Ân Tứ Tiếp Khách



tải về 85.01 Kb.
Chuyển đổi dữ liệu10.05.2018
Kích85.01 Kb.
#38026
Ân Tứ Tiếp Khách

(The Gift of Hospitality)

1 Phiêrơ 4:7-11

www.vietnamesehope.org

Sự cuối cùng của muôn vật đã gần; vậy hãy khôn ngoan tỉnh thức mà cầu nguyện. Nhất là trong vòng anh em phải có lòng yêu thương sốt sắng; vì sự yêu thương che đậy vô số tội lỗi. Người nầy người khác phải tiếp đãi nhau, chớ có cằn rằn. Mỗi người trong anh em hãy lấy ơn mình đã được mà giúp lẫn nhau, khác nào người quản lý trung tín giữ các thứ ơn của Đức Chúa Trời. Ví bằng có người giảng luận, thì hãy giảng như rao lời sấm truyền của Đức Chúa Trời; nếu có kẻ làm chức gì, thì hãy làm như nhờ sức Đức Chúa Trời ban, hầu cho Đức Chúa Trời được sáng danh trong mọi sự bởi Đức Chúa Jêsus Christ; là Đấng được sự vinh hiển quyền phép đời đời vô cùng. A-men.”

(The end of all things is near. Therefore be clear minded and self-controlled so that you can pray. Above all, love each other deeply, because love covers over a multitude of sins. Offer hospitality to one another without grumbling. Each one should use whatever gift he has received to serve others, faithfully administering God's grace in its various forms. If anyone speaks, he should do it as one speaking the very words of God. If anyone serves, he should do it with the strength God provides, so that in all things God may be praised through Jesus Christ. To him be the glory and the power for ever and ever. Amen.)

* Chúa Giê-su sau khi sống lại, hiện ra và trước khi thăng thiên lên trời... Ngài đã trao cho H/T Chúa 1 mạng lệnh vĩ đại... gọi là "the Great Commission" có chép trong Math. 28:19-20: (Therefore go and make disciples of all nations, baptizing them in[a] the name of the Father and of the Son and of the Holy Spirit, and teaching them to obey everything I have commanded you. And surely I am with you always, to the very end of the age.") "Hãy đi dạy dỗ muôn dân; hãy nhơn danh Đức Chúa Cha, Đức Chuá Con và ĐTL mà làm phép Báptêm cho họ."

> Chúa không bao giờ sai c/ta đi làm 1 việc gì... mà 1) thứ nhất…chính Ngài đã không làm gương trước cho c/ta... và 2) thứ hai - sai mà không ban (equip) cho c/ta đầy đủ mọi ơn… để hoàn thành trách nhiệm...

> C/ta đã học trong sách Kinh Thánh CVCSĐ… sau khi Chúa Giê-su thăng thiên lên trời… thì Thánh Linh (ĐTL) giáng lâm trong ngày lễ ngũ tuần theo như lời đã hứa và 1 trong ~lý do ĐTL đến… là để ban cho con cái Ngài mọi ân tứ cần dùng... hầu để c/ta có thể chu toàn được đại mạng lệnh này…


> C/ta đã nghe 2 bài giảng về ~ân tứ thánh linh rồi... và 2 câu hỏi quan trọng nhất đó là…

1) Thứ nhất, tôi đã khám phá ra ~ân tứ Chúa Thánh Linh ban cho mình chưa?

2) Câu hỏi thứ 2… Tôi đã đem ơn đó ra và tìm môi trường để sử dụng nó chưa?

# Câu chuyện về 1 người rất thích nghe nhạc viôlôn… Anh đi khắp nơi, thâu góp nhiều ~cái đờn vilôlôn nổi tiếng trên thế giới… có giá trị đến 100k$ mỗi cái…

> Người này 1 hôm mở 1 cuộc triển lãm… để khoe với bạn bè mình về ~cây đời nổi tiếng này

> Trong ~người tới xem có 1 cụ già đứng nhìn ~cây đờn treo và rồi bật tiềng khóc

...vì ông là 1 nhà nhạc sĩ chơi viôlôn rất tài ba...

> Người ta hỏi tại sao khóc? Ông trả lời: "Uổng quá! ~cái đờn viôlôn này tốt như vậy

mà lại để treo… thay vì dùng để phát lên ~tiếng nhạc du dương"

# Chúa TLinh ban cho c/ta ân tứ… không phải để c/ta "treo"… giữ làm "đồ cổ"

... nhưng đem ra sử dụng nó... cho sự vinh hiển của Chúa Giê-su

> Nếu c/ta không coi chừng... đến ngày sau rốt - khi mỗi người c/ta được gọi ra để "tính sổ"… thì bị Chúa Giê-su chê là "đầy tớ dữ và biếng nhác" chăng… và rồi bị mất phần thưởng/ơn phước… như trong ẩn dụ Talâng ở Math. 25… về 1 người chủ ban cho đầy tớ đã có 1 talâng… nhưng người lại đem dấu đi?


> Trong ~tuần trước đây… c/ta đã học được về ân tứ thứ nhất… đó là ơn nói lời khôn ngoan

.... rất cần thiết cho sự xây dựng H/T... Tại sao?

> Vì có H/T nói chung hay gia đình con cái Chúa nào nói riêng mà không có ~vấn đề

… nên cần sự hướng dẫn và cố vấn khôn ngoan, phải không?

> ~Người có ân tứ này biết "để ý" đến nhu cầu/vấn đề trong H/T, có cách giải đáp khôn ngoan "hướng dẫn" ~ACE này vuợt được sự khó khăn… không bị ngã lòng, đổ vỡ… nhưng được vững đức tin nơi Chúa hơn

> Ân tứ thứ hai, c/ta đã học… đó là ân tứ có loại đức tin đặc biệt… để thấy và làm được ~ý muốn phi thường của Chúa, bằng lòng dấn thân tin cậy Chúa để có thể "dời núi"… và làm ~việc khó và lớn cho Chúa...


> Sáng hôm nay… c/ta suy gẫm đến ân tứ thứ 3… đó là ơn tiếp khách... ơn tiếp đãi nhau...

> Trong câu Kinh Thánh gốc có chép: "Tiếp đãi nhau… chớ có cằn rằn...."



I. Sự Quan Trọng của Ơn Tiếp Khách

> Dưới cái nhìn của nhiều người… có lẽ ơn tiếp khách này không mấy là quan trọng cho lắm chăng?

> Điều thực tế… trong 1 buổi nhóm thì người ta thường chú trọng đến người hát biệt ca hay, ~người chơi nhạc khí giỏi, người có tài khéo léo hướng dẫn chương trình, ~lời cầu nguyện xúc động của các vị chấp sự, hay tài giảng luận của vị MS... chứ đâu có ai để ý đến ~người cứ mỗi tuần trung tín trong công việc tiếp khách?

> Nhưng thật ra duới cái nhìn của Chúa Thánh Linh… vai trò lo việc tiếp khách rất quan trọng

… vì sự khéo tiếp khách sẽ làm cho bầu không khí thờ phượng trở nên "dễ chịu và dễ thở"

# Thống kê cho biết… trên 90% người được hướng dẫn đến tin nhận Chúa... không bởi vì người ta thấy ~dấu lạ trên trời rớt xuống... hay được nghe ~bài giảng hùng hồ trên TV... nhưng hầu hết là vì tình bạn hữu thân mật của ~con cái Chúa đã tiếp đãi/làm quen... và mời họ đi nhóm
# 1 Trong ~người đã được hướng dẫn đến biết Chúa bằng cách này… chính là MS của quí vị ở đây....

> Tôi trước kia bên công giáo… vẫn thường có thành kiến với đạo Báptít... hay gọi là "Đạo dối, đạo dụ"

… nhưng đã có 1 lần khi qua đến tiểu bang LA... được 1 người mời đi thăm 1 H/T Báptít người Mỹ....

> Lần đầu tiên… vừa bước vào nhà thờ Báptít đơn sơ đó… không có tượng chạm lộng lẫy, không nến hương, không có ~cửa sổ kính đắt tiền & đủ màu... nhưng nhận xét có 1 sự ấm cùng và thân mật... bầu không khí dễ chịu lạ lùng… vì ai cũng nìềm nở, vui vẻ, hỏi han, tiếp đón mình… welcome tôi! (thêm nữa tôi còn là 1 người ngoại quốc)… trong lòng thấy vui sướng lạ lùng...

> Từ sự tiếp đãi nồng hậu này... Tôi đã trở lại ngay tuần sau và bắt đầu học lớp TCN

... vì có người mời tôi đến dự…

> Vài tháng sau - tôi đã đến tiếp nhận Chúa Giê-su & nhận báp têm vào 1/3/1982

... giờ đây được Chúa gọi làm MS tại H/T này!

> Sự tiếp đãi nồng hậu của con cái Chúa đã là “cánh cửa”… thu hút tôi đến sự ham muốn học lời Chúa, biết được lẽ thật, sau đó... đến tin nhận Ngài và nay bước vào con đường hầu việc Chúa.....
# Có người đã nói… sự làm chứng bằng lời và nếp sống của c/ta sẽ thu hút người ta đến nhà thờ....

nhưng sự tiếp khách khéo của c/ta trong nhà thờ… sẽ giữ họ trở lại và ở lại nhà thờ lâu dài

# Sự tiếp khách rất quan trọng trong vấn đề xây dựng H/T Chúa lớn lên… đến nỗi có ~người khách đến viếng thăm nhà thờ... mà MS chưa giảng... trong đầu của họ đã muốn trở lại tuần tới rồi...

> Cho nên c/ta… đừng bao giờ xem thường ân tứ tiếp khách này…


# Nếu tôi phải viết 1 cuốn sách về ~bí quyết để xây dựng 1 H/T tăng trưởng mau chóng... 1) Đương nhiên phải có bí quyết như cầu nguyện, 2) giảng dạy lẽ thật... 3) Nhưng cũng phải có "ơn tiếp khách” nữa chăng?

II. Đặc Tính của Ơn Tiếp Khách

> Chia xẻ 4 đặc tính của ~người có ân tứ tiếp khách này...

a) Thứ nhất… là người luôn có 1 tấm lòng vui vẻ… tinh thần tích cực

… Gương mặt sáng sủa của họ tô điểm với ~nụ cười… chứ không phải "a long face"

> Gương mặt sáng sủa và nụ cười vui vẻ... giống như "lâm châm" thu hút ~người khách… làm cho ~người khách đến nhóm cảm thấy thật dễ chịu, được chấp nhận, và không ngại ngùng
# ACE cứ tưởng tưởng xem… nếu ACE đi ăn 1 nhà hàng... mà người hầu bàn mặt mày cau có, khó chịu, nhăn nhó, lúc nào cũng chê trách, phàn nàn… lúc nào cũng than phiền: "Sao order lâu vậy… làm ơn order lẹ lẹ lên dùm 1 chút..." hay không đến hỏi han… thì ACE có muốn trở lại nhà hàng đó không

có lẽ sẽ bỏ ra về ngay, phải không?

# Có nhiều người cứ thích đi đến cùng 1 nhà hàng ăn hoài... tuy rằng không ngon lắm

Tại sao? Vì nơi đó họ có "Good Service...." (sự tiếp đãi tốt)

> Ngược lại có ~nhà hàng đồ ăn nấu rất ngon, nhưng tiếp đãi không nồng hầu, không thấy dễ chịu

Thì thử hỏi người ta có sẽ trở lại không?


> Huống gì nếu ACE đến 1 H/T… mà không 1 người chào hỏi, không “tay bắt mặt mừng”… nhưng thấy người ta cứ soi mói mình, trong giờ giảng thì 1/2 số người ngủ... 1/2 còn lại mặt mày cau có, khó chịu, cứ nói chuyện với ~người tín đồ khác… nghe toàn là lời "than thở, cằn nhằn, lằm bằm": nào là MS giảng giở quá, người chơi đờn đánh to quá, người hát thì sai nốt, buổi nhóm dài quá... ACE là khách có sẽ trở lại nhà thờ đó không?

> Người có ân tứ tiếp khách làm cho buổi nhóm trở nên vui vẻ... cùng làm việc với Chúa Thánh Linh

làm cho ~người khách có thể dễ mở lòng ra để tiếp nhận lời Chúa....

b) Điểm thứ 2, người có ân tứ tiếp khách cũng có cá tánh dễ hòa đồng & cởi mở với mọi người

cho dù đối với ~em bé thiếu nhi đi nữa

> Nếu c/ta còn thái độ phân biệt, kỳ thị, khó chịu

... thì khó có thể Chúa Thánh Linh ban cho mình ân tứ này lắm.....

> Người có ân tứ tiếp khách là người không thiên vị, không "chỉ chơi với" 1 số hạng người thôi:

~người cùng lứa tuổi, cùng sở thích... hạp ru với mình mà thôi!

> Người có ân tứ tiếp khách… không có xây tường, hàng rào kẽm gai xung quanh mình

... nhưng lúc nào cũng “xây cầu”... xây dựng mối liên hệ, có khiếu "ưa làm quen"
# Hãy nhìn vào chính đời sống của Chúa Giê-su....trong Luca 7:34 - (The Son of Man came eating and drinking, and you say, 'Here is a glutton and a drunkard, a friend of tax collectors and "sinners."') “Con người đến, ăn và uống, thì các ngươi nói rằng: Ấy đó là người ham ăn mê uống, bạn với người thâu thuế và kẻ có tội.” - Chúa ngồi ăn với ~kẻ có tội... nhưng nhớ Kinh Thánh không có nói là Ngài phạm tội, làm ~việc ác họ làm: say sưa, tục tĩu, tà dâm hay gian lận

> Chúa cởi mở, tiếp đãi, làm bạn với họ… hầu để có cơ hội giảng "Tin Lành" cho họ…


c) Điểm thứ 3…người có ân tứ tiếp khách thường có lời nói tế nhị, dè dặt và khôn ngoan...

# Ban Thanh Niên khi dự lễ Valentine kỳ vừa rồi… có nhờ tôi hướng dẫn chủ đề về “khiếu làm quen”...

> Bí quyết đó là phải tập khiếu đàm thoại trước… gồm có 2 điều căn bản:..

1) Học cách khéo nghe



# Có ~người Mỹ đến thông công với H/T Việt-nam thường có 1 điều ngạc nhiên… vì trong lúc nói chuyện thông công: thấy lạ là ai cũng nói hết… như vậy làm sao mình nghe được cái gì người ta nói?

> Chúa dựng c/ta… Ngài cho c/ta 2 cái tai nhưng chỉ 1 cái miệng... như vậy phải tập nghe nhiều hơn là nói

# Người ta chưa nói xong, mình đã nói rồi… là tánh vô lễ... không có lịch sự

# Trong lớp TCN - có khi không chịu nghe câu hỏi kỹ càng.... cứ vội trả lời đâu đâu… làm lạc đề bài học...

> 1 người khách mới bước vào… chưa hỏi thăm về họ... mà mình đã “tràng giang đại hạn...” nói hết cái này tới vấn đề nọ, không cho người khách nói… làm cho họ "khớp" không dám trở lại nhóm nữa chăng?
2) Khiếu hỏi han 1 cách dè dặt… nghĩa là đừng có nói về "cái tôi" nhiều quá.... nhưng nhắm về người khách

tìm cách khám phá ra nhu cầu của họ là gì - để mình đáp ứng cho họ...

# ACE nghĩ sao nếu vô 1 tiệm ăn.... người hầu bàn hỏi: "Bạn có cần tôi giúp đỡ hướng dẫn ăn món nào không? hay là người đó nói: "Ăn thứ này nè, đừng ăn món đó - dở lắm" thì bạn nghĩ sao?

# Bước vào nhà thờ, chỉ nghe lời phê bình: "Sao mặc áo gì màu mè xấu vậy!" “Sao xức nước hoa gì ngửi thấy khó chịu vậy!”.... so sánh với lời chào đón như: "Welcome to our church, we are so glad to see you?"

# Có thích nghe khi người tiếp mình nói: "Sao lâu quá không đi nhà thờ - có tật làm biếng phải không, sao không đem theo Kinh Thánh? Coi chừng mai mốt bị trúng gió thì ráng chịu nhe!"
# Khi còn làm ở hang Exxon, tôi có 1 người bạn kỹ sư tên "Sam Zoker" người phi châu da đen - cách đây ~30 năm ông chia xẻ có đến thăm 1 H/T ở duới phố... toàn là người Mỹ trắng...

> Sau giờ nhóm - có người đến nói riêng với anh: "Xin anh hiểu cho: anh đến đây thường… e rằng tôi sẽ bị mất 1 số tín đồ... "

> Sau này tôi có cơ hội làm chứng đạo cho Sam trong sở làm

nhưng ông ta không chịu nghe nữa - vì đã có thành kiến với cách đối xử của 1 số tín đồ!



# Cuộc đời của Mahatma Ghandhi đã 1 lần muốn tìm hiểu về Tin Lành.... đến thăm viếng 1 nhà thờ

nhưng chẳng có 1 ai tiếp ông… Ông ra về và không bao giờ trở lại nữa…

> H/T Chúa ở đó đã đánh mất đi 1 cơ hội ngàn vàng để cứu 1 chủ giáo… vì quên lãng đi việc tiếp khách!


> Người có ân tứ tiếp khách thường hiểu rõ trình độ đức tin của mỗi người khác nhau: Có người chưa có đức tin, người có rồi nhưng đức tin còn yếu, và người có đức tin mạnh... để lựa lời nói cho "vừa lòng nhau"

> Sự tiếp khách của ACE với ~người xung quanh bằng lời nói… có sẽ làm cho lời giảng của MS

hay ~lá thơ mời của H/T đến ~người ngoại… dễ đọc, dễ nghe và dễ thấm hơn…
d) Điểm thứ 4 - người có ân tứ này… thường tạo hoàn cảnh/môi trường để tiếp đãi người khác.....

1 trong ~môi trường tốt nhất… đó là dùng chính "căn nhà" của mình

# Thí dụ trong Kinh Thánh, qua đời sống của cặp vợ chồng tên Aquila & Bêrítsin trong CVCSĐ 18:2-4 có chép (There he met a Jew named Aquila, a native of Pontus, who had recently come from Italy with his wife Priscilla, because Claudius had ordered all the Jews to leave Rome. Paul went to see them, and because he was a tentmaker as they were, he stayed and worked with them. Every Sabbath he reasoned in the synagogue, trying to persuade Jews and Greeks.) “Tại đó, người gặp một người Giu-đa, tên là A-qui-la, quê ở xứ Bông, mới từ nước Y-ta-li đến đây với vợ mình là Bê-rít-sin, bởi vì vua Cơ-lốt có chỉ truyền mọi người Giu-đa phải lánh khỏi thành Rô-ma; Phao-lô bèn hiệp với hai người. Vì đồng nghề, nên Phao-lô ở nhà hai người mà làm việc chung nhau; vả, nghề các người đó là may trại. Hễ đến ngày Sa-bát, thì Phao-lô giảng luận trong nhà hội, khuyên dỗ người Giu-đa và người Gờ-réc.”

> Lúc đó, sứ đồ Phaolô chân ướt chân ráo... đến thành Côrinhtô giảng đạo... và lúc đó cũng không có c/trình "Lottie Moon" như bây giờ... Phaolô phải tìm 1 môi trường sinh sống và truyền giáo cùng 1 lúc...

> Thì 2 vợ chồng Aquila & Bêrítsin giúp đỡ… tiếp đãi Phaolô, còn cho ở chung nhà mình...

> Từ đó… Phaolô trở nên mạnh dạn trong sự rao truyền đạo Chúa & khuyên bảo mọi người....


> Chưa hết - trong CVCSĐ 18:24-28 – (Meanwhile a Jew named Apollos, a native of Alexandria, came to Ephesus. He was a learned man, with a thorough knowledge of the Scriptures. He had been instructed in the way of the Lord, and he spoke with great fervor[a] and taught about Jesus accurately, though he knew only the baptism of John. He began to speak boldly in the synagogue. When Priscilla and Aquila heard him, they invited him to their home and explained to him the way of God more adequately. When Apollos wanted to go to Achaia, the brothers encouraged him and wrote to the disciples there to welcome him. On arriving, he was a great help to those who by grace had believed. For he vigorously refuted the Jews in public debate, proving from the Scriptures that Jesus was the Christ.) “Bấy giờ có một người Giu-đa tên là A-bô-lô, quê tại thành A-léc-xan-tri, là tay khéo nói và hiểu Kinh Thánh, đến thành Ê-phê-sô. Người đã học đạo Chúa; nên lấy lòng rất sốt sắng mà giảng và dạy kĩ càng những điều về Đức Chúa Jêsus, dẫu người chỉ biết phép báp-tem của Giăng mà thôi. Vậy, người khởi sự giảng cách dạn-dĩ trong nhà hội. Bê-rít-sin và A-qui-la nghe giảng, bèn đem người về với mình, giải bày đạo Đức Chúa Trời cho càng kĩ lưỡng hơn nữa. Người toan sang xứ A-chai, thì anh em giục lòng cho và viết thơ gởi dặn môn đồ phải tiếp đãi người tử tế. Khi tới rồi, người được nhờ ơn Đức Chúa Trời mà bổ ích cho kẻ đã tin theo. Vì người hết sức bẻ bác người Giu-đa giữa thiên hạ, lấy Kinh Thánh mà bày tỏ rằng Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ.”

> Aquila & Bêrítsin còn giúp đỡ Abôlô là người tín đồ mới chưa hiểu biết nhiều về Chúa Giê-su thì 2 vợ chồng đem người về nhà… tiếp đãi và dạy dỗ ông được lớn lên trong sự hiểu biết thêm về Chúa Giê-su...


> ACE có biết 1 trong ~môi trường tốt nhất để làm chứng, chia xẻ đức tin... đó là sự tiếp ~khách người lạ đến nhà mình dùng bữa cơm thân mật... vì người Việt có câu: "miếng trầu là đầu câu chuyện"

> Nhưng nhớ “trầu” chứ không phải beer, rượu… nhậu nhẹt say sưa - mà nghĩ rằng đó là tiếp khách

hay cũng đừng có tiếp khách trong buổi sáng Chúa Nhật… mà đánh mất giờ thờ phượng Chúa sao?

# Có 1 điều c/ta cũng cẩn thận… đó là không phải ai cũng có ân tư tiếp khách này... vì nếu không cẩn thận

… thay vì mình tiếp họ để ảnh hưởng họ... mình lại bị người ta "xỏ mũi" kéo đi mất tiêu...
> Nhiều khi tiếp đãi nhau trong nhà mình… là môi trường tốt để giải quyết nhiều nan đề trong H/T:

Gây dựng cơ hội để thông cảm, dạy dỗ, răn bảo, hướng dẫn, tha thứ cho nhau...

> Có khi c/ta sợ nhà không đẹp, nấu ăn không ngon... nhưng nhớ vấn đề không phải tiếp họ là để họ khen nhà mình giàu sang, gia đình mình giỏi giang với ~bắng cấp treo trên tường... nhưng mục đích là để xây dựng 1 tình bạn thân thiết… và tạo 1 cơ hội chia xẻ Tin Lành….
> Cho nên ~người có ân tứ tiếp khách này: 1) Một tấm lòng vui vẻ, tinh thần tích cực... 2) Cá tánh dễ hòa đồng, cởi mở với mọi người... 3) Biết nói lời tế nhị, dè dặt, xây dựng... 4) tạo môi trường bằng cách dùng "ngôi nhà" mình để tiếp khách và làm bạn!
# ACE có thể bắt đầu áp dụng… bằng cách để ý đến ~người mới tin Chúa hay khách quí của H/T.... mà tiếp đãi hỏi han qua điện thoại, qua thư từ, hay tiếp họ đến nhà mình… ăn bữa cơm thân mật trò chuyện, tâm sự...

III. Tiếp Khách là Tiếp Chúa

> Điều cuối cùng... khi c/ta tiếp khách là lúc c/ta tiếp chính Chúa Giê-su và phần thưởng lớn lắm!



# Câu chuyện của 1 ông thợ vá giày đã tiếp ~kẻ nghèo....

> Thời xưa bên nước Pháp ở tại thành phố Marseille, có 1 ông thợ vá giày già nua - tên Martin

được nhiều người yêu thương và tôn trọng...



> 1 Ngày ông đang đọc chuyện tích về Giáng Sinh... về các Bác Sĩ đông phương đã đến và dâng của lễ cho hài nhi Giê-su…

> Ông thợ vá giày tự nghĩ: "Nếu ngày mai là lễ Giáng Sinh đầu tiên và nếu hài nhi Giê-su đến Marseille đêm nay, thì tôi biết điều gì sẽ dâng cho Ngài đây?"

> Ông đứng dậy với trên kệ… lấy ra hai chiếc giày nhỏ bằng da mềm hảo hạng mà ông đã làm rất khéo léo

và thầm nghĩ: "Nếu Chúa Giê-su đến… tôi hứa sẽ dâng cho Ngài đôi giày đẹp này"

> Nhưng rồi ông chỉ mỉm cười 1 mình và nói: "Tôi thật là 1 người già nua lẩm cẩm.... làm sao Cứu Chúa Giê-su cần đến của lễ hèn hạ của mình đâu?" và rồi ông để lại đôi giày và tắt đèn đi ngủ...

> Vừa chợp mắt - ông nghe có 1 tiếng phán trong bóng tối: "Martin ơi! Ngươi trông mong được thấy ta. Ngày mai Ta sẽ đi ngang qua cửa sổ ngươi. Nếu ngươi thấy và mời Ta vào thì Ta sẽ là khách của ngươi... và dùng bữa tại bàn ngươi."

> Tối hôm ấy ông thợ vá giày vui mừng quá & ngủ không được... Mới hừng đông ông thức dậy sớm dọn dẹp cửa tiệm của mình. Trên bàn để sẵn 1 ổ bánh mình thơm ngon nhất, 1 hũ mật ong ngon, 1 bình sữa và 1 bình cà phê nóng trên lò lửa...

> Khi đã sửa soạn xong, ông bước tới cửa sổ đề ngóng chờ Chúa đến...

> Ngoài trời lạnh lẽo, tuyết rơi phủ trắng đường… nhìn thấy chẳng có ai, chỉ thấy có 1 ông già quét đường đi ngang qua, đang hà hơi vào bàn tay gầy guộc của mình cho được ấm.
> Martin thấy tội nghiệp bèn mở cửa ra và nói: "Này bạn ơi, xin vô đây sưởi cho ấm tay và dùng 1 ly càphê với tôi" Người khách lạ chẳng chừng chờ, vui vẻ nhận lời...

> Martin lại đứng ngóng bên cửa sổ... 1 giờ sau chẳng thấy ai - nhưng chỉ có 1 thiếu nữ nghèo khổ đang bồng trên tay 1 em nhỏ. Nàng coi có vẻ đang mệt mỏi… đứng duới hiên cửa tiệm của mình...

> Ông Martin tội nghiệp, mở cửa ra và mời người thiếu phụ này vào tiệm mình....

> Martin khám phá ra người phụ nữ và đứa con đang bị đau. Chồng thì mắc làm việc ngoài biển.

Họ muốn đi nhà thương nhưng không biết ai giúp được.

> Martin nhìn đứa bé thấy ốm yếu và nói: "Chắc bà và em bé đói lắm phải không?

để tôi lấy cho em 1 ly sữa và làm cho bà 1 miếng bánh mì nhé....

> Martin chú ý thấy đứa trẻ trông thật ngộ nghĩnh nhưng lại không có mang giày, nên hỏi:

"Trời lạnh thế này - sao bà không mang giày cho cháu?"

> Thiếu phụ trả lời: "tôi nghèo quá - không đủ tiền mua giày cho cháu...."

> Martin cảm động… suy nghĩ 1 hồi - rồi với lấy đôi giày đẹp nhất mà đang dành cho Chúa Giê-su

và biếu người thiếu phụ....

> Sau 1 thời gian lão quét đường và người thiếu phụ từ giã ông thợ vá giày....

> Martin chờ đợi cả ngày nhưng chẳng thấy bóng của Chúa… cho đến khi màn đêm buông xuống....

> Trước khi ngủ - Martin thở dài và nghĩ đêm hôm qua chắc chỉ là 1 giấc chiêm bao mà thôi

chẳng thế nào Chúa Giê-su đến thăm mình được đâu?"



> Khi đôi mắt còn đang mệt mỏi… ông bỗng thấy dường như cả phòng đầy ánh sáng... rồi hiện ra hình của lão quét đường, người thiếu phụ yếu đuối bồng em nhỏ... và hết thẩy ~người ông đã giúp đỡ trong ngày hôm ấy"

và rồi Martin nghe có tiếng phán: "Ngươi không thấy Ta chăng; Ta há chẳng đã vào thăm ngươi và ngồi tại bàn ngươi chăng?"

> Rồi tất cả biến mất…kế đó trong sự yên lặng - ông nghe tiếng phán êm dịu cùng mình:

"Hễ ai vì danh Ta chịu tiếp được 1 đứa trẻ này nầy, tức là đã tiếp Ta!"

> Lòng ông lúc đó vui sướng vì biết mình đã tiếp chính Chúa trong ngày đó!

---------------------

> Ân tứ tiếp khách coi có vẻ tầm thường lắm… nhưng rất quan trọng và đặc biệt...

> Tuy không cần phải biết sử dụng các nhạc khí, không cần giỏi thuộc lòng nhiều câu Kinh Thánh, không phải là giáo viên TCN, hát hay, giảng thuyết hùng hồ.... ân tứ tiếp đãi có năng sức hổ trợ dẫn nhiều người đến biết Chúa Giê-su...

> Tôi tin rằng 1 trong ~lý do VHBC còn mạnh mẽ đông đúc đến ngày nay

… là vì 1 số ACE được Chúa ban cho ân tứ này...

> Ao ước Chúa Thánh Linh sẽ ban cho H/T Chúa ở đây thêm người có ân tứ tiếp khách đặc biệt này

và biết trau dồi ~ân tứ này khéo léo hơn nữa hầu để xây dựng H/T cho sự vinh hiển của Chúa c/ta!

--------------------

The Gift of Hospitality (1 Peter 4:7-11)

What are some of the “catalysts” for church’s growth? One of them is the gift of hospitality. This simple gift helps to keep people staying in church and wanting to come back again. The people with this gift tend to have a joyful face. They get along with all groups. Their words are wise. They are sensitive to others’ feeling and needs. They know how to use their home to make friends and to create opportunities to share the Gospel. It's not how big is your home, how many square feet or how many certificates you have on the wall, but how big is your heart to welcome strangers. May the Lord Jesus bless VHBC with many people who will have this gift of hospitality and know how to use it for God’s glory!

[Thank you for reading this sermon. I hope and pray that this will greatly help you to know more and walk closer with Jesus Christ. If we can further help you in any way to build up your spiritual faith, please feel free to contact us: Pastor Vinh Nguyen (225.938.7305; e-mail:vinh.nguyen@c-ka.com) and Pastor Joel Hilbun (225.927.1868; e-mail: JoelH1868@aol.com) of Vietnamese Hope Baptist Church]

{Thành thật cám ơn quí vị đã đọc bài viết này. Thật mong những điều chia xẻ ở đây đã giúp bạn được biết đến Chúa Giê-su nhiều hơn và bước đi theo Ngài gần hơn mỗi ngày. Nếu quí vị có những câu hỏi hay cần sự cố vấn tâm linh nào, xin vui lòng liên lạc với chúng tôi với số điện thoại 225.938.7305; e-mail:vinh.nguyen@c-ka.com. Mục Sư Vinh Nguyễn}






Каталог: files
files -> Sạt-đe rằng: Nầy là lời phán của Đấng có bảy vì thần Đức Chúa Trời và bảy ngôi sao
files -> HƯỚng dẫn càI ĐẶt và SỬ DỤng phần mềm tạo bài giảng e-learning
files -> VIỆn chăn nuôi trịnh hồng sơn khả NĂng sản xuất và giá trị giống của dòng lợN ĐỰc vcn03 luậN Án tiến sĩ NÔng nghiệp hà NỘI 2014
files -> ĐẠi học quốc gia hà NỘi trưỜng đẠi học khoa học tự nhiên nguyễn Thị Hương XÂy dựng quy trình quản lý CÁc công trìNH
files -> PHỤ LỤC 2 TỔng hợp danh mục tài liệu tham khảO
files -> BÁo cáo quy hoạch vùng sản xuất vải an toàn tỉnh bắc giang đẾn năM 2020 (Thuộc dự án nâng cao chất lượng, an toàn sản phẩm nông nghiệp và phát triển chương trình khí sinh học ) Cơ quan chủ trì
files -> BỘ TÀi nguyên và MÔi trưỜng
files -> 1. Mục tiêu đào tạo: Mục tiêu chung

tải về 85.01 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương