vui vẻ nói ”Tui biết mình sẽ trúng nữa mà. Như tui đã nói nằm chiêm bao thấy trúng 3 lần, nay đã 2 lần rồi vậy chắc còn trúng một lần nữa”

Luật Nhân Quả và làm sao thay đổi được vận mạng
(bài do bạn BáTrần giới thiệu)








Trong kinh nói người ta trên thế gian này có hai thứ nghiệp báo :

Thứ nhất là ‘dẫn nghiệp’, dẫn dắt bạn đầu thai trong mười pháp giới . ( Chú thích: mười pháp giới gồm có: Phật, Bồ Tát, Duyên Giác, Thanh Văn, Trời, A tu la, Người, Súc sanh, Ngạ quỷ, và Ðịa ngục. )

Dẫn nghiệp này tức là ngũ giới , thập thiện .

Trong đời quá khứ tu ngũ giới thập thiện, tu rất tốt , nghiệp lực này dẫn dắt bạn đến thọ sanh trong loài người .

Sanh vào nhà ai , ai làm cha mẹ của bạn là do duyên phận mà định .

Cái duyên này rất phức tạp nhưng không ngoài bốn loại : báo ân , báo oán , đòi nợ , trả nợ .

Nếu là báo ân thì con bạn sẽ là con hiếu cháu ngoan , bản tánh bẩm sanh là tốt .

Nếu là báo oán thì tương lai sẽ làm cho bạn nhà tan cửa nát , nó đến để báo thù .

Nếu là đòi nợ thì bạn vui vẻ nuôi nấng , cung phụng nó , đến lớn nó sẽ chết . Tiền bạn nuôi cho nó lớn lên đều là tiền thiếu nó , nó đòi hết thì ra đi .

Nếu là trả nợ thì nó đến chăm sóc , phụng dưỡng cha mẹ , chăm sóc những thứ nhu yếu trong lúc tuổi già , nhưng nó không có tâm cung kính, tâm hiếu thuận .

Nếu không phải là bốn thứ quan hệ này thì sẽ không sanh vào nhà bạn .

Sau khi hiểu rõ rồi , chuyển biến những thứ nghiệp duyên này thành pháp duyên như vậy là giác ngộ .

Không kể là bạn sanh vào cõi này như thế nào , chúng ta đều khuyên bạn niệm Phật , đều khuyên bạn học Phật , khuyên bạn tiếp nhận lời dạy của Phật Bồ Tát , như vậy là chuyển biến nghiệp duyên từ đời trước thành pháp duyên , oán nợ hận thù hoàn toàn tiêu mất , đây là trí huệ chân thật .

Thứ hai là ‘mãn nghiệp’.

Sau khi chúng ta được thân người , sự hưởng thụ trong đời này,những của cải tiền bạc có được trong đời này , công danh địa vị trong xã hội đều là từ quả báo của đời quá khứ tu thiện hoặc làm ác .



Bố thí tài vật là nhân , được giàu sang là quả báo ;

Bố thí pháp là nhân , được thông minh trí huệ là quả báo ;

Bố thí vô uý ' (giúp cho người khác không sợ hãi) là nhân, được khỏe mạnh sống lâu là quả báo .

Nếu làm đủ ba thứ bố thí này, quả báo của bạn sẽ vô cùng đầy đủ , viên mãn , bạn sẽ có giàu sang , thông minh , trí huệ , khỏe mạnh , và sống lâu .

Tuy nhiên chúng ta thấy có nhiều người giàu sang nhưng không có thông minh , trí huệ , thậm chí chưa học đến tiểu học , nhưng cơ duyên của họ rất tốt , rất nhiều học sinh đại học và bác sĩ làm việc cho họ .

Họ làm người chủ , nhân viên thuộc hạ đều ra sức làm việc cho họ , những nhân viên này đến là để báo ân , trả lại nợ đời trước thiếu họ .

Vì vậy cho nên người ta tu thiện tích đức thì mãn nghiệp sẽ tốt .

Trong đời quá khứ tu không đủ thì đương nhiên mọi việc trong đời này đều khó khăn .

Sau khi bạn hiểu được Phật pháp rồi nỗ lực hết lòng tu học vẫn còn kịp .

Nếu thật hết lòng nỗ lực đi làm , ba năm sau quả báo sẽ hiện ra , vận mạng sẽ biến đổi .

Nhất định là có vận mạng và vận mạng này cũng có thể sửa đổi .

Nếu chúng ta có tâm thiện , hành động thiện , quả báo sẽ càng ngày càng tốt đẹp và càng thù thắng ;

Nếu chúng ta có tâm không thiện , hành vi không thiện , tuy là có phước báo , phước báo này cũng bị tổn hao , thời gian hưởng phước rút ngắn lại , khi phước hưởng hết rồi thì ác nghiệp sẽ hiện ra .

Chúng ta xem trong xã hội hiện nay có rất nhiều nhà giàu có , buôn bán không được mấy năm thì sập tiệm , đây là vì trong đời quá khứ có phước báo nhưng đời này không làm việc thiện nên phước báo rất dễ dàng hưởng hết

 

 

Tôi là ai ? Việt hay Mỹ ?


Kim Thu Tùy bút (bài do bạn BaTran giới thiêu)
Li của ban TNT ngưởi chia sẻ bài tùy bút thấm thía này. Trong kỳ viếng thăm quê nhà, tôi có gặp lại một ngưởi bạn rất thân. Sau những câu chuyên tâm tình anh bạn tôi chợt nói “mày bây giờ không còn phải là người Việt Nam nữa.Bởi vì mày đã sống ở nước ngoài lâu qúa rồi ....".

Câu nói này khiến tôi cảm thấy hụt hẫng,liền sau đó tôi cảm nhận ngay được sự hữu lý cuả anh bạn thân này.Biết trả lời sao hơn! Tôi chỉ biết ngậm ngùi đáp:

"Tao biết,do thời cuộc,mình đã phải trả giá Tự Do và Đời Sống cho gia đình mình,một giá quá đắt.Không riêng chỉ thế hệ mình phải gánh trả,mà cả đến thế hệ con  cháu mình cũng phải gánh chịu luôn.Đó là việc đánh mất Cội Nguồn,Quê Hương ..."

Nghĩ cho cùng "Gặp Thời thế,Thế thời phải thế"!!!

Còn lại chỉ "Mình biết Mình" là đủ.Thế mới biết chữ "Tâm" vẫn là quan trọng hơn hết...

Có phải nếu mình ở một nơi nào trên dưới ba mươi năm thì mình là người thuộc địa phương đó, đúng không? Đã biết bao nhiêu lần tôi đặt ra câu hỏi đó sau một ngày nhìn vào lịch thấy con số ghi năm đã bước vào năm thứ ba mươi của một người tị nạn.

Bây giờ có ai mới quen gặp tôi, hỏi: Bà ở đâu đến vậy? Thì chắc tôi sẽ trả lời rất tự nhiên, tôi ở San Jose , hay khi đang đi du lịch thì sẽ trả lời, tôi ở Mỹ đến. Tôi sẽ không trả lời là tôi ở Việt Nam đến nữa, chỉ trừ người ta hỏi, bà là người nước nào? Thì lúc đó tôi chắc chắn nói, tôi là người Việt Nam , để cho họ không nhầm với người Trung Hoa, Nhật, hay Phi.

Đúng, tôi ở Mỹ trên dưới ba mươi năm rồi, tôi là một người Mỹ. Bây giờ thử xem lại con người Mỹ của tôi.

Trước tiên mặt mũi, chân tay tôi chẳng có gì thay đổi cả. Vẫn khuôn mặt cấu trúc ít góc cạnh của người Á Đông và cái mũi tẹt khiêm tốn, tóc sợi to và đen, khi có tóc bạc thì nhìn thấy ngay, muốn giấu thì phải nhuộm.

Đối với người Á Đông thì tôi được gọi là người có nước da trắng, nhưng mầu trắng này thực ra là mầu ngà, và đứng cạnh một ông Tây, bà Mỹ nào thì nó vẫn cho cái căn cước da vàng rất rõ rệt. Khi tôi nói tiếng Anh thì cách phát âm vẫn có vấn đề, đôi khi nói nhanh quá thì sẽ vấp phải lỗi nói tiếng Anh theo cách dịch tiếng Việt trong đầu. Như thế bị chê là nói tiếng Anh bể (broken English). Về cách phục sức, nhà ở, xe cộ bên ngoài, tôi có thể không kém một người Mỹ chính gốc.

Nhưng khi bước vào nhà tôi, từ những bức tranh treo ở phòng khách, bát đũa bầy ở bàn ăn, chai nước mắm, hũ dưa cải trong bếp và nhất là sách, báo tiếng Việt ở khắp nơi trong nhà, thì chắc ai cũng sẽ nhận ra ngay đó là một gia đình Việt Nam. Như thế thì tôi là người San Jose hay người Hà Nội, người Mỹ hay người Việt? Tôi ở đất này đến ba mươi năm rồi cơ mà.

Người ở Lạng Sơn, Thanh Hóa ra Hà Nội ở trên dưới ba mươi năm thì tự nhận mình là người Hà Nội; người ở Hải Phòng, Hải Dương vào Sài Gòn lập nghiệp từ năm 75, 76 tự nhận mình là người trong Nam.

Tôi ở Mỹ tìm vềViệt Nam không ai chịu nhận tôi là người Việt nữa, dù tôi có yêu quê hương đến quặn thắt cả ruột gan, có gặp lại họ hàng nước mắt khôn cầm thì khi thăm viếng, hỏi han, họ vẫn thỉnh thoảng nói rất tự nhiên: chị đâu có phải là người Việt nữa, bây giờ chị là người Mỹ rồi, chắc cái này không hạp với chị, cái kia chị không ăn được, cái nọ chị không biết đâu.

Những lúc đó tôi chẳng biết mình phải phản ứng thế nào cho đúng. Cứ cãi tôi vẫn Việt, hay nhận đúng rồi tôi là Mỹ? Không, cả hai cùng sai cả. Những khi cần quyên tiền đóng góp vào việc công ích nào ởViệt Nam thì ai ai cũng nhắc lại cho tôi đến ngàn lần tôi là một người Việt Nam chính gốc. Rằng tôi phải có bổn phận và tình thương với đất nước, đồng bào. Tình thương thì nhất định lúc nào tôi cũng đầy ắp trong ngực rồi, tôi chẳng cần ai nhắc nữa, nhưng bổn phận thì cho tôi... nghĩ lại.

Tôi đã đóng góp bổn phận của tôi cho đất nước đó rồi. Một mối tình chết tức tưởi trong chiến tranh hơn ba mươi năm về trước, xương thịt của người tôi yêu nằm trong lòng đất, rồi lại phải đào lên, đốt thành tro than, bị đuổi mộ như đuổi nhà, đã trả bổn phận đó thay tôi rồi. Không đủ hay sao?

Bây giờ tôi phải có bổn phận đóng thuế hàng năm ở đất nước tôi đang sống để phụ với chính phủ sửa đường, xây trường học và nuôi những người ở khắp nơi mới tới, như trước kia đất nước này đã nuôi người Việt, vì giấy tờ cá nhân hiện tại xác định tôi là người Mỹ. Tôi phải làm bổn phận công dân.

Có những ngày tôi lái xe bị kẹt ở xa lộ vào một buổi chiều mưa mùa thu; hay một buổi sáng mùa xuân vắng lặng, êm ả, đứng trong nhà nhìn ra mặt hồ, tôi cảm nhận được nơi mình đang hiện diện không phải là quê mình, không phải nước mình.

Chẳng có một lý do gì cụ thể, chỉ là những giọt mưa đập vào kính xe, chỉ là mặt nước hồ gờn gợn sóng. Mưa trên xa lộ Mỹ nhắc nhớ đến những cơn mưa tháng Năm ở Thị Nghè, nhà mình ở Trần Quý Cáp, nhà anh ở trước rạp ciné Eden đứng trú mưa với nhau.

Nước ở hồ San Jose trước nhà nhắc đến nước sông ở bến Bạch Đằng mỗi lần qua phà sang bên kia Thủ Thiêm chơi với bạn, hay sóng nước ở bắc Mỹ Thuận những lần qua phà đi thăm họ hàng ở tận Bạc Liêu. Những lúc đó tôi bất chợt bắt gặp mình Việt Nam quá, vì những cái bóngViệt Nam thật mờ, thật xa lại chồng lên hình ảnh rõ rệt ngay trước mặt mình. Và kỳ diệu làm sao, những cái bóng đó nó mạnh đến nỗi mình quên mất là mình đang ở Mỹ. Chắc tại tôi là người Việt Nam .

Lại có những lần ởViệt Nam , tôi bị muỗi đốt kín cả hai ống chân, bị đau bụng liên miên cả tuần lễ. Đi đâu cũng phải hỏi đường, ai nhìn mình cũng biết mình từ đâu đến và đang đi lạc. Tiền bạc tính hoài vẫn sai. Nhiều khi đứng chênh vênh trên đường phố Sài Gòn, biết đất nước này vẫn là quê hương mình, những người đi lại chung quanh là đồng bào mình, nhưng sao không giống Việt Nam của mình, hình như đã có điều gì rất lạ.

Ngôn ngữ Việt thì thay đổi quá nhiều, pha trộn nửa Hán nửa Ta, chắp đầu của chữ này với cuối chữ của chữ kia, làm nên một chữ mới thật là "ấn tượng". Cách phát âm của người Hà Nội bây giờ không giống cách phát âm cũ của ông bà, cha mẹ tôi ngày trước, và họ nói nhanh quá, tôi nghe không kịp. Cái tiếng nói trầm bổng, thanh lịch, chậm rãi, rõ ràng từng chữ của thời xa xưa bây giờ chỉ còn là cổ tích.

Ngửng mặt lên nhìn bầu trời, vẫn bầu trời xanh biếc của thời tuổi trẻ, cúi xuống nhìn mặt đất, vẫn mặt đất thân quen, nhưng sao lòng hoang mang quá đỗi, và thấy đã có một khoảng cách nghìn trùng vô hình giữa mình và quê hương đất Việt. Chắc tôi là người Mỹ!

So sánh thời gian tôi sinh ra, sống ở Việt Nam và thời gian tôi bỏ Việt Nam ra đi, sống ở Mỹ, hai con số đó đã gần ngang nhau. Tôi được học từ nhỏ quê hương là nơi tổ tiên lập nghiệp, là nơi chôn nhau cắt rốn. Ở trong nước có bài hát nổi tiếng “Quê hương mỗi người có một”, như là chỉ một mẹ thôi. Nhưng có người lại nói: Nơi nào mình sống ở đó suốt một quãng đời dài, có những người thân chung quanh mình, hưởng những ân huệ của phần đất cưu mang mình, thì nơi đó cũng được gọi là quê hương mình. Như vậy thì tôi có một hay hai quê?

Tôi sống ở Mỹ thì bạn bè gặp nhau thường nói: Cái này người Việt mình không hạp, hoặc người Mỹ họ mới thích nghi được việc này, người Việt mình không quen.

Khi đi dự buổi tiệc cuối năm của một công ty lớn ở Mỹ, toàn là những người Mỹ sang trọng thì thấy rõ ngay mình là người Việt đi lạc, dù mình có sang trọng, lịch sự như họ. Hóa ra ở Mỹ hay về Việt Nam mình đều lạc chỗ cả.

Tôi nhớ mấy năm trước có lần trò chuyện với mẹ của một người bạn, lúc đó cụ ngoài 80 hãy còn minh mẫn, cụ theo đạo Phật. Trưởng nam của cụ và con dâu cụ tự nhiên rủ nhau theo đạo Công giáo. Găp tôi, cụ hỏi: Không biết anh Bình nhà tôi khi chết thì đi đâu? Phật giận anh ấy, vì anh ấy bỏ đi, Chúa chắc gì cho anh ấy vào, vì anh ấy mới quá! Năm nay cụ ngoài 90 tuổi rồi và không may, cụ bị Alzheimer.Vậy là cụ không còn minh mẫn để lo con mình không có chỗ dung thân cho phần hồn. Bây giờ thỉnh thoảng nghĩ lại những lời cụ nói, thấy mình ngay ở đời sống này cũng đã là một vạt nắng phất phơ bay. Quê nhà, quê người, quê Mỹ, quê Việt. Chao ôi! Cái than cỏ bồng.

Nhưng lạ lắm, tôi biết chắc mình là người Việt, nhất là khi tôi nằm mơ. Trong giấc ngủ tôi thường gặp cha mẹ, gặp ngay trong những ngôi nhà cũ ở Việt Nam , gặp bạn bè cũng gặp trên đường phốViệt Nam từ ngày rất xa xưa, và bao giờ trong mơ cũng đối thoại bằng tiếng Việt. Tỉnh dậy đôi khi vẫn ứa nước mắt, dù là một giấc mơ vui. Thấy nhớ quê nhà quá đỗi!

Tôi nhớ lại trong những truyện ngắn, những bài thơ Đường tôi đọc thời rất xa xưa về người bỏ làng đi xa lâu năm trở về không ai nhận ra nữa. Hồi đó sao mà mình thương những ông già trong thơ đó thế! Bây giờ nghĩ lại thì người trong sách đó còn may mắn hơn mình, họ đâu có đi đến tận một nước khác như mình. Họ chỉ bỏ làng, chứ không bỏ nước. Thế mà khi về còn ngơ ngác, bùi ngùi, tủi thân vì lạc chỗ ngay trong làng mình.

So sánh tôi với người bỏ làng ra đi trong những trang sách đó thì hoàn cảnh của tôi đáng buồn hơn nhiều. Không những đã bỏ làng, bỏ nước đi, còn nhận quốc tịch của một nước khác.

Khi về đổi họ thay tên. Núi chùng bóng tủi, sông ghen cạn dòng.(tmt)


 


tải về 1.33 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
  1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   13




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương