- Bạch Thế Tôn, bây giờ vào cuối cuộc đời kéo dài chín mươi ngàn năm, dường
như đã đến lúc để tôi ngồi nhắm mắt ngủ yên. Lúc nào tôi còn sống, xin đừng đến nhà
người khác, hãy nhận tứ sự cúng dường của mình tôi thôi.
Nhận được sự ưng thuận của Phật, nhà vua đều đặn cúng dường cho Ngài.
Bây giờ nhà vua có ba người con khác. Người lớn nhất có năm trăm lính tùy tùng,
người giữa ba trăm và người trẻ nhất hai trăm. Một hôm, họ xin phép cha được cúng
dường người anh cả là đức Phật Phussa, nhưng bị từ chối. Việc này xảy ra nhiều lần, ít
lâu sau, một cuộc nổi loạn bùng nổ ở biên giới và ba anh em được vua cha phái đi dẹp
giặc. Thành công, trong việc khôi phục ở biên giới, họ trở về hoàng cung, vua cha ôm lấy
họ, hôn lên tóc, ngợi khen và tưởng thưởng:
- Các con yêu của cha, cha sẽ cho những gì các con muốn.
Họ vâng lệnh:
- Tâu phụ vương! Chúng con xin nhận ân huệ của cha.
Sau vài ngày, khi cha họ nhắc lại:
- Các con yêu, ta sẽ cho bất cứ điều gì các con muốn.
Họ liền ngỏ ý:
_ Tâu phụ vương! Chúng con không cần gì khác ngoài việc từ nay trở đi chúng
con xin được cúng dường anh cả của chúng con, hãy ban cho chúng con ân huệ này!
- Ta không ban cho các con ân huệ này được, các con yêu!
- Nếu cha không muốn ban cho chúng con đặc ân này thường xuyên, thì hãy ban
cho chúng con bảy năm.
- Ta không muốn thế, con yêu!
- Thế thì hãy ban đặc ân cho chúng con sáu năm hay năm năm, bốn,
ba hay hai
năm, hay một năm, hoặc là bảy tháng, hay sáu, năm, bốn, ba hay hai tháng hoặc một
tháng.
- Ta không muốn thế, các con yêu!
- Thế thì tâu phụ vương! Hãy cho mỗi đứa con một tháng, ban ơn cho chúng con
tất cả ba tháng!
- Thôi được, các con yêu! Hãy cúng dường anh các con trong ba tháng.
Bây giờ cả ba anh em chỉ có một thủ khố và một quản gia. Viên quản gia có đến
một trăm hai mươi ngàn người phụ việc.
Ba anh em cho vời thủ khố và quản gia lại chỉ thị:
- Trong vòng ba tháng tới, chúng tôi sẽ thọ giữ mười giới, đắp y vàng và an cư với
đấng Ðạo sư. Khi chúng tôi vắng mặt, bổn phận các anh phải coi sóc lương thực cúng
dường, mỗi ngày các anh phải cung cấp đầy đủ thức ăn, cả cứng và mềm, cho chín mươi
ngàn Tỳ-kheo và một ngàn lính. Từ nay trở đi chúng ta sẽ không dặn dò gì nữa.
Rồi ba anh em đem theo một ngàn lính tùy tùng tuân giữ mười giới, đắp y vàng và
bắt đầu an cư trong tinh xá.
đáng sợ và hiện ra trước vua. Nhà vua đến Veluvana vào ngày hôm sau, và thuật lại tình
tiết cho Như Lai. Ðức Ðạo sư giải thích:
- Ðại vương, chín mươi hai kiếp trong quá khứ, dưới thời Phật Phussa, những ngạ
quỷ ấy là thân quyến của đại vương. Họ lén ăn thực phẩm mà họ có bổn phận dâng đến
Tăng đoàn, họ đã hỏi Phật Kakusandha, Konàganama, và Kassapa khi nào họ được ăn và
chư Phật đã nói với họ như thế, như thế. Suốt thời gian này, họ rất muốn nhận sự bố thí
của đại vương. Sở dĩ họ làm ồn đêm hôm qua vì đại vương có bố thí nhưng họ không
nhận được phước báo bố thí đó.
- Nhưng bạch Thế Tôn! Trong trường hợp con bố thí bây giờ, họ có nhận được
không?
- Sẽ nhận được, Ðại vương!
Ngày hôm sau, vua thỉnh Tăng đoàn do Phật lãnh đạo, dâng thức ăn dồi dào và
thưa:
- Bạch Thế Tôn, từ nay trở đi vật ẩm thực từ cõi trời xin cho những ngạ quỷ này
có phần.
Và khi vua hồi hướng đến những ngạ quỷ công đức cúng dường của ông, chúng
nhận được vật ẩm thực từ cõi trời.
Ngày hôm sau, những ngạ quỷ lại xuất hiện trần truồng. Ðức vua trình lên Phật:
- Hôm nay, bạch Thế Tôn, những ngạ quỷ này lại xuất hiện trần truồng, con không
biết phải làm gì?
Ðức Phật giải thích:
- Ðại vương, vì ông không cho họ quần áo.
Ngày hôm sau, nhà vua dâng y đến Tăng đoàn do Phật lãnh đạo và cũng nguyện từ
nay trở đi mong họ được quần áo từ cõi trời.
Và khi vua hồi hướng công đức cúng dường của ông cho họ như thế, lập tức họ
được quần áo từ cõi trời, ngay lúc ấy họ bỏ thân ngạ quỷ và nhận thân chư thiên.
Khi đức Phật hồi hướng công đức, Ngài đọc bài kinh chú nguyện: "Ngạ quỷ đứng
ngoài vách nhà"
Khi ngài kết thúc phần hồi hướng công đức, tám mươi bốn ngàn chúng sanh đạt
được Pháp nhãn thanh tịnh.
Trên đây đức Phật đã giảng pháp, thuật lại chuyện của ba anh em bện tóc.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: