Tichtruyenphapcu



tải về 3.79 Mb.
Chế độ xem pdf
trang286/293
Chuyển đổi dữ liệu11.03.2023
Kích3.79 Mb.
#54358
1   ...   282   283   284   285   286   287   288   289   ...   293
tichtruyenphapcu

Chuyện hiện tại: 
B. Quan Trưởng Khố Jotika 
Vào ngày chàng chào đời, tất cả binh khí trong thành đều xẹt lửa, châu ngọc đeo 
trên người dân trong thành cũng phát sáng như muốn bốc cháy, cả thành đều sáng rực. 
Sơm mai ấy, quan chưởng khố vào cung chầu vua. Ðức vua hỏi: 
- Hôm nay tất cả binh khí đều xẹt lửa, cả thành đều phát sáng. Khanh biết lý do vì 
đâu không? 
- Muôn tâu, hạ thần biết lý do. 
- Gì vậy, quan chưởng khố? 


- Dạ hôm nay một thần dân của bệ hạ vừa chào đời tại nhà hạ thần. Hiện tượng 
này xảy ra do phước đức của nó. 
- Không biết sau này nó có thành tướng cướp không đây? 
- Tâu bệ hạ, không có chuyện ấy. Người vừa chào đời hôm nay phước rất lớn, do 
một lời phát nguyện. 
- Thế thì chú bé phải được nuôi dưỡng chu đáo. Ðây là số tiền trẫm cấp cho khanh 
mua sữa cho nó. 
Vua cấp quan chưởng khố mỗi ngày một ngàn đồng tiền vàng. Ðến ngày đặt tên, 
chú được gọi là Jotika, kỷ niệm lúc chú chào đời ánh sáng rực rỡ khắp thành. 
Ðến tuổi Jotika lập gia đình, người ta lo dọn đất cất nhà mới, vua Ðế Thích thấy 
ngai vàng nóng lên: "Chuyện gì đây?" Ngài quan sát biết được họ đang sửa soạn cất nhà 
cho Jotika, liền nghĩ: "Người thanh niên này sẽ không ở trong ngôi nhà họ cất. Ta có bổn 
phận phải đến đây". 
Ngài cải trang thành thợ mộc xuống chỗ bọn người đang làm: 
- Các ông làm gì thế? 
- Chúng tôi sửa sang đất đai để cất nhà cho Jotika. 
- Thôi, đi đi. Các ông chẳng xây được nhà cho ông ấy đâu. 
Ðế Thích chỉ nhìn mảnh đất rộng đến mười sáu karìsa một lần, lập tức nó trở nên 
bằng phẳng. Ngài nhìn thêm một lần nữa, nghĩ: "Ðấy hãy nứt ra và mọc lên cho ta một 
tòa lâu đài bảy tầng toàn bằng bảy báu". 
Một tòa lâu đài như vậy hiện ra. Ðế Thích lại nhìn lần thứ ba, nói thầm: "Hãy mọc 
cho ta bảy bức tường bao quanh tòa lâu đài". Các bức tường liền hiện ra. Ðế Thích lại 
nhìn một lần nữa: "Các cây như ý hãy mọc lên thành vòng bao quanh các tường". Cây 
liền hiện ra. Ðế Thích nhìn một lần nữa: "Hãy hiện cho ta bốn vạc đầy châu báu tại bốn 
góc chân tòa lâu đài". Bốn vạc châu báu liền có. 
Trong số các vạc châu báu, có vạc rộng gần năm cây số, có vạc rộng hơn ba cây số, 
vạc thì hơn hai cây số, và vạc cuối cùng rộng một cây số. Trường hợp Phật ra đời, các 
vạc châu báu xuất hiện có đường kính miệng bằng nhau, còn đường kính ở đáy bằng chu 
vi quả đất. Ðường kính các vạc châu báu xuất hiện tại nhà Jotika không biết rõ được bao 
nhiêu. Khi chúng hiện ra, châu ngọc đầy ngập giống như hạt thốt nốt căng đầy cơm khi ta 
cắt bỏ chỗ vỏ đầu hạt vậy. Ngoài ra, tại bốn góc tòa lâu đài còn xuất hiện bốn cây mía 
bằng vàng, mập mạp như những cây thốt nốt tơ đang độ lớn. Lá mía toàn bằng ngọc quý, 
thân mía bằng vàng. Người ta cho rằng những cây mía này biểu hiện phước đức của 
Jotika gieo trồng trong kiếp trước. Bảy lớp cửa tòa lâu đài do bảy dọa xoa canh phòng. 
Cửa thứ nhất do dạ xoa Jamakolì canh cùng một ngàn quyến thuộc. Cửa thứ hai do dạ 
xoa Uppala canh với hai ngàn quyến thuộc. Cửa thứ ba do Vajira và ba ngàn quyến thuộc. 
Cửa thứ tư do Vajirabàhu và bốn ngàn quyến thuộc. Cửa thứ năm do dạ xoa Kasakanda 
và năm ngàn quyến thuộc. Cửa thứ sáu do dạ xoa Katattha và sáu ngàn quyến thuộc. Cửa 
thứ bảy do dạ xoa Disàpàmukha và bảy ngàn quyến thuộc. Vậy là tòa lâu đài được canh 


phòng chặt chẽ cả trong lẫn ngoài. Vua Bình Sa Vương nghe Jokita làm chủ tòa lâu đài 
bảy tầng bằng bảy báu, có bảy lần tường và cửa bao quanh, và bốn vạc châu báu ở bốn 
góc, liền ban cho chàng chiếc lọng chưởng khố. Từ đó, người ta gọi chàng là quan 
chưởng khố Jotika. 
Thuở ấy, có một phụ nữ từng làm việc phước thiện với quan chưởng khố Jotika, 
tái sanh ở Uttarakuru. Chư Thiên mang cô đến ở trong một căn phòng lộng lẫy chẳng 
kém cung vua, trong tòa lâu đài của Jotika. Cô gái chỉ mang theo làm của hồi môn một 
nồi gạo chừng nửa lít và ba miếng kính cháy đỏ. Từ đấy, nồi gạo cung cấp đủ cơm cho 
gia đình Jotika ăn đến hết đời. Người ta kể, nếu họ muốn đổ đầy cơm lên một trăm cỗ xe, 
nồi gạo vẫn không vơi đi chút nào. Mỗi khi cần nấu, họ chỉ việc lấy gạo cho vào nồi đặt 
lên ba miếng kính. Chúng cháy đỏ rực lên, khi cơm chín chúng liền tắt. Muốn nấu nước 
xốt hay món cà-ri, họ cũng làm theo cách ấy. Tất cả thức ăn của gia đình đều chỉ nấu 
bằng ba tấm kính. Họ sống trong ánh sáng của châu ngọc quí, không biết đến ánh lửa hay 
đèn. 
Tiếng đồn về sự giàu có vinh hiển của quan chưởng khố Jotika lan khắp xứ Diêm-
phù-đề. Người người lũ lượt kéo nhau di trên những cỗ xe ngựa và đủ thứ xe cộ khác để 
đến xem. Quan chưởng khố cho lấy thứ gạo mang từ Uttarakuru nấu cháo yến mạch thết 
đãi tất cả khách khứa ăn uống thỏa thích. Ông còn loan báo: 
- Mọi người được phép tự do lấy quần áo và châu ngọc trên các cây như ý. 
Vị thí chủ sai mở vạc châu báu lớn hơn một cây số, phân phát khắp nơi: "Xin mời 
bà con cứ lấy đủ số châu báu mình cần". 
Dân chúng Diêm-phù-đề tha hồ hỉ hả khuân vác vàng ngọc đi rồi, vạc châu báu 
chẳng vơi một ly nào. Người ta cho đây là phước báo do Jotika đã rải đầy châu ngọc 
trong hương thất Phật. Số người kéo đến lâu đài Jotika để lấy áo quần, châu ngọc, tiền 
bạc, đông đảo đến nỗi lúc ấy, vua Bình Sa Vương muốn đến xem tòa lâu đài cũng đành 
chịu. Dần dà, chán chê rồi số người xem từ từ giảm bớt. Vua Bình Sa Vương bèn bảo phụ 
thân Jotika: 
- Trẫm muốn xem lâu đài của con khanh. 
- Tâu bệ hạ, xin vâng. 
Ông về nhà kêu Jotika: 
- Này con, đức vua muốn đến xem lâu đài của con đấy. 
- Dạ, tốt thôi, thưa cha. Mời Ngài cứ đến. 
Vua ngự giá đến cùng đoàn tùy tùng đông đảo. Ở cổng thứ nhất của tòa lâu đài, 
một cô nô lệ có nhiệm vụ quét rác. Thấy vua, cô đưa tay ra đỡ. Lầm tưởng là một bà vợ 
của quan chưởng khố, vua Bình Sa Vương khiêm tốn từ chối, không chịu đặt tay lên cánh 
tay cô. Tại các cổng khác cũng có những cô nô lệ giống hệt như thế đưa tay đỡ vua, vua 
cũng lầm tưởng là vợ quan chưởng khố nên không chịu vịn tay. 
Jotika ra lạy chào vua, đứng sau lưng, thưa: 
- Tâu bệ hạ, xin rước bệ hạ vào. 


Nhưng vua nhìn xuống mặt đất khảm châu ngọc và thấy như đó là một các hố đầy 
vàng ngọc sâu thăm thẳm, sâu bằng số một trăm người chồng chất lên nhau. Vua nghĩ: 
"Người nào đào hầm bẫy ta". Ngài không dám bước chân tới. 
Jotika tiến lên, thưa: 
- Tâu bệ hạ, đây chẳng có hầm hố gì cả. Xin bệ hạ bước theo sau hạ thần. 
Vua đi lên dấu chân Jotika, rồi từ từ mạnh dạn đi quanh lâu đài, nhìn ngắm từ tầng 
thấp đến tầng cao nhất. 
Lúc ấy, Thái tử A-xà-thế cũng nắm tay cha đi xem. Thái tử nghĩ thầm: "Phụ vương 
quả thật quá ngốc. Tên Jotika này tuy chỉ là một gia chủ bình thường cũng có được tòa 
lâu đài bảy báu để ở. Còn phụ vương làm vua lại chỉ có một ngôi nhà gỗ. Ta sẽ lên làm 
vua ngay, và chẳng để cho gia chủ này ở trong lâu đài một giây nào nữa đâu". 
Vua lên đến tầng chót đã gần đến giờ ăn sáng, liền bảo: 
- Này quan đại thần, chúng ta hãy dùng bữa ở đây. 
- Tâu vâng, hạ thần cũng sắp xếp như thế. Ðồ ngư thiện đã được chuẩn bị sẵn sàng 
để dâng bệ hạ. 
Vua tắm bằng mười sáu bình nước thơm. Xong, Ngài ngồi trên chiếc sập riêng của 
Jotika, dưới mái đình cẩn ngọc. Người hầy dâng vua nước rửa tay và dọn món cháo yến 
mạch đặc trong chiếc đĩa vàng đáng giá đến một ngàn đồng, để trước mặt vua. Tưởng đó 
là món chính, vua định ăn. Quan chưởng khố vội tâu: 
- Muôn tâu bệ hạ, đây chưa phải món ăn, chỉ là cháo yến mạch đặc. 
Người hầu lúc ấy dâng tiếp món ăn chính đựng trong chiếc đĩa vàng khác, đặt lên 
đĩa cháo yến mạch. Người ta cho rằng làm như thế, món ăn sau có hương vị tuyệt hảo. 
Nhà vua dùng rất ngon miệng, đến nỗi đủ rồi mà vẫn cứ ăn. 
Quan chưởng khố sụp lạy, chấp tay cung kính thưa: 
- Tậu bệ hạ, chứng ấy là đủ. Cúi xin bệ hạ dừng lại. Nếu không, bệ hạ sẽ không 
tiêu nổi. 
Vua hỏi: 
- Này gia chủ, tại sao khanh chê trách thức ăn mình? 
- Muôn tâu, hạ thần chẳng dám có ý chê trách. Tất cả đoàn tùy tùng của bệ hạ đều 
được hạ thần đãi cùng món yến mạch và cà-ri này. Nhưng hạ thần lo cho bệ hạ. 
- Sao? 
- Nếu lỡ gặp lúc bệ hạ không được khỏe, người ta sẽ nói: "Hôm qua vua ngự thiện 
ở nhà quan chưởng khố. Chắc quan cho làm món ăn sao đó mới ra nông nỗi". Muôn tâu, 
hạ thần sợ những lời ấy lắm. 
- Thôi được. Dẹp thức ăn đi và đem nước cho trẫm. 
Nhà vua dùng bữa xong thì đoàn tùy tùng mới được thết đãi, cũng những món ấy. 
Trong khi vui vẻ trò chuyện với quan chưởng khố, vua hỏi: 
- Này khanh, không có bà vợ nào của khanh sống tại lâu đài này ư? 
- Muôn tâu, có ạ. 


- Phu nhân đâu? 
- Muôn tâu, bà ấy đang nghỉ trong phòng, không hay có bệ hạ đến. 
(Mặc dù vua và đoàn tùy tùng tới chơi từ sáng sớm, phu nhân quan chưởng khố 
không hề hay biết) 
Quan chưởng khố nghĩ: "Rõ ràng đức vua muốn gặp phu nhân". 
Ông đến phòng vợ, bảo: 
- Ðức vua đã đến Chẳng phải bà có bổn phận đi chào đức vua sao? 
Phu nhân vẫn nằm yên không nhúc nhích, chỉ hỏi: 
- Ông à, người ông kêu là vua ấy là ai? 
- Là quốc vương của chúng ta. 
Phu nhân có ý bất mãn: 
- Chúng ta còn có vị quốc vương đầy đủ uy quyền đối với chúng ta, nghĩa là việc 
phước thiện chúng ta đã làm có phần nào lỗi lầm trong ấy. Chắc chúng ta đã thiếu lòng 
tin, nên vinh hiển như vầy vẫn phải làm thần dân người khác. Không còn nghi ngờ gì nữa, 
chúng ta đã cúng dường thiếu lòng tin, và đây là quả báo. 
Trút xong sự bất bình, phu nhân hỏi tiếp: 
- Ông à, giờ tôi phải làm gì? 
- Bà cầm quạt thốt nốt này đến quạt hầu đức vua. 
Trong lúc đứng quạt, mùi nước hoa từ long bào vua bay vào mắt làm phu nhân 
chảy hai dòng lệ. Vua thấy, bảo quan chưởng khố: 
- Này khanh, đàn bà thật kém thông minh. Chắc phu nhân đang nghĩ: "Nhà vua sẽ 
đoạt hết của cải chồng ta" nên sợ mà khóc đấy. Khanh hãy bảo bà ấy yên tâm. Trẫm 
chẳng hề khao khát của cải nhà khanh. 
- Muôn tâu, không phải bà ấy khóc ạ. 
- Vậy thì sao? 
- Dạ, chỉ vì mùi nước hoa trên long bào bệ hạ nồng quá làm bà ấy chảy nước mắt 
thôi. Thật sự, bà ấy chưa bao giờ gần ánh đèn hoặc gần lửa. Khi ăn, khi ngồi, khi nghỉ 
ngơi cũng chỉ dưới ánh sáng châu ngọc. Muôn tâu, chắc bệ hạ vẫn sử dụng ánh đèn? 
- Ðúng vậy. 
- Tâu bệ hạ, từ hôm nay xin mời bệ hạ thử sử dụng ánh sáng châu ngọc. 
Quan chưởng khố dâng vua một hòn ngọc cực lớn. Vua ngắm nhìn ngôi nhà hồi 
lâu, tự nghĩ: "Jotika quả giàu thật". 
Rồi Ngài từ giã. 

tải về 3.79 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   282   283   284   285   286   287   288   289   ...   293




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương