“The Key To the Door


Hãy hối cải, ai nấy phải nhân danh Đức Chúa Jêsus chịu phép báp-têm, để được tha tội mình, rồi sẽ được lãnh sự ban cho của Đức Chúa Trời



tải về 221.41 Kb.
trang2/2
Chuyển đổi dữ liệu23.07.2016
Kích221.41 Kb.
#2654
1   2
Hãy hối cải, ai nấy phải nhân danh Đức Chúa Jêsus chịu phép báp-têm, để được tha tội mình, rồi sẽ được lãnh sự ban cho của Đức Chúa Trời.” Đó là chiếc chìa khoá để vào Cái Cửa đó, và Chúa Jêsus chính là Cái Cửa.

Chỉ có một Cái Cửa dành cho sự chữa lành, và Chúa Jêsus chính là Cái Cửa đó.



54 Chỉ có một Cái Cửa duy nhất cho sự bình an. Vâng. “Ta ban sự bình an Ta cho các ngươi.” Ngài là Cái Cửa duy nhất cho sự bình an thật. Các bạn nghĩ là mình đã có được sự bình an. Các bạn có thể tích góp đủ tiền để mua một căn nhà; Các bạn có thể tích góp đủ tiền để mua sắm quần áo đẹp cho con mình, mua thức ăn để ăn, ngoại trừ các bạn có thể có đủ sự yêu mến để được nổi tiếng trong dân chúng. Nhưng khi các bạn trượt ra khỏi giày mình vào một đêm nọ và sẵn sàng nằm xuống, chỉ có một điều duy nhất có thể đem lại cho bạn sự bình an, đó là, nếu bạn biết mình sẽ chết vào đêm đó, chỉ có sự Bình an duy nhất và đó chính là Chúa Jêsus; Chúa Jêsus là sự Bình an. Ngài là sự Bình an của chúng ta.

55 Ngài là sự Chữa lành của chúng ta. “Ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời, Đấng chữa lành mọi bịnh tật các ngươi.”

56 Ngài là Cái Cửa đối với Thiên đàng. Không có cửa khác hay không có đường nào khác ngoài qua Đức Chúa Jêsus Christ. Ngài là Cánh Cửa cho Thiên đàng.

57 Giờ đây, Chúa Jêsus là Cái Cửa đối với tất cả mọi sự, mà đức tin là chiếc chìa khoá để mở Cái Cửa đó. Vậy, nếu Chúa Jêsus là Cái Cửa dành cho mọi Lời hứa của Đức Chúa Trời, thì niềm tin vào những công việc đã được hoàn tất của Ngài mở được mọi cánh cửa của mọi kho báu ở bên trong Vương Quốc của Đức Chúa Trời. Các bạn có thấy điều đó không? Chìa khoá là... Đức tin là chiếc chìa khoá có thể mở được mọi Lời hứa mà Ngài đã hứa. Chìa khoá của đức tin làm được điều đó, hãy tin vào những công việc đã hoàn tất của Ngài. Đó là chiếc chìa khoá mà chúng ta đang luận về tối hôm nay.

58 Trong Hê-bơ-rơ chương thứ 11, tôi đọc được một chuỗi những câu viết về những anh hùng đức tin ở đây. Đó là chiếc chìa khoá, để mở Cái Cửa, nó có thể bịt miệng sư tử. Chiếc chìa khoá đó là đức tin, cái mà có thể mở được cửa của nhà tù. Đó là đức tin, chìa khoá của đức tin, nó có thể dập tắt ngọn lửa hung tàn, thoát khỏi lưỡi gươm sắc nhọn, và đẩy lùi cái chết để được sống lại. Đó là đức tin, chìa khoá của đức tin ở trong Đức Chúa Trời Hằng Sống. Bàn tay ấy, ông ấy, bà ấy là những người mà có thể cầm chiếc chìa khoá của đức tin để mở mọi Lời hứa mà Đức Chúa Trời đã hứa. Nhưng nếu các bạn không có chiếc chìa khoá ấy, các bạn chỉ có thể quan sát; Các bạn sẽ không bao giờ mở được nó. Các bạn sẽ phải đập nó ra, bởi vì chìa khoá này...

59 Người thợ sửa khoá cắt chiếc chìa khoá có những khấc khớp với phía bên trong của ổ khoá, và nó có một hình dạng nhất định, và một hình thể nhất định của chiếc chìa khoá để ăn khớp với những khấc đó. Và chỉ một cái khất nhỏ không trùng với cái rãnh của nó thì sẽ làm đảo lộn mọi thứ.

60 Vì thế nên tôi tin vào Phúc âm trọn vẹn, mọi Lời của Đức Chúa Trời, điều đó sẽ làm cho quyền năng của Đức Chúa Trời mở ra, điều đó sẽ đem những ơn phước của Đức Chúa Trời đến với con người. Đó là chiếc chìa khoá để mởi Cái Cửa đó. Hết thảy những vị anh hùng vĩ đại, những Tiên tri và những người lớn lao trong Kinh thánh đều có chiếc chìa khoá ấy. Đó là lý do tại sao họ bịt được mồm sư tử, dập tắt được ngọn lửa hung dữ, thoát khỏi lưỡi gươm sắc nhọn, cất cái chết khỏi sự sống, và làm được nhiều thứ phép lạ; Là bởi vì họ cầm chiếc chìa khoá đó trong tay mình và họ biết rằng điều đó đã được thực hiện, bởi vì nó là một chìa khóa Lời Kinh thánh được sanh ra (Scripture-born key).

61 Nếu tôi thi hành giám sát với một chìa khoá giáo điều, thì tôi không biết điều nó sẽ phải làm. Nếu họ nói, “Giáo hội của tôi nói điều đó như thế này,” tôi cũng chẳng biết gì về nó cả.

62 Nhưng khi Kinh thánh dạy điều đó, và tôi cầm chiếc chìa khoá đức tin trong tay mình, hay là trong lòng mình, mà nói rằng, “Đó là Lời của Đức Chúa Trời,” điều đó sẽ dập tắt được ngọn lửa hung dữ, nó sẽ mở ra sự chữa lành cho những người bệnh tật ốm đau, nó sẽ mở ra sự cứu rỗi cho những người bị hư mất. Tôi phải bước vào Cái Cửa đó, mọi sự đều ở trong Danh của Ngài. “Mặc dầu anh em nói hay làm, cũng phải nhơn Danh Đức Chúa Jêsus mà làm mọi điều.” Vì biết rằng chiếc chìa khoá mà các bạn đang nắm giữ đó là đức tin, vì đó là chiếc chìa khoá “làm bằng Kinh thánh” (Scripture-made). Nếu nó là chìa khoá của giáo điều hay chìa khoá của hệ phái thì tôi không biết nó sẽ làm gì. Nhưng nếu nó là chiếc chìa khoá Kinh thánh, nó sẽ mở được, bởi vì Đức Chúa Trời đã Phán vậy. Ồ, không ngạc nhiên khi họ có thể làm, bịt mồm sư tử hay dập tắt lửa, vân vân. Họ đã có chiếc chìa khoá đó.

63 Cái gật đầu trước tiên của Đức Chúa Trời đối với một trong các Tiên tri đó, không gì có thể ngăn cản được họ. Ngài không phải làm như Ngài làm cho tôi vài lần, đập lần này qua lần khác, và có lẽ các bạn (Tôi hi vọng là không như vậy.), nhưng vẫn nói với tôi, “Hãy đi làm việc này,” và sau đó các bạn sẽ vấp ngã, “Vậy hãy đi làm việc này,” “Đi trở lại và làm việc đó; Các ngươi làm không đúng.” Chỉ một cái gật đầu nho nhỏ, họ có thể cảm nhận được Đức Thánh Linh Phán với họ, “Đó là điều phải làm,” và không có gì sẽ ngăn trở họ. Thưa anh em, họ bịt được miệng sư tử; Họ thoát khỏi lưỡi gươm; Họ dập tắt lửa đang cháy; Họ làm được mọi việc nhờ bởi một cái gật đầu nho nhỏ từ Đức Chúa Trời, bởi vì họ cầm chiếc chìa khoá trong tay, là đức tin lớn đó. Họ làm mọi việc cho Đức Chúa Trời bởi vì không điều gì có thể ngăn cản họ được. Ồ, thật vinh hiển biết bao.

64 Giống như người trai trẻ kia có một lần đến với một anh em lớn tuổi, là một cụ già tin kính, một Tiên tri của Đức Chúa Trời. Anh chàng này nghe nói người đó thường xuyên làm chứng, và trung tín nói về sự nhơn từ của Đức Chúa Trời, và giảng Đức Chúa Trời là như thể nào và Đấng Christ là gì, và ông cứ tấn tới trong việc giảng đạo. Cuối cùng, anh chàng trai trẻ này được phong chức lên Mục sư, và anh đã tìm đến với vị Tiên tri già kia và anh nói với ông rằng, “Thưa thầy, tôi muốn được hỏi thầy một câu.”

Người bảo, “Cứ hỏi đi, hỡi người trai trẻ.”



65 Anh ta hỏi, “Có phải Đấng Christ theo nguyên văn có ý nghĩa nhiều như những gì thầy đã nói không?”

66 Vị Tiên tri đáp, “Ngài có ý nghĩa còn nhiều hơn những gì mà ta đã từng giảng ra ấy chứ.” Đấy các bạn. Điều đó là gì? Anh ta đã tìm thấy cái chìa khoá.

67 Người trai trẻ đã nói, theo điều đó, “Nếu thầy khẳng định những điều này, và thầy nói với tôi rằng đó là những điều hoàn toàn có thật như thầy đã giảng, thì tôi muốn biết Chúa Jêsus đó trong hiện thực giống như vậy.” Điều đó là gì? Anh ta biết vị Tiên tri già kia đã nắm giữ chiếc chìa khoá, là cái mà ông có thể mở và khoá lại được.

68 Các bạn biết đấy, một chiếc chìa khoá có thể mở và cũng có thể khoá. Đúng không? Các bạn có thể làm lỏng ra hay đóng chặt lại. Thật vậy. Cùng một chiếc chìa khoá mà bạn có thể mở hay khoá. Chiếc chìa khoá để mở cũng dùng để khoá nữa. Và thật như vậy, bởi vì nó có 2 công dụng. Thật đáng tiếc thay khi Hội thánh đánh mất cái khải tượng của họ về điều đó. Thật là một điều đáng buồn khi Hội thánh bán mình cho các giáo điều, như chúng ta làm ngày hôm nay, và hiện đang kêu gọi đi đến sự hiệp nhất.

69 Chúng ta thấy hệ thống những cấp bậc trong Giáo hội La-mã và họ sẽ lặp lại ngày hôm nay; Họ dự định sẽ thay đổi một số các chương trình. Tôi nghĩ họ không thể thay đổi được; Nhưng họ vẫn tiến hành dù cho thế nào đi nữa, cho mỗi Thầy Tế lễ một quyền lực của đức Giáo hoàng, và -- cho dù ở bất cứ nơi đâu. Thật đáng tiếc thay, Hội thánh đã bán mình cho những giáo điều vớ vẩn thay vì Lời của Đức Chúa Trời. Thấy không? Đó chính là nơi mà họ đã đánh rơi chiếc chìa khoá. Đó là lý do tại sao những dấu kỳ phép lạ không được bày tỏ ở giữa dân sự ngày hôm nay; Họ đã đánh mất chiếc chìa khoá. Vâng, họ biết Cái Cửa, họ biết Cái Cửa là ở đó, nhưng điều tiếp theo là chìa khóa để mở cửa. Những châu báu nằm ở bên trong Cái Cửa đó. Chúng đã bị khoá chặt lại rồi, những kẻ không tin thì không thể nhìn thấy được. Nhưng người nào tin, tức là người có đức tin và có thể lấy chiếc chìa khoá của đức tin thì mở được những Cái Cửa này. Vâng, thưa các bạn.

70 Cách đây vài năm, có một anh em Giáo sĩ nọ, anh rời khỏi nơi mà mình được kêu gọi để đi đến Châu Phi. Anh còn rất trẻ, có một vợ và 2 con, rất đẹp, 2 đứa con gái nhỏ khoảng chừng 7-8 tuổi. Và anh chàng này không đành lìa xa gia đình. Anh ta là một Mục sư, anh có một Hội thánh rất tử tế trong miền quê. Nhưng anh ta không thể đi xa từ sự kêu gọi đó; Anh phải đi đến Châu Phi. Và anh đã cầu nguyện ngày đêm. Anh không muốn đi. Và Đức Chúa Trời vẫn luôn luôn Phán với anh rằng, “Con phải đi.” Cuối cùng anh đi đến một nơi, một thử nghiệm cuối cùng, nơi mà anh phải đi.

71 Anh đã đi đến Ban Truyền giáo của Giáo hội mình và Anh nói rằng, “Đức Chúa Trời đã kêu gọi tôi vào cánh đồng truyền giáo trên đường đi vào vùng rừng nhiệt đới Rhodesia.” Ở vùng rừng này căn bệnh sốt rét đang hoành hành, với cái nóng mặt trời và cơn sốt, chứng nứt da và chứng phong hủi, và tất cả những căn bệnh khác về trong rừng nhiệt đới này, đó là nơi anh ta phải sống phần đời còn lại của mình. Bán hết nhà cửa và những gì anh có. Ban Truyền giáo muốn thử nghiệm lại anh và hỏi rằng, “Bây giờ ông có chắc chắn không?”

Anh trả lời, “Tôi đã khẳng định.”



72 Họ nói với anh rằng, “Thưa Mục sư, ông hãy suy nghĩ cho kĩ càng, ông đã có 2 cô con gái xinh đẹp, và ông còn có một cô vợ trẻ khả ái, và nếu ông... Tại sao ông không đến nhìn qua chỗ đó trước để xem thử nó như thế nào rồi sau đó trở về?”

73 Anh ta trả lời, “Không, Chúa đã Phán với tôi. Ồ, điều đó rất thực.” Anh nói, “Đức Chúa Trời kêu gọi tôi. Và tôi không muốn rời khỏi nhà mình. Tôi không muốn rời xa Hội thánh và dân sự của mình, nhưng Chúa kêu gọi tôi đến vùng rừng nhiệt đới đó.”

74 Và anh lại nói tiếp, “Thưa ông, ông có biết là 2 đứa con gái nhỏ của ông mắc chứng sốt vàng da hay là sốt nặng nước tiểu màu đen thẫm, và sẽ chết ngay tức khắc không?” Và ông ta hỏi ý kiến nhiều người khác nhau đều nói rằng ông đã mất 2 đứa con, những đứa trẻ, để đem chúng trở về, vì những bệnh hoạn mà chúng mắc không có thuốc chủng ngừa. Và họ nói, “Hãy nghĩ về bệnh phong hủi, người vợ và 2 đứa con thân yêu của ông đều mắc chứng bệnh phong đó, rồi mặt trời nắng nóng và những sự khác nữa mà ông phải chịu đựng.” Nói, “Ông không sợ nguy hiểm khi đưa vợ và các con ông đến một nơi như vậy sao?”

75 Và người Giáo sĩ đứng đó, một người còn trai trẻ, những giọt nứơc mắt bắt đầu rơi xuống đôi gò má, ông quay lại và nói, “Hỡi anh em yêu dấu của tôi, khải tượng mà Đức Chúa Trời ban cho tôi đã kêu gọi tôi,” Anh nói tiếp, “Nếu Đức Chúa Trời kêu gọi tôi đi đến Châu Phi, những đứa con tôi cùng gia đình ở Châu Phi an toàn hơn bất cứ nơi nào trên thế giới.” A-men!

Điều đó là gì? Anh đã có chìa khóa của sự kêu gọi mình; Anh đã có đức tin về những gì anh nói về. Ồ, tôi nghĩ, thật là một lời nhận xét dũng cảm. Khi lần đầu tiên tôi nghe điều đó, lòng tôi se thắt lại. Thấy không, “Nếu Đức Chúa Trời kêu gọi tôi đi đến Châu Phi, các con tôi bị sốt rét và phong hủi này nọ, họ được an toàn hơn bất cứ nơi nào khác trên mặt đất.” Anh ấy đã có chìa khoá. Đó là những gì họ có.



76 Khi các bạn có chìa khoá thì không còn phải sợ hãi nữa, không còn sự nghi ngờ, không có thắc mắc. Các bạn không phải hỏi bất cứ ai khác về điều đó, các bạn đã biết chính xác. Các bạn cầm chắc nó trong tay; Và các bạn biết mình phải làm gì. A-men! Các bạn biết cốt lõi là gì; Các bạn biết cánh cửa sẽ được mở. Các bạn kiểm tra các khất của ổ khoá và biết nó khớp hoàn toàn; Và cánh cửa sẽ mở ra khi các bạn tra chìa khoá vào.

77 Ồ, giá như Hội thánh thật sự sở hữu những chìa khoá này! Nếu Hội thánh sở hữu chìa khoá đức tin đó, chúng ta có thể mở bất kỳ cánh cửa nào, bất cứ bệnh tật nào, bệnh sốt rét hay là một trường hợp nào khác. Nó có thể được mở ra với chúng ta nếu chúng ta chiếm hữu chiếc chìa khoá này. Người đàn ông nầy có chiếc chìa khóa đối với sự kêu gọi của mình.

78 Giả sử các bạn sẽ là một người chứng đạo cá nhân. Tôi nhớ cách đây khoảng chừng 15 hay 17 năm, khi đó Chúa bảo tôi đi xuống dưới đó chỗ con sông, khi Ngài đến trong Trụ Lửa mà bức ảnh của Ngài các bạn nhìn thấy, và Ngài Phán với tôi rằng, “Con phải đem Sứ điệp này rao ra khắp thế gian.”

Và tôi nhớ hồi còn ở Green’s Mill khi Ngài Phán với tôi. Và tôi đã đến thuật lại với một Mục sư và ông ta hỏi tôi, “Billy à, tối nay anh đã ăn phải thứ gì sao? Anh có một cơn ác mộng.” Ông lại nói, “Hãy trở về với công việc của mình đi. Anh đang làm việc ở Hội Dịch vụ Công cọng, có một công việc tốt, cứ trở về mà chăm lo công việc của mình, con ạ.” “Anh có cơn ác mộng rồi. Anh ăn phải thứ gì gì đó.” Điều đó chẳng làm tôi chùng bước tí nào.

Khi tôi bắt đầu đi ra cho những Buổi nhóm Chữa lành, có nhiều người ở đây còn nhớ Sứ điệp của tôi sáng hôm đó, “Khi Đa-vít Đi Đến Đối Mặt Gô-li-át,” mà tôi đã giảng.

81 Và họ bảo tôi rằng, “Trong thời đại khoa học hiện đại này, trong khi chúng tôi có rất nhiều loại thuốc mới phát minh, trong khi chúng tôi có nhiều Bác sĩ giỏi, khi Giáo hội không còn nhớ đến việc chữa lành bằng phép lạ lâu đời rồi và điều đó đã lạc hậu từ nhiều năm qua, ông sẽ đến đứng trước một con người khổng lồ như thế bằng cách nào đây? Làm sao ông có thể đi đến đối mặt với các Giáo hội lớn như Giáo hội Giám Lý, Báp-tít, Trưởng Lão, vân vân. Thậm chí cả Giáo hội Ngũ Tuần, là những người đã quên hẳn điều đó từ rất lâu rồi và họ đã đi theo những tín điều riêng của họ? Làm sao anh dám đến đối mặt với họ đây, không một giáo phái nào hay một ai khác ủng hộ anh? Anh sẽ làm gì đây, Bill?” Mặc dầu vậy, nhưng điều đó vẫn không làm tôi nao núng tí nào, vì tôi cầm chiếc chìa khoá trong tay.

Họ bảo, “Chẳng ai tin anh đâu. Anh sẽ không thể làm điều đó. Không ai tin vào anh cả.”



82 Tôi trả lời, “Tôi không quan tâm. Có một điều chắc chắn; Đức Chúa Trời đã kêu gọi tôi, và tôi phải đi bởi vì Đức Chúa Trời gọi tôi.” Tôi đã cầm chiếc chìa khoá. Ngài đã gọi tôi. Ngài đã tỏ cho tôi. Ngài phán với tôi và tôi nhìn thấy sự Hiện hữu của Ngài khi Ngài giao phó nhiệm vụ cho tôi, và chiếc chìa khoá này ở đây.

83 Vị Mục sư hỏi, “Với trình độ học vấn mới lớp 7 mà anh sẽ đi ra giảng đạo và cầu nguyện trước các vua và các quần thần được sao?”

Tôi đáp, “Đó là theo Lời Ngài!”



84 Khoảng vào thời điểm này hồi năm ngoái, hoặc trước một vài tuần gì đó, khi tôi đến với một Hội thánh và nói với các bạn ở đó rằng Chúa Đức Chúa Trời đã ban cho tôi một khải tượng về việc một chuyến đi săn, và chắc chắn một con mồi tôi sẽ tìm thấy, con thú đó có 2 chiếc sừng dài 42 phân Tây (inch) trên đầu. Và trên đường đi đến nhặt con thú này (nơi mà nó nằm, và vị trí nó ở), trên đường trở về tôi giết được một con gấu xám Bắc Mỹ đầu bạc. Tôi đi đến ngay vùng này và nói chuyện với một người, và anh ta nói, “Tôi không biết gì về con thú nào giống như vậy. Lâu lắm rồi, tôi chưa hề thấy một con gấu xám Bắc Mỹ nào.”

Tôi nói, “Nhưng nó ở quanh quanh đâu đây thôi.”



85 Và anh ta nói, “Chúng tôi ở đây không hay săn thứ gấu của xứ đó. Chúng tôi chỉ săn cừu, đi lên phía trên đường giáp giới.”

86 Ngày thứ hai đi ra đúng chính xác địa điểm mà Chúa đã phán bảo, có một con thú rừng nằm ở đó. Vì vậy khi tôi đi đến nhặt con thú, và trong khi chúng tôi lấy lớp da và các sừng ra, anh ta nói, “Tôi muốn hỏi anh một điều. Anh kể với tôi, 3 ngày trước khi chúng tôi rời khỏi trại, đó là sau khi anh đã bắn con thú này, và trên đường đi trở về anh sẽ giết con gấu xám Bắc Mỹ này.”

Tôi nói, “Đó là LỜI CHÚA PHÁN VẬY.”



87 Anh ta nói, “Tôi không phải đang nghi ngờ, bởi vì anh trai tôi là một người mắc chứng bệnh động kinh, và anh chưa bao giờ nhìn thấy anh ta lần nào, một lần nọ khi anh đi đến đó, và anh nói với tôi một cậu bé đó sẽ được chữa lành khi tôi làm chắc chắn một điều. Và anh ấy đúng như vậy.” Anh ta nói tiếp, “Nhưng giờ đây, Anh Branham à, tôi muốn hỏi anh cái này,” Anh hỏi, “Tôi có thể nhìn thấy thảy các con đường đi đến ngọn núi đó để đến nơi đường biên giới, các những con ngựa đang đứng ở đó. Ngoài ra chẳng có gì hết. Ở đó chẳng có lấy một bãi cỏ; Không có đá và không có gì cả. Rêu tuần lộc, cao khoảng chừng 2 phân Tây, ở trên đường biên giới, trên đường biên giới một dặm hoặc xa hơn.” Hỏi, “Con gấu sẽ nằm ở chỗ nào?”

88 Tôi nói, “Đức Chúa Trời là Giê-hô-va Di-rê (Sắm sẵn). Nếu Ngài đã Phán với tôi là có một con gấu chỗ đó thì sẽ có như vậy.”

89 Đi xuống núi, mỗi lần chúng tôi đi được nửa dặm hoặc gần hơn, Anh ta nói, “Anh Branham, khoảng bao giờ thì con gấu đó xuất hiện.”

Tôi đáp, “Đừng lo, nó sẽ ở đây.”



90 Khi chúng tôi đi trong vòng khoảng 500 thước gần chỗ mấy con ngựa, chúng tôi phải nghỉ với cái sừng lớn ở trên lưng chúng tôi. Rồi anh ta quay nhìn quanh một lần nữa, và tôi nhìn thấy cái mặt anh ta khi anh nhìn vào tôi, như thể là sâu trong lòng anh ta đang tự hỏi điều gì đó. Thấy không, tôi hi vọng nó sẽ ở đây, nhưng anh ta không có chìa khoá.

91 Nhưng dù sao đi nữa, bởi ân điển Đức Chúa Trời, Ngài không bao giờ làm tôi thất vọng. Khi Ngài Phán với tôi sẽ có một con gấu đầu bạc ở đó, tôi đã có chìa khoá. Tôi không nghi ngờ một tí nào, không một mảy may. Tôi quay sang anh và nói, “Bud, nó sẽ ở đây.” Và ngay lúc tôi vừa quay lại, có một con gấu... [Băng trống. - Bt] đứng ở ngay trên chúng tôi khoảng chừng nửa dặm.

92 Anh ta đeo kính vào; Và nói, “Billy, giúp tôi với, một con gấu đầu bạc to lắm.”

93 Thấy không, chìa khoá, một khải tượng, Lời của Đức Chúa Trời, không có gì có thể thay đổi Lời đó hoặc ngăn cản Lời đó. Những gì Hội thánh cần tối hôm nay không phải là sự học vấn. Những gì Hội thánh cần tối hôm nay không phải là một Giáo hội. Những gì Hội thánh cần tối hôm nay cũng không phải là một tín điều. Những gì Hội thánh cần tối hôm nay là chiếc chìa khoá để mở Kinh thánh, là Cái Cửa. Đấng Christ là Cái Cửa, và Ngài là Lời. Đức tin ở trong Lời của Đức Chúa Trời hằng sống mở được mọi cái cửa. Đức Chúa Trời ôi, xin ban cho chúng con chìa khoá ấy. Xin ban cho chúng con chìa khóa ấy.

94 Hê-bơ-rơ chương 12 nói gì, “Thế thì, vì chúng ta được nhiều người chứng kiến vây lấy như đám mây rất lớn, chúng ta cũng nên quăng hết gánh nặng và tội lỗi dễ vấn vương.” Lời đó nói gì, “tội lỗi” tội lỗi là những “sự không tin.” Đúng không? Chỉ có một tội, đó là sự vô tín.

95 Và tội lỗi có nghĩ là “lạc mất mục tiêu.” Giống như khi các bạn bắn súng, các bạn nhắm trật mục tiêu, tốt hơn hết là chỉnh lại cái súng của bạn, bởi vì có một cái gì đó không ổn. Các bạn đã đánh mất mục tiêu. Thấy không, hãy trở về và thử lại xem. Điều đó có nghĩa là do bạn nhìn ra chung quanh và làm mất cái đích của mình. Khi các bạn muốn trở thành một Cơ-đốc nhân, và các bạn được nhấn chìm trong Danh Đức Cha, Đức Con và Đức Thánh Linh,” các bạn đã lạc mất mục tiêu, tốt hơn hết là hãy trở về. Các bạn sẽ không đứng trên mục tiêu. Các bạn sẽ phân phát ra, chắc chắn là sẽ đi khắp thế giới. Chỉ có duy nhất một Điều có thể nắm giữ các bạn trong một con đường trọn vẹn; Đó là Thánh Kinh, là Lời Kinh thánh, là Lời Đức Chúa Trời. Vì cả trời đất này đều qua đi, nhưng Lời Đức Chúa Trời sẽ không bao giờ qua đi.

96 Vì thế hãy cầm giữ chìa khoá, đức tin vào Lời. Và mỗi niềm tin mà các bạn tin thì đừng nghi ngờ gì cả, các bạn có thể mở được mọi cánh cửa mà đứng ở giữa bạn và những ơn phước mà Đức Chúa Trời dành cho bạn. Cầu xin Chúa giúp đỡ chúng ta có được chìa khoá đó, đây là lời cầu nguyện của tôi. Xin chúng ta hãy cúi đầu trong thì giờ này và hiệp chung cầu nguyện.

97 Lạy Cha chúng con ở trên trời, chúng con cảm ơn Cha tối hôm nay đã cho chúng con một chìa khoá để mở cánh cửa cứu rỗi chúng con. Con tạ ơn Ngài về điều đó, Chúa ôi, nhờ đó mà chúng con được cứu, và nhờ chìa khoá này mà chúng con có thể sử dụng được. Nhưng, lạy Chúa, xin cho chúng con có đức tin, mỗi một Lời được viết ra trong cuốn sách của Ngài là những chiếc đòn bẩy, và Chìa Khoá này gọi là Chúa Jêsus -- Cái Cửa này mà con muốn gọi là Chúa Jêsus và chìa khoá đức tin chạm đến mọi Lời, nó có thể mở được cái cửa. Nó sẽ làm cho cái đòn bẩy bật xuống và chúng con có thể bước vào phía bên trong cánh cửa ơn phước. Lạy Cha Thiên Thượng, xin ban cho chúng con chiếc chìa khoá này, để chúng con có thể đặt niềm tin vào những Lời hứa của Đức Chúa Trời, để đức tin của chúng con không thể thất bại, để chúng con có thể phục sự Ngài và phục vụ cho những bạn hữu của chúng con.

98 Xin tha thứ hết mọi lỗi lầm của sự không tin trong chúng con, Chúa ôi, và xin giúp chúng con trở nên đầy tớ của Ngài. Chúng con đang đến với bàn Tiệc thánh giờ này, và con cầu xin Cha Thiên Thượng tha thứ mọi sự vi phạm của chúng con, để chúng con được vui mừng và có thể bước vào trong Bàn tiệc thông công của Đức Chúa Trời. Chúng con cầu nguyện trong Danh Chúa Jêsus. A-men!

99 Thưa các anh chị em yêu dấu, nếu các bạn có chìa khoá để vào được Vương Quốc của Ngài, chìa khóa cho Cánh Cửa, chìa khoá của sự cứu rỗi, Đức Chúa Trời sẽ giúp đỡ các bạn mở cánh cửa đó và để cho Chúa Jêsus bước vào. Hãy để Ngài ban cho các bạn những điều gì mà các bạn hằng mong ước.

100 Nào, trước khi chúng ta bắt đầu đọc về Tiệc thánh, tôi muốn nói một điều này bởi vì nó liên quan đến lễ Tiệc thánh. Khi chúng ta đến trong ngôi Nhà thờ này, chỉ có một con đường duy nhất để đến, đó là nếu chúng ta cầm chìa khoá của đức tin trong tay mình, thì chúng ta biết chắc rằng tội lỗi của chúng ta đã được tha thứ. Nếu chúng ta không có chìa khoá để mở Cái Cửa đó, để mà tội lỗi của chúng ta được tha thứ, thì chúng ta không có phận sự gì trước Bàn tiệc của Đức Chúa Trời. Bởi vì người nào không phân biệt thân Chúa mà ăn bánh uống chén đó, tức là ăn uống sự xét đoán cho mình. Thật như vậy.

101 Tôi chắc rằng mọi người trong chúng ta đều biết rằng hôm nay là Ngày Thông công Tòan Quốc (National Communion Day). Đây là ngày mà hết thảy các Giáo hội đều nhận lễ Tiệc thánh. Đó là Ngày Thông công Tòan Quốc trên khắp đất nước. Và tôi nghĩ rằng rất là thích hợp khi tôi giảng một đôi lời trước khi chúng ta nhận bánh và chén, trong khi Mục sư, nếu ông ấy muốn, lấy Kinh thánh ra sẵn sàng để đọc về - về thứ tự trong Bàn tiệc của Đức Chúa Trời. Bây giờ, lễ Tiệc thánh này... Vâng, tôi sẽ nói không quá 10 phút.

102 Lễ Tiệc thánh mà chúng ta sắp dự, có một sự tranh cãi lớn nhất về những giáo lý trong Kinh thánh. Đó là một trong những sự mâu thuẫn của họ trong Hội thánh đầu tiên. Và ngày hôm nay các Giáo hội Tin Lành của Tân Giáo và của Giáo hội Giám Lý và nhiều Giáo hội Tin Lành khác đều vui lòng chấp nhận Công giáo, giáo lý của Công giáo La-mã, nếu họ có thể bỏ qua sự tranh cãi nhỏ về Tiệc thánh. Nhưng họ sẽ đồng ý rằng những Thầy Tế lễ được cưới vợ và được trở thành Linh mục. Giáo hội Công giáo đã tuyên bố chấp thuận điều đó nhiều lần trong Hội đồng và các buổi nhóm của họ. Họ đồng ý với việc đó. Họ sẽ đồng ý về những sự cầu nguyện khác nhau, và vân vân, và Giáo hội Tin Lành cũng sẽ đồng ý với điều đó. Những sách giáo lý vấn đáp và nhiều thứ khác nữa, Bàn thờ nhỏ ở đây, ở đó, và Giáo hội Công giáo đang muốn làm điều đó. Nhưng khi đến với lễ Tiệc thánh, họ sa ngã. Bây giờ, bất kỳ người nào đã đọc sách lịch sử thì biết điều đó. Nhưng, dĩ nhiên, với lối suy nghĩ của tôi, họ đã bỏ đi rất nhiều điều trước khi tôi có thể chấp nhận điều đó, các bạn thấy không, bởi vì nó không có trong Kinh thánh.

103 Nhưng tôi muốn các bạn nói lên một điều đối với Giáo hội Công giáo. Các bạn có biết Giáo hội Công giáo từ lúc ban đầu là Giáo hội Ngũ tuần thuộc về Sứ đồ không? Tất nhiên là như vậy. Đó là thời kỳ Hội thánh đầu tiên. Và các bạn thấy họ đi đến đâu; Họ cứ đi xa cách Lời và tiêm nhiễm một giáo điều.

104 Nếu Giáo hội Ngũ Tuần sẽ tồn tại hàng trăm năm nữa, nó sẽ đi xa với Kinh thánh hơn Giáo hội Công giáo ngày hôm nay như cách nó hiện có bây giờ.

105 Giáo hội Công giáo phải mất hàng trăm năm đi xa khỏi điều đó, 300 năm từ Hội thánh đầu tiên đến tổ chức của Giáo hội Công giáo La-mã, Giáo hội mà họ bắt đầu. Họ đã đón nhận, mang vào những chức sắc tôn giáo cùng những thứ khác, và họ đã cắt bớt cái này, bỏ thêm vào cái này, rồi họ lấy ra cái này, xen vào cái kia, và hạ bệ những hình tượng tà thần xuống và đặt tượng của Thánh đồ lên, và vân vân, và họ cứ dàn xếp mãi cho đến khi họ đi đến một kiểu mới như này hôm nay họ đang có, là Giáo hội Công giáo La-mã.

106 Giáo hội Ngũ Tuần Tin Lành từ những năm Năm mươi (1950’) nó đã được tồn tại, và nơi mà nó sa ngã từ nơi nó bắt đầu, nó sẽ ở trong một dáng vẻ tồi tệ hơn so với Giáo hội Công giáo trong 100 năm từ bây giờ. Thật vậy. Đó là một điều lớn lao đáng để nói, nhưng hãy nhìn xem họ sa ngã từ đâu. Họ đi ngay vào việc lập tổ chức; Họ đi đến thoả hiệp với Giáo phái này Giáo phái kia, cùng mọi thứ khác nữa. Và rồi họ đi trở về.

107 Nhưng Tiệc thánh, nó được gọi là bữa ăn tối của Chúa. Ngày nay, có rất nhiều người, họ muốn làm điều đó vào buổi sáng. Điều đó không được nói đến trong Kinh thánh rằng đây là bữa ăn sáng của Ngài. Vậy thì làm sao những người này hôm nay, làm sao họ vẫn có thể gọi đó là “bữa ăn tối của Chúa” mà họ lại không làm theo. Họ cắt bỏ bữa ăn tối, bỏ qua bữa đó, và gọi nó là “bữa ăn chiều,” vô lý. Đó là bữa ăn tối.

108 Nào, luôn luôn là sự bất đồng với Kinh thánh, đó là một sự tranh cãi. Con người ngày hôm nay đã hiểu sai bữa ăn tối của Chúa. Khi họ đến Bàn tiệc, Phao-lô nói với những người Cô-rinh-tô, họ đến và say ở Bàn tiệc của Chúa. Thấy không, họ đã hiểu không đúng ngay từ lúc đó. Ông nói, “Nếu các ngươi muốn ăn, hãy ăn ở nhà.”

109 Còn một điều khác, đó là sự hiểu nhầm, sự hiểu nhầm đó là gì, những Tội Nhân, các những người sống trong tội lỗi, đều đến và nhận Tiệc thánh. Và đó là sự sai lầm. Một người sống với ba và mẹ mình, Giáo hội bảo anh ta về điều đó: Vẫn nhận Tiệc thánh tại bàn.

110 Và có sự chia rẽ trong số họ, nhưng họ vẫn nhận Tiệc thánh. Ông nói, “Ta hiểu rằng các ngươi bước đi giống như những Dân Ngoại kia. Và có một sự xích mích giữa vòng các ngươi, giống như ở trong nhà của Sê-pha, và vân vân.” Lại nói, “Các ngươi bước đi giống như mấy kẻ Dân Ngoại kia.” Thấy không, đó là một sự hiểu nhầm.

111 Lễ Tiệc thánh luôn bị người ta nhầm lẫn. Bây giờ, tôi có thể nói về điều đó trong hàng giờ, nhưng khi chúng ta nhận Tiệc thánh này và Lễ Rửa chân. Nhưng bây giờ người ta đã đơn giản bỏ đi việc rửa chân cho nhau, nhưng chỉ một số ít Giáo phái vẫn còn giữ điều này. Rất nhiều người Ngũ Tuần bỏ hẳn điều đó. Thấy không? Và điều đó vẫn còn ở trong Kinh thánh theo như cách nó được viết ra. Đúng không?

112 Công giáo La-mã không gọi đó là ‘Tiệc thánh’. Họ gọi đó là ‘Lễ ban Thánh thể’ (mass). Đó là ‘Lễ ban Thánh thể’ (holy mass*). Họ không nhận Tiệc thánh, họ nhận mass. Và ‘mass,’ dĩ nhiên, có một ý nghĩa đích thực từ lễ Tiệc thánh. “mass” có nghĩa là “nguồn hi vọng”. Họ nhận ‘mass,’ hi vọng rằng làm điều này trong lễ ‘mass,’ để Đức Chúa Trời tha thứ mọi tội lỗi của họ, bởi việc nhận lấy “thân thể theo nghĩa đen của Đấng Christ, cái mà Thầy Tế lễ gọi là Thân và Huyết của Đấng Christ,” nhận lấy cái đó, hi vọng rằng Đức Chúa Trời sẽ xoá bỏ tội lỗi họ bởi việc làm như vậy. Đó là một Lễ ban Thánh thể (mass).

113 Còn người Tin Lành thì gọi đó là “Tiệc thánh.” “Tiệc thánh” có nghĩa là “sự tạ ơn.” Điều mà Tin Lành... Công giáo thì nhận lễ ‘mass,’ trong Lễ ban Thánh thể, họ hi vọng rằng Đức Chúa Trời sẽ tha thứ họ về những việc làm tội lỗi của họ. Còn Tin Lành thì nhận lễ đó với sự tạ ơn vì những gì Đức Chúa Trời đã làm qua lễ Tiệc thánh: Thông công với Ngài, điều đó đã được làm. Giáo hội Công giáo thì hi vọng điều đó sẽ được thực hiện; Con Giáo hội Tin Lành thì nói điều đó đã được thực hiện rồi. Công giáo tự hỏi liệu tội lỗi của họ đã được tha thứ chưa; Còn Tin Lành thì xưng nhận rằng họ được tha thứ, rằng họ được tự do.

Lễ Tiệc thánh là thông công với Đức Chúa Trời. Và những thứ mà chúng ta nhận lấy đây, không ở trong hi vọng rằng tội lỗi chúng ta được tha thứ, nhưng chúng được tha thứ rồi. Bởi vì đó là... Một bên là sự hi vọng, và một bên là niềm tin. Một bên thì hi vọng là mình đúng, còn bên kia biết mình cũng đúng vì họ biết những gì Đức Chúa Trời Phán. Đó là sự khác nhau.



Vì thế khi các bạn chỉ hi vọng, hãy cẩn thận; Nhưng khi các bạn biết thì hãy tấn tới. Thấy không, các bạn đang ở trong sự giao thông với Đức Chúa Trời. Tin Lành thì họ nói họ được tha thứ và họ biết chắc điều đó; Công giáo có Lễ ban Thánh thể, và họ hi vọng rằng họ sẽ được tha thứ. Điều đó cũng giống như thế này: Một người là ăn xin, hi vọng rằng mọi sự sẽ tốt đẹp; Còn người kia là một người ăn xin cảm ơn về những gì mình đã nhận được. Cả hai đều là người ăn xin. Nhưng một người thì hi vọng là mình sẽ nhận được những gì mình xin, còn người kia thì biết mình đã nhận được rồi và cảm ơn Ngài về sự ban cho đó. Ồ, đó là sự khác biệt. Đó là Tiệc thánh. Vâng, thưa các bạn. Một người hi vọng rằng anh ta sẽ được tha thứ, còn người kia thì biết mình đã được tha thứ rồi và cảm tạ về điều đó.

114 Lễ Tiệc thánh là dành cho những Cơ-đốc nhân được tái sinh bởi Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Và được sinh lại không có nghĩa rằng ngay lúc này các bạn nhận được Đức Thánh Linh. Nào, hãy nhớ điều đó. Và có nhiều người dạy điều đó. “Tôi không biết người nào mà dạy như vậy,” như Anh Arganbright nói tại toà giảng này mấy hôm trước. Thấy không? Nhưng một đời sống được tái sinh không phải là phép báp-têm của Đức Thánh Linh. Kinh thánh không nói đến điều đó, tôi không nghĩ là như vậy, theo cách nhìn của tôi về điều đó. Thấy không? Tôi tin là các bạn phải được tái sinh...

115 Và đó là lý do tôi thường hay dùng chữ báp-têm trong Danh Chúa Jêsus Christ, nhưng không dùng cho sự tái sinh. Ngày nay, Ngũ Tuần, Giáo hội Ngũ Tuần Hiệp Nhất báp-têm trong Danh Chúa Jêsus Christ cho sự tái sinh (regeneration). Tôi không tin điều đó. Họ có thể làm nếu họ muốn như vậy. Nhưng tôi tin rằng Phi-e-rơ đã nói, “Hãy ăn năn,” trước nhất. Nước không thể làm sạch được tội lỗi. Hội thánh của Đấng Christ giảng dạy theo cách đó. Nhưng tôi tin rằng sự ăn năn, sự thống hối; Ăn năn có nghĩa là “quay trở lại,” các bạn nhớ dấu mốc là “bắt đầu trở lại.” Hãy làm điều đó trước tiên! Và các bạn được báp-têm trong nước chỉ là một sự tuyên xưng bề ngoài về điều gì đó đã được biến đổi bên trong của các bạn, đó là các bạn nhận Đấng Christ làm Cứu Chúa của mình.

116 Tôi đoán tối hôm nay chỉ có những người trong Hội thánh ở đây, như tôi đã biết, tôi không ở đây đủ lâu để biết có ai mới đến hay không. Tôi nhận một sự phê bình ở đây cách đây không lâu về việc làm báp-têm cho một người ở dưới hồ, và đó là một anh em lớn tuổi. Và tôi đến chỗ ông ta; Ông là một ông già tốt bụng. Tôi có ân tứ chữa bệnh cho hết thảy các gia đình tín hữu Cơ-đốc, họ thảy đều là những Cơ-đốc nhân. Người già cả này là một ông già đạo đức, và tôi thích ông ta, vậy nên tôi đến chỗ ông ta và nói với ông rằng, “Bố này, tại sao bố không trở thành một tín hữu Cơ-đốc?” Ông ta rất yêu mến tôi.

117 Ông già bảo, “Anh Branham ơi, tôi muốn trở thành một Cơ-đốc nhân khi nào tôi đủ tốt.”

118 Tôi nói, “Bố ơi, hãy kể những gì bố làm cho tôi xem thử nào. Bố nhìn quanh cho đến khi nào bố tìm thấy nơi mà bố có thể làm đủ các điều tốt là ở đâu, rồi bố kể cho tôi chỗ đó, tôi cũng muốn đi đến đó lắm.” Tôi nói tiếp, “Đấng Christ không đến để cứu những người công đức. Ngài đến để cứu những kẻ có tội.” Khi bố nghĩ bố là người công đức thì Ngài không đến để cứu bố nữa. Ngài đến để cứu những ai mà Ngài biết là tội nhơn. Đúng không? Đấng Christ chịu chết để cứu vớt tội nhân. Thấy không? Và tôi nói, “Bố này, có sẵn hàng người ở đây này.”

Ông ta đáp, “À, tôi có hút thuốc.”

Tôi nói, “Tôi sẽ không nói đến chúng.”

Ông đáp, “Tôi đã cố gắng bỏ thuốc, Anh Branham ạ.”

Tôi nói, “Được rồi. Chúng ta sẽ không bàn về những điếu thuốc nữa.”

Ông trả lời, “Vậy, khi nào tôi có thể...”



119 Tôi nói, “Đừng nói gì thêm về chúng nữa, để mặc chúng. Tôi muốn hỏi ông một câu này.”

Ông nói, “Được thôi, nhưng câu gì vậy anh?”

Tôi hỏi, “Ông có tin rằng có một Đức Chúa Trời không?”

120 Ông trả lời, “Dĩ nhiên là tôi tin điều đó chứ.” “Tôi tin điều đó mạnh mẽ như anh vậy, thưa Anh Branham.”

121 Tôi nói, “Ông có tin cũng chính Đức Chúa Trời đó đã chịu treo thân trên thập hình và trở nên xác thịt ở giữa chúng ta trong Thân Vị của Chúa Jêsus Christ để cứu chuộc con người không?”

Ông trả lời, “Vâng, tôi tin điều đó.”

“Và Ngài đã bằng lòng chết để cứu những tội nhơn như tôi và ông đây.” Đúng không?

“Vâng, tôi tin là như vậy.”



122 Tôi nói, “Vâng, nó cũng giống như điều này. Chúng ta thảy ở trong một toà nhà lớn nọ, và chúng ta đang ở trong nhà tù; Và tôi không thể đứng ở góc cạnh này và nói điều này sẽ giúp tôi ra khỏi tù; Nếu tôi đứng ở góc cạnh kia và nói điều đó sẽ giúp tôi ra khỏi tù; Chúng ta thảy đều đang ở trong một tình thế khó khăn. Và mọi người được sinh ra trong thế gian này đều là sinh ra trong tội lỗi, được hình thành trong những điều bất khiết, đến với thế gian nói dối. Anh ta là một kẻ ngoài vòng pháp luật bắt đầu với điều đó.”

123 Có một người nọ hỏi rằng, “Anh Branham này, liệu -- Có gì khác nhau giữa A-đam và Ê-va và con cháu của họ ngày hôm nay, nếu như họ trần truồng loã lồ và đi lại trong... Có phải thân thể họ cũng y như vậy không?”

124 Tôi đáp, “Không, thưa ông.” Chúng tôi trở về nhà từ chuyến đi săn chồn, tôi và Anh Fred và một toán người nữa. Tôi nói, “Không, họ không giống nhau.”

125 Hỏi, “Ý anh nói là Ê-va sẽ không là một phụ nữ giống như các con gái bà, và A-đam sẽ không là một người đàn ông giống như các con trai người ư?”

Tôi nói, “Ở nhiều khía cạnh, nhưng không phải trong tất cả những khía cạnh thể chất.”

Ông ấy nói, “Sự khác nhau là gì?”

126 Tôi nói, “Họ không có rốn. Họ được tạo ra như vậy. Đúng. Họ không phải liên quan đến bất kỳ người phụ nữ nào để sinh ra ở đây.” Các bạn thấy đấy, Đức Chúa Trời tạo dựng nên họ.

128 Bấy giờ, tôi nói, “Tôi muốn nói điều này. Mọi người đều ở trong nhà giam, thì ai là thánh khiết? Ai là người không được sinh ra bởi tình dục? Ai có thể giúp đỡ những người khác, cho dù anh ta là gì đi nữa? Chúng ta thảy đều ở trong một nhà tù như nhau. Nhưng Đức Chúa Trời làm cho chính Ngài thành một trong những vật thọ tạo của Ngài đến bởi tình dục, thông qua Dòng Huyết thánh khiết mà Ngài đã tạo cho chính Ngài, và qua Dòng Huyết đó Ngài đã cứu chuộc chúng ta.” Tôi hỏi, “Bố có tin điều đó không, thưa bố?”

Ông nói, “Tôi tin điều đó.”



129 Tôi nói, “Đấng Christ chịu chết cho những người tội lỗi như ông. Và chỉ có một con đường để đi. Chẳng có điều gì khác mà ông có thể làm. Ngài ban cho ông sự cứu chuộc đó. Ông không thể từ chối điều đó. Ông không thể làm điều gì để nhận được sự cứu chuộc ấy cả. Chỉ có Ngài ban cho ông điều đó một cách nhưng không. Ông có nhận những gì Ngài đã làm cho ông để ông khỏi đi vào địa ngục không?”

130 Ông nói, “Tôi sẽ làm điều đó.” “Nhưng giá như tôi có thể cai thuốc được.”

131 Tôi nói, “Những điếu thuốc sẽ tự lo cho nó. Ông chỉ... Tôi không yêu cầu ông... Tôi không phải là người theo luật pháp; Tôi tin vào ân điển, ‘Và hết thảy mọi điều Cha ban cho Ta sẽ đến với Ta.’ Tôi nói, “Nếu như ông tin nhận điều đó hết lòng.”

Ông ta nói, “Với tất cả tấm lòng, tôi tin nhận điều này.”



132 “Ông nhận sự cứu chuộc trên điều căn bản này, rằng ông không xứng đáng nhận điều đó, nhưng Ngài là Đấng cao trọng. Đừng nhìn vào chính mình, nhưng hãy chăm xem Ngài, bởi vì chính ông không làm được gì cho mình cả. Hãy nhìn lên Đấng đã làm điều đó cho ông. Ngài như thể nào?”

“Ồ,” ông đáp, “Ngài thật đáng tôn.”

Tôi nói, “Thật vậy, hãy đón nhận những gì Ngài ban cho ông.”

Ông trả lời, “Vâng, tôi tin nhận.”



133 Tôi đã làm báp-têm cho ông ta trong Danh Chúa Jêsus Christ. Và ông đi ra khỏi đó thì châm điếu thuốc.

134 Trước đây vài tuần tôi đi lại chỗ nhà ông ta. Một đêm nọ tôi thấy một khải tượng về một cây xanh bị chặt xuống. Tôi thấy những tấm bảng được đóng trên nó. Và phía dưới tấm bảng đó, ngay ở phía cuối chạy ra giống như thế này, cái cây chặt ngay chỗ đó. Và có một Tiếng phán rằng, “Nó ắt hẳn là ngươi,” hay là “Nó sẽ là ngươi.” Và Papa Cox ngã xuống, tựa lưng ông vào ngay ở chỗ đó. Sáng hôm sau họ mang đến cho ông ta thuốc lá khi ông ta còn nằm trên giường, sự ham muốn ấy không rời khỏi ông ta. Nhiều tuần trước đó! Ông không hề nếm thử, thậm chí cũng không muốn một cái gì khác nữa. Thấy không? Và tôi nhìn thấy ông lúc nãy, khi đó các ngón tay của ông đều bị thâm, chỉ vài tuần trước đó, vì hút thuốc, và bây giờ ông không thể chịu đựng nổi một người nào đó ở chung quanh mình. Hãy đặt ra thứ tự ưu tiên trước nhất. Đừng cố trở nên tốt; Các bạn vốn dĩ đã là xấu xa, và các bạn không thể làm gì được. Có một đường phân cách; Hết thảy mọi người đều đứng bên lề đó.

135 Giờ đây, khi tôi được sinh ra trong thế gian này, đó là một sự cưới xin thánh, giữa bố và mẹ tôi; Trong tử cung mẹ tôi là trứng; Trong tuyến dịch của cha tôi là các tế bào máu. Sự sống của tôi gồm có những tế bào máu, không phải chỉ có trứng của mẹ tôi, mà gồm cả tế bào máu của bố tôi. Và khi các tế bào máu đó chui vào trong chỗ thích hợp để gặp trứng, khi gặp trứng thì tự nhiên Đức Chúa Trời ban cho nó hình thành nên một thân thể. Và tôi được sinh ra trong loài người, tôi được ban cho một cơ hội để - để trở thành một con người thông minh giống như loài người, nơi mà tôi có thể điều khiển một chiếc xe ô-tô, hay tôi có thể làm những việc giống như con người làm, nói chuyện, đi bộ, lái ô-tô, và vân vân. Tôi được ban cho điều đó, bởi vì tôi được sinh ra trong gia đình loài người, và được ban cho năng lực của sự khôn ngoan để trở nên một con người.

136 Vậy thì, khi tôi được sinh ra trong gia đình của Đức Chúa Trời, tôi đến bởi Dòng Huyết; Dòng Huyết ban cho tôi sự Sống. Và sau đó tôi được sống trong Đấng Christ, Ngài báp-têm cho tôi bởi Đức Thánh Linh và ban cho tôi năng quyền được làm con của Đức Chúa Trời. Giờ đây, tôi có thể bước đi, nói chuyện như một con người, lái xe như con người. Và khi tôi nhận được sự ban cho Đức Thánh Linh, tôi có quyền năng đuổi quỉ, nói được tiếng lạ, giảng Phúc âm, chữa bệnh. Tôi đã được báp-têm, không phải được sinh ra, nhưng được báp-têm.

Họ cùng nhóm nhau ở trên phòng cao,

Hết thảy nguyện cầu trong Danh Ngài;

Họ được báp-têm bởi Đức Thánh Linh,

Và năng quyền hầu việc đã đến. (A-men!)

137 Các bạn hãy tin vào Sự sống Đời Đời, và phải được sinh lại bởi đức tin của mình. Chúa Jêsus phán trong Tin lành Giăng 5:24 rằng, “Ai nghe Lời Ta mà tin Đấng đã sai Ta, thì được Sự sống Đời đời, và không đến sự phán xét,” không phải nhận được Đức Thánh Linh, mà nhận được Sự sống Đời đời. Người nào được sinh ra trong gia đình của Đức Chúa Trời, và rồi được báp-têm trong Đức Thánh Linh, với năng quyền của sự khôn ngoan trong đức tin để tin vào Phúc âm và đặt để Phúc âm ấy vào công việc và làm cho nó hành động đúng. A-men! Thì người đó hành động giống như một con cái của Đức Chúa Trời. Và người ấy có thể đuổi quỉ. Chúa Jêsus Phán, “Vậy những kẻ tin sẽ được các dấu lạ nầy: Lấy Danh Ta mà trừ quỉ; dùng tiếng mới mà nói; 18 bắt rắn trong tay; nếu uống giống chi độc, cũng chẳng hại gì.” Thấy không, người ấy nhận được quyền năng bởi Đức Thánh Linh để làm mọi sự.



138 Khi Ngài đi, Ngài Phán, “Ta đi là ích lợi cho các ngươi; Vì nếu Ta không đi, Đấng Yên Ui sẽ không đến cùng các ngươi đâu.” Thấy không? Khi Ngài dến, Ngài sẽ trách phạt thế gian đầy tội lỗi, và dạy về sự công bình, và tở cho các bạn những việc hầu đến; Đó là sự mặc khải. “Ngài sẽ lấy những điều mà Ta đã dạy cho các ngươi mà bày tỏ chúng ra cho các ngươi.” Không người nào có thể hiểu được Lời ngoài sự báp-têm của Đức Thánh Linh. Và khi một người nào đó nói họ đã được báp-têm trong Đức Thánh Linh, mà chống đối lại Lời đúng thì có một điều gì đó không ổn.

139 Phao-lô là một người phê bình của thời Tân Ứơc. Không phải vậy, sách Tân Ứơc không được viết. Phao-lô là một nhà phê bình của đạo Cơ-đốc, trước đó tên là Sau-lơ. Và khi ông nhận được Đức Thánh Linh, ông đi xuống xứ A-si 3 năm và học Thánh kinh, bởi vì ông là học trò của Ga-ma-li-ên, một Giáo sư lớn trong thời bấy giờ. Khi ông trở về, và 14 năm sau ông đi đến gặp Phi-e-rơ tại thành Giê-ru-sa-lem, và tìm thấy đó là Lời giống với Lời của Phúc âm. Cùng là một Đức Chúa Trời mà Phi-e-rơ giảng trong thời của Ngũ Tuần và bảo với họ hãy ăn năn và làm báp-têm trong Danh Chúa Jêsus Christ, cùng một Đức Thánh Linh đó đã bày tỏ điều này cho Phao-lô, và Phán với ông trong Công Vụ chương 19 sau khi ông nhận được báp-têm bởi Giăng, nói rằng, “Ngươi phải được làm báp-têm lại trong Danh Chúa Jêsus Christ.”

140 Hãy xem, Đức Thánh Linh l ở cùng với Lời Kinh thánh. Niềm tin vào Lời đó sẽ mở được mọi sự bí ẩn. A-men! Lời Kinh thánh chép trong I Giăng 5:7 rằng, “Có 3 điều làm chứng cớ (bear record) trên trời: Cha, Con (đó là Đấng Christ) và Đức Thánh Linh. Ba hiệp làm Một. Và có 3 điều làm chứng cớ ở dưới đất: Nước, Huyết và Đức Thánh Linh, Ba ấy cũng hiệp làm một.” Có 3 chứ không phải một, nhưng 3 hiệp làm một. Và các bạn không thể nhận Cha mà không nhận Con; Các bạn không thể có Con mà không có Đức Thánh Linh; Ba hiệp làm Một. Nhưng các bạn có thể được xưng nhận nhưng chưa được thánh hoá, và các bạn có thể được thánh hoá mà không có Đức Thánh Linh. Sự thánh hoá là bởi Dòng Huyết, qua Huyết đến sự Sống. Đúng không? Và Đức Thánh Linh là năng quyền của Đức Chúa Trời, năng quyền được ban cho Hội thánh.

141 “Nhưng khi Đức Thánh Linh giáng trên các ngươi, (Công Vụ 1:8) thì các ngươi sẽ nhận lấy quyền phép.” (Không phải là “Các ngươi được sinh lại.”) “Nhưng khi Đức Thánh Linh giáng trên các ngươi, thì các ngươi sẽ nhận lấy quyền phép và làm chứng về Ta tại thành Giê-ru-sa-lem, cả xứ Giu-đê, xứ Sa-ma-ri cho đến cùng trái đất.” Thấy không? Các bạn nhận được quyền phép sau khi các bạn nhận được Đức Thánh Linh. Nhưng trước hết các bạn phải nhận được Đức Thánh Linh, và đó là quyền phép của Đức Chúa Trời, để bày tỏ và biểu hiện ra. Các bạn là... Khi các bạn là một con người, và biết nói chuyện, đi lại và những việc giống như con người làm, khi các bạn nhận được báp-têm trong Đức Thánh Linh, thì các bạn nhận được quyền phép để hành động như các con trai và con gái của Đức Chúa Trời. Cho dù con loài người có hành động theo cách mà họ đã làm ngày hôm nay; Thì họ cũng không bao giờ được đầy dẫy Đức Thánh Linh. Nếu họ được như thế thì họ đã hành động khác. Họ cho rằng mình có Đức Thánh Linh, nhưng Chúa Jêsus phán như thế nào, “Bởi các trái của nó mà các ngươi nhận biết chúng.” Vậy thì các bạn làm như thế nào đây? Các bạn thấy không? Đó là do thảy đều lưỡng lự. Đúng không? Nhưng hãy quay về với sự thật.

142 Vâng, nếu các bạn bước đi một cách chính trực và cho rằng mình là một Cơ-đốc nhân, chúng tôi xin mời các bạn tối hôm nay đến với Bàn tiệc của Chúa. Ngày nay, không còn nghi ngờ gì nữa, lễ Tiệc thánh đã được thực hiện trên khắp đất nước, một số người thì theo cách này và một số theo cách khác. Nhưng tôi nghĩ cách tốt nhất để làm điều này là theo Lời Kinh thánh, chỉ có một con đường chúng ta nên làm là theo Lời Kinh thánh. Tôi nghĩ điều đó là một sự hoàn hảo nhất.

143 Anh có Kinh thánh ở đó không, Anh Neville? Bây giờ, Anh Neville sẽ đọc Kinh thánh. (Anh Neville đọc trong I Cô-rinh-tô chương 11, bắt đầu từ câu thứ 23.)

Vả, tôi có nhận nơi Chúa đều tôi đã dạy cho anh em: Ấy là Đức Chúa Jêsus, trong đem Ngài bị nộp, lấy bánh, tạ ơn rồi bẻ ra mà phán rằng: Nầy là thân thể ta, vì các ngươi mà phó cho; Hãy làm điều này để nhớ ta.

Cũng một thể ấy, sau khi ăn bữa tối rồi, Ngài lấy chén mà phán rằng: Chén này là sự giao ước mới trong huyết ta, hễ khi nào các ngươi uống, hãy làm điều này để nhớ ta.

Ấy vậy, mỗi lần anh em ăn bánh này, uống chén này, thì rao sự chết của Chúa cho đến lúc Ngài đến.

Bởi đó, ai ăn bánh, uống chén của Chúa cách không xứng đáng, thì sẽ mắc tội với thân và huyết của Chúa.

Vậy mỗi người phải tự xét lấy mình, và như thế mới ăn bánh uống chén ấy;

Vì người nào không phân biệt thân Chúa mà ăn bánh uống chén đó, tức là ăn uống sự xét đóan cho mình.

Ấy vì cớ đó mà trong anh em có nhiều kẻ tật nguyền, đau ốm, và có lắm kẻ ngủ.

Nếu chúng ta biết xét đoán lấy mình, thì khỏi bị xét đoán.

Nhưng khi chúng ta bị Chúa xét đoán, thì bị Ngài sửa phạt, hầu cho khỏi bị án làm một với người thế gian.

Anh Neville nói, “Xin Chúa chúc phước trên việc đọc Lời của Ngài.”-- Bt.)



144 Đây là luôn luôn một điều rất thánh khiết, là một điều rất thiêng liêng, tôi nghĩ chúng ta hãy cúi đầu trong sự yên lặng để cầu nguyện. Các bạn hãy cầu nguyện cho tôi; Tôi sẽ cầu nguyện cho các bạn. Chúng ta hãy cầu thay cho nhau để rồi Đức Chúa Trời tỏ lòng thương xót đối với chúng ta là những tạo vật không xứng đáng được ân huệ dự phần vào lễ Tiệc thánh trong sự tưởng niệm về sự chết của Chúa chúng ta.

145 [Anh Branham ngừng lại để cầu nguyện yên lặng. Băng trống. - Bt] ... Đây là lời cầu nguyện của sự xưng nhận mà chúng con dâng lên Cha, Cha ôi, trên Bàn thờ bằng vàng ròng của Ngài, với Của Lễ của chúng con lên, là Chúa Jêsus. Chúng con cầu nguyện trong Danh của Ngài. A-men!

146 Giờ đây, tôi tin những người Trưởng lão Chấp sự trong Hội thánh sẽ rời chỗ của mình và họ sẽ mang Tiệc thánh đến cho dân sự theo từng hàng từng hàng. Và chúng ta luôn nhớ đến bài thánh ca này:

Chiên Con Thánh chịu hy sinh,

Quyền phép của Dòng Huyết Báu Ngài không hề hư mất.

Cho đến khi hết thảy Hội Thánh của Đức Chúa Trời được cứu chuộc

Chẳng còn tội lỗi nào vấn vương.

Chúng ta hãy cúi đầu.



147 Lạy Cha Nhơn Từ và Thánh Khiết của chúng con, Ngài là Giê-hô-va vạn quân, là Chúa Toàn Năng, xin ban ơn phước của Ngài đến trên các con dân của Chúa như chúng con đang trông đợi. Xin tha thứ những tội lỗi của chúng con. Và giờ đây, chúng con dâng lên Ngài bữa lễ này, rượu này từ những quả nho đã được trồng và bàn tay của các Mục sư Truyền đạo đã ép những quả nho này lại với nhau. Và nó đã được làm thành rượu với mục đích là để chúng con đem dâng lên cho Ngài, rượu nho này tượng trưng cho Huyết của Chúa Jêsus Christ. Con cầu xin Ngài, Cha ôi, xin Chúa thánh hoá rượu này cho mục đích đó. Xin tha thứ mọi lỗi lầm của chúng con. Và xin cho mỗi người mà nhận được rượu này vào thân thể mình, xin cho họ có sức khoẻ, mạnh mẽ, và nhận được sự cứu rỗi từ Ngài. Xin Chúa ban phước cho Tiệc thánh này, lạy Chúa. Chúng con cầu xin trong Danh Chúa Jêsus. A-men!

148 Kinh thánh chép rằng khi Ngài bẻ bánh và tạ ơn và Phán, “Nầy là thân thể Ta, vì các ngươi mà phó cho, hãy làm điều này để nhớ đến Ta.” Và khi chúng ta nhận những mẩu bánh nhỏ này, đây là một loại bánh không men, của người kiêng ăn, nó được làm bởi những tín hữu Cơ-đốc. Nó được làm như vậy bởi vì điều này tượng trưng cho Thân thể Đấng Christ. Chúng ta hiểu rằng những môn đồ của Đấng Christ trong thời kỳ đó, thời kỳ của hôị thánh, họ nhận những phần ăn và đây là bữa ăn tối, một bữa tối cuối cùng của Đấng Christ. Và qua Kinh thánh, thì đây là các môn đồ phân phát những thứ này ra cho dân sự. Và ngày hôm nay, những môn đồ hiện đại của chúng ta ngày nay, các anh em của Hội thánh chúng ta đây, những môn đồ của Cứu Cánh này, hầu việc dân sự. Họ sẽ đem những phần thức ăn này mà phân phát ra cho dân sự.

149 Vậy thì khi các bạn nhận được bánh này, hãy nhớ nó tượng trưng cho Chiên Con. Nhiều năm trước, khi chiên con của Y-sơ-ra-ên bị nướng trên lửa và cùng với những loài thảo dược đắng, dân sự có sức mạnh; Giày của họ không hề mòn, áo quần của họ không hề cũ sờn trong suốt cuộc hành trình dài cho đến khi họ chạm chân đến miền Đất hứa của mình. Xin Đức Chúa Trời gìn giữ chúng ta được khoẻ mạnh, vui mừng mà phục sự Ngài cho đến chừng chúng ta đến miền Đất hứa mà Ngài đã hứa ban cho chúng ta. Chúng ta cùng cầu nguyện.

150 Lạy Cha Thiên Thượng của chúng con, như con đã giảng về Thánh Linh Ngài tối hôm nay, Thân Thể thánh khiết của Chúa chúng con, ở trong Ngài là ở trong sự Trọn Vẹn của Thượng Đế. Khi con suy nghĩ về điều này: Thân Ngài bị đau đớn và vỡ ra, và Huyết tuôn tràn ra, hông và các xương sườn Ngài chói sáng, những lằn roi quất vào lưng Ngài từ trên xuống; Khi con nghĩ về cái bánh bị vết tích và đánh đập tượng trưng cho điều đó, nó đã trở nên mới trong mỗi tấm lòng của chúng con. Chúng con trải lòng mình ra, trước Bàn thờ của Ngài tối hôm nay, Chúa ôi. Lạy Chúa, xin tha thứ cho chúng con. Xin cho những chiếc bánh này tan vỡ ra khi đi vào miệng của những người ở đây, là những đầy tớ của Ngài, và xin cho họ nhận thức được rằng đó là Thân báu của Ngài đã chịu vết và đau đớn, và bởi những lằn roi Ngài mà chúng con được lành bệnh. Xin nhậm lời, Chúa ôi. Xin thánh hóa bánh nầy vì mục đích đã định của nó. Chúng con cầu nguyện trong Danh Chúa Jêsus. A-men!

Xin cho thêm một phút nữa.



151 Chưa kết thúc lễ Tiệc thánh. Tất cả mọi tín hữu Cơ-đốc được nghênh tiếp tại Bàn tiệc của Chúa, để có sự thông công với chúng tôi...?...

Địa chỉ hạ tải và liên lạc: http://Vn.Bibleway.org



Email: ThanhDoCanada@Yahoo.Ca




tải về 221.41 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương