LIÊn thành và MẮm tôm bảo quốc Kiếm Chương I: Về tác giả và người giới thiệu



tải về 1.3 Mb.
trang11/14
Chuyển đổi dữ liệu20.05.2018
Kích1.3 Mb.
#38971
1   ...   6   7   8   9   10   11   12   13   14

LIÊN THÀNH VÀ MẮM TÔM 20

Bảo quốc Kiếm


Tôi không thể cầm nỗi những giọt nước mắt khi đọc những dòng chữ cuối bài của Giáo sư, Dân biểu, Ủy viên cao cấp Đại việt Cách mạng đảng, ông Nguyễn lý Tưởng:  

Chúng tôi không chủ trương trả thù khi nhắc lại vụ thảm sát Mậu Thân 1968. Chúng tôi chỉ muốn nhắn với các thế hệ tương lai "xin đừng bao giờ tái diễn những hành động dã man, tàn ác như thế nữa! "Sau tết Mậu Thân, có một lần tôi được hướng dẫn phái đoàn báo chí, truyền hình ngoại quốc đến Huế chứng kiến các mồ chôn tập thể. Tôi thấy các nạn nhân nằm ôm ấp, gối đầu lên nhau dưới  một cái hố sâu trong đó gồm đủ mọi thành phần tôn giáo, chính đảng...Và sau ngày 30/4/1975, tôi đã gặp đủ mọi thành phần quốc gia trong nhà tù như thế...Khi đưa tay ra bốc một nắm đất dưới đáy mồ chôn tập thể ở Huế đã thấm máu các nạn nhân, tôi không thể phân biệt được trong nắm đất đó có máu của ai ? Cũng như khi cửa nhà tù đóng lại thì anh em chúng ta bất kể là người của tôn giáo nào, đảng phái nào, đều có một kẻ thù chung là Cộng Sản”.


Lòng bác ái của ông thật bao la như hoàn vũ ! Ở đó chúng ta thoảng nghe một niềm ai ủi cho nòi giống Lạc Việt thân yêu. Phải chi tất cả mọi người nghĩ suy, hành động như thế thì hay biết mấy. “Không trả thù”, một tiếng gọi rất đỗi cao xa, ngọt ngào như đường mật, nó thấm thía làm sao ! Vâng, trong những mồ chôn nào ai phân biệt được chính trị, tôn giáo đảng phái…và, trong từng nắm đất thấm đậm máu đào, ai có thể biệt phân được này kia. Chết rồi, không có kẻ thù. Nhưng khổ nỗi, điều này chỉ có trong tâm hồn thuần Việt, chứ khi nó đã mất đi, thì không thể nào ngăn cản những tai ác vô vàn. Những người theo chủ nghĩa Cộng sản là một trong nhiều ví dụ. Nắm xương, giọt máu không có tội vạ, nhưng khi chúng bị điều khiển bởi một tâm hồn đã bị cuồng điên bởi chủ nghĩa, bởi cơm áo, bởi danh vọng, bởi….thì chúng trở thành khủng khiếp. Chính vì vậy mà con người phải “giữ lấy trí khôn, giữ lấy linh hồn, giữ lấy thể xác” đừng để ngoại ma điều thống.
Có điều hơi lạ tai không biết tính sao. Đoạn đầu và đoạn cuối hơi hơi đối kháng nhau. Nếu như “không chủ trương trả thù” của lúc đầu là một hảo ý, thì câu kết lại khó lường nghĩa lý: ”Có một kẻ thù chung là Cộng sản”. Chỗ này thiệt gay cấn vô cùng. Theo tôi, một là “có thù thì phải trả”, nhất là “nợ nước thù nhà”. Hai là tha thứ cho kẻ thù, thì không gọi chúng là kẻ thù nữa, mà bắt tay làm bạn với nhau. Trong Việt sử có ghi lại chuyện đức Trần hưng Đạo đã vì nghĩa lớn mà quên thù nhà để xông ra giúp nước đánh dẹp ngoại xâm. Cụ Phan đình Phùng cũng quên đi hận riêng với Tôn thất Thuyết mà ra hưởng ứng Hịch Cần vương cứu nước. Nhưng ở đây hoàn toàn khác. Khi mà “bất kể là người của tôn giáo nào, đảng phái nào đều có một kẻ thù chung là Cộng sản”; nghĩa là Cộng sản là kẻ thù của nước chứ không phải của riêng ai. Vậy thì có nên trả thù hay không ? Trong hai trường hợp nêu trên hoàn toàn khác với chuyện này; đó là “quên thù nhà, chung lo nợ nước”. Còn ở đây, giặc Cộng đang mang chủ thuyết ngoại lai về đày đoạ đồng bào, bán đứng Tổ quốc, thì sao không trả thù cho được ? Vấn đề đặt ra là trả thù bằng cách nào, chứ không phải không trả thù. Bởi vì thù đây là thù của dân, của nước; vì vậy không trả thù này đồng nghĩa với phản dân, hại nước. Vả lại, khi chúng ta gọi ai đó là kẻ thù, thì hiển nhiên chúng cũng coi chúng ta là kẻ thù cùa chúng; vậy thì ta không diệt chúng thì chúng diệt ta, không có đường nào khác.

Cũng thế, Chủ nghĩa Cộng sản như một thứ vi khuẩn bệnh tật đối với con người; nó chính là kẻ thù của con người vậy. Thế thì, khi nhận rõ kẻ thù nguy hiểm ấy, chúng ta có thù nó hay không, có trả thù nó hay không, có diệt nó hay không ? Nói ngược lại thì, không diệt nó tức không trả thù nó, không trả thù nó vì không xem nó là kẻ thù; chứ không thể nào đã xem là kẻ thù mà không trả thù được. Chuyện cần nói là, chúng ta nhận rõ con vi khuẩn ấy để diệt chúng, chứ không phải chặt cả cánh tay hay tiêu hủy toàn thân. Trong trường hợp nó là thứ ung thư cực độc mang tính lây lan, thì cũng cần phải hy sinh chừng mức để bảo vệ toàn thân, chứ không thể không diệt. Từ một vài suy nghĩ nhỏ bé như thế, tôi thấy câu nói này mang tính mập mờ, khó hiểu; tầm triết lý quá siêu việt đối với đại chúng; vì vậy cần minh thị rõ rệt.

Một điều khác làm tôi rất bâng khuâng, ray rứt khi đọc:”tôi không thể phân biệt được trong nắm đất đó có máu của ai ?”. Câu nói này làm “môt nửa hồn tôi mất, một nửa hồn kia bỗng điên cuồng”. Tôi bâng khuâng vì không biết ông viết như thế nghĩa là gì ? Sao không biết máu của ai chứ ? Máu người Việt đấy, máu của hai chữ đồng bào đấy. Nhưng có điều những giọt máu vô tội đổ xuống vì đã bị hành quyết bởi Ma vương khát máu của bọn ngoại lai chủ nghĩa. Có phải như thế không ? Tôi tự trả lời: Chưa chắc !!! Bởi vì, nếu Ma vương hành hại người Việt, thì sao nó không được công khai cho mọi người, mọi giới đều biết, mà bàn tay phù thủy nào đã ém nhẹm, đến nỗi người ngoài phải la lên :”MỘT MÀN GIẤU GIẾM CỐ Ý VÀ CÓ TỔ CHỨC” ??? Vậy, phài chăng trong nắm đất ấy có cả máu thù và máu của đồng bào vô tội trộn lẫn mà ông Tưởng đang khóc ? Quá vĩ đại đi thôi ! Tôi ray rứt vì trong nắm xương vô tận ấy, giọt máu chung hoà ấy không biết ai là kẻ giết, ai là người bị giết ?
Mọi người thử suy nghĩ xem sao ? Tại trang 63 cuốn sách Biến động miền Trung, Liên Thành viết rằng gần 7.000 cán binh Cộng sản bị giết; vậy thì chúng “ăn” đâu hết mà Bộ chỉ huy Cành sát Thừa thiên không tìm thấy dấu vết nào ? Tất cả tài liệu viết về Mậu thân Huế đều không một ai đặt vấn đề này cả. Tại sao ? Phải chăng tất cả họ đều ở về “một phía” để chôn xác cán binh cho Cộng sản rồi bắt dân khóc thương như thân nhân mình ? Phải chăng, ngoài một số dân bị giết tại chỗ, còn những người khác đã bị “bàn tay phù thủy” thủ tiêu không tìm ra xác ? Trong bài viết của ông Nguyễn lý tưởng ghi:

        “Tháng 10-1969, sau gần hai năm mới tìm được chỗ đó. Thân nhân đến nhận các dấu vết như thẻ căn cước bọc nhựa, quần áo, đồ dùng, tràng hạt, tượng ảnh. Trong số các di vật nầy có thẻ căn cước của Lê Hữu Bôi (Bôi là Chủ Tịch Tổng Hội Sinh Viên Sài gòn năm 1963, nổi tiếng qua phong trào tranh đấu của Phật tử chống TT. Ngô Đình Diệm).”

Thế nhưng, Liên Thành viết trong cuốn biến động miền Trung, trang 103 rằng:

Tóm lại, số người tại vùng Bến ngự, Từ đàm, Nam giao bị Việt cộng chôn sống có khoảng trên 200 người, trong đó có anh Lê hữu Bôi, Chủ tịch Tổng hội sinh viên Sài gòn ra Huế ăn Tết”

Vậy thì xác Lê hữu Bôi ở đâu ?

Tại sao Liên Thành và ông Nguyễn lý Tưởng khắng khít bên nhau mà lại đưa ra hai nguồn tin khác nhau như thế ? Từ một suy ra mười, ra trăm, ra vạn…cho chúng ta thấy người dân Huế vừa bị giết chết, vừa bị LỪA để không thể nhận ra xác của thân nhân mình, mà phải khóc cho cán binh Việt cộng trong những nấm mồ tập thể. Chính vì âm mưu này mà chính quyền Thiệu và Khoa, Lập, Thành… đã “giấu giếm một cách cố ý và có tổ chức”. Tôi lại nhận ra một điều vô lý khác là, anh Lê hữu Bôi là một người nổi tiếng trong vụ tranh đấu 1963, một Chủ tịch Tổng hội sinh viên Sài gòn có thể ngu đến thế chăng ? Những kẻ tranh đấu đều bị phía nhà thờ kết tội “lật đổ Ngô Tổng thống anh minh”, thì sao anh ta lại tìm Phủ cam mà tới núp bóng thiên thần ? Phải chăng, vì hình bóng ấy (lhb)đã bị lộ nơi nhà thờ nên phải ra công giải thích ? Nhưng trớ trêu thay “mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười”!!!


Càng cảm thông với ông Nguyễn lý Tưởng bao nhiêu, tôi lại thấy lòng mình se thắt bấy nhiêu. Thử đọc một đoạn sau đây của Mường giang để xem sao:

Tàn sát để khủng bố và cảnh cáo đe dọa dân chúng đừng tòng quân chống Cộng. Tàn sát tín đồ Công giáo để chia rẽ sự đoàn kết tại miền Nam, tạo sự nghi ngờ giữa các tôn giáo cho tới ngày Việt cộng chiếm được miền Nam mới chấm dứt vì VC độc tài đảng trị, cấm biểu tình xuống đường, nên bốn bên bốn phía bình đẵng chịu sống chung hoà bình. Từ đó không thấy tự thiêu, tuyệt thực và ra báo chống đối, bêu xấu, hạ nhục chính quyền như cơm bữa thời VNCH. Tàn sát dân chúng để gây tiếng vang với thế giới”.

Rất tiếc, tôi không biết tác giả là nam hay nữ, nên xin gọi bằng tên thôi. Bây giờ, thử xem lý luận của Mường giang ra sao.

*Câu thứ nhất: “Tàn sát để khủng bố và cảnh cáo, đe doạ đừng tòng quân chống Cộng”.

Đây là một câu nói hơi thừa, và không chuẩn. Nó hơi thừa, vì trong chiến tranh thì bất cứ kẻ nào cũng không muốn người dân theo phe chống lại mình. Cộng sản hay Cộng hoà khác chi nhau ? Thế nhưng, khi dùng hai chữ “tàn sát” trong mục đích ấy, thì lại hoàn toàn sai. Tàn sát, tức giết ngang, giết hết; vậy thì còn ai mà theo chúng ? Tàn sát là một hành động khốn cùng, tàn ác, không phương cứu chữa. Tôi chỉ thấy cách nói này trong cuốn sách kể chuyện về ba ngàn năm trước. Nó không chuẩn, bởi vì trong số bị “tàn sát” ấy có cả đàn bà, trẻ con; vậy thì chỉ chọc tức kẻ khác theo phe chống mình để trả thù mà thôi. Nó là một phản tác dụng. Phải chăng, vì mục đích này, mụ phù thủy đã âm thầm giết quá nhiều dân Huế ?
*Câu thứ hai: “Tàn sát tín đồ Công giáo để chia rẽ sự đoàn kết tại miền Nam, tạo sự nghi ngờ giữa các tôn giáo cho tới ngày Việt cộng chiếm được miền Nam mới chấm dứt vì VC độc tài đảng trị, cấm biểu tình xuống đường, nên bốn bên, bốn phía bình đẵng chịu sống chung hoà bình”.

Năm chữ “Tàn sát tín đồ Công giáo” dùng trong tường hợp Mậu thân 1968 tại Huế mang một dụng ý phủ định sai lầm. Khi nói như thế, Mường giang không thấy ngượng miệng sao ? Theo Liên Thành thì tại Huế có chừng hai phần ba dân số là Phật giáo, thế thì đem mười mấy ngàn người bị giết mà so với bốn năm trăm người, thấm vào đâu chứ ? Cũng theo Liên Thành thì Phật giáo là Cộng sản, thế ai giết Phật tử Huế ? Xin đừng bắt bẻ là Thành chỉ nói các nhà lãnh đạo Phật giáo mà thôi. Những cuộc đấu tranh từ 1963 đến sau này, đều được toàn dân hưởng ứng, trừ một số nhỏ mà thôi. Mường giang và những ai cho rằng 428 xác tại Khe Đá mài là của dân Phủ cam có dám thực hiện một cuộc thử nghiệm DNA hay không ? Nếu tất cả sự tàn ác ấy là sự thật, là của riêng Cộng sản làm ra, thì tại sao Nguyễn văn Thiệu phải đưa Nguyễn ngọc Loan ra điều khiển Khoa, Lập, Thành… chận đứng mọi phóng viên báo chí trong và ngoài nước không cho họ tới quay phim, chụp hình ?

Tại sao Mường giang cho rằng “tàn sát tín đồ công giáo”“tạo sự nghi ngờ giữa các tôn giáo” ? Phải chăng, Mường giang muốn nói Phật giáo giết “Công giáo” ? Tôi đặt câu hỏi như thế vì “Cộng sản giết là Cộng sản giết”, và theo sự tuyên truyền thì Cộng sản thù “Công giáo” cho nên nó giết thì ai mà không biết, vậy thì nó tạo sự nghi ngờ giữa các tôn giáo bằng cách nào ? Nhưng, ngay Tết Mậu thân đã chứng minh ngược lại hoàn toàn.
Trong đoản khúc: “vì VC độc tài đảng trị, cấm biểu tình xuống đường, nên bốn bên, bốn phía bình đẵng chịu sống chung hoà bình”, là một câu nói hơi dại dột, vì tự ý nghĩa của câu này chỉ liên quan đến những kẻ gọi nhau là “kẻ thù không đội trời chung” mà thôi. Câu hỏi ngược lại sẽ tự nó chạy ra là: Tại sao những “kẻ thù không đội trời chung” lại chịu “sống chung hoà bình” với kẻ thù của nó ? Phải chăng những màn bi hài kịch do hai kẻ “giả thù” phối triển đã đến hồi chung kết sau khi đã thoả mãn sự trả thù Dân tộc Việt ?
*Câu thứ ba: “Từ đó không thấy tự thiêu, tuyệt thực và ra báo chống đối, bêu xấu, hạ nhục chính quyền như cơm bữa thời VNCH. Tàn sát dân chúng để gây tiếng vang với thế giới”.

Đọc ngang đây, thì mưu gian của “Mường” đã không còn che đậy nữa. Hận thù mà bọn chúng đổ lên không phải với bọn Cộng sản, mà là Phật giáo. Do đó, chúng ta thấy ngay câu nói đầy nhân ái của ông Nguyễn lý Tưởng mang một tính cách “không thường” như đã nêu trên. Phải chăng với Cộng sản thì chúng “không chủ trương trả thù”; nhưng với Phật giáo, thì nhất định chúng phải “thanh toán” ? Và chính từ chỗ này chúng ta cảm nghiệm được tại sao Cộng sản không công khai hoá hồ sơ Mậu thân tại Huế; cũng như chúng đã đập bia tưởng niệm tại Ba đồn-Huế. Đến đây chúng ta có thể tạm hiểu rằng một màn “cương nhu phối triển” đã được thực hiện ngay tại Huế, nếu bạch hóa hồ sơ, thì hoá ra chúng phản bội nhau; và như thế phe bên này cũng bạch hoá luôn thì thế giới sẽ thấy rõ bộ mặt “cha” của chúng. Bia Ba đồn phải đập bỏ, vì trên bia mộ tập thể này đã “tạm ghi sai” những người nằm trong đó, nay phải đổi lại !!! Tôi mời gọi sự phản luận cho những câu này.

Một điều khác tôi muốn nói tới là lập luận của “Mường” nghe có vẻ rất “Mán”. Không phải chỉ riêng Phật giáo, mà tất cả những ai là một con người, một tổ chức, thì cũng phải hành xử đúng thời gian và đối tượng. Nếu không biết hai điều này thì đã hoá thành gỗ đá vô tri. Trong mọi cuộc đấu tranh cũng thế, người đấu tranh phải hiểu được lòng người, thời cơ và đối tượng mình chống lại. Vào thời điểm từ 1954 đến thời gian sau đó, miền Nam “được chọn” vào “thế giới tự do”, và miền Bắc “được chọn” vào “thế giới Cộng sản”. Hai miền đất nước được “thần chiến tranh” đặt để như thế để tiêu diệt tiềm lực Việt nam hầu dễ dàng thống trị. Thế thì, những người đang sinh sống tại miền Nam có được “sự cho phép của Thần” để sửa trị đất nước, cho nên người miền Nam nói chung có thể dùng “quyền tự do, dân chủ” để bày tỏ với những kẻ thống trị. Ngược lại, miền Bắc được đặt để vào thời đại ba ngàn năm trước, tất cả chỉ được phép theo “thần đảng”, do đó mọi chống đối lập tức bị tiêu diệt; và bây giờ cũng thế.

Vậy thì, những ai u mê mới nói rằng tại sao hồi trước Phật giáo đấu tranh mà bây giờ lặng lẽ ? Nhưng thực sự Phật giáo có lặng lẽ hay không, thì tôi sẽ trình bày sau. Một thực tế dễ hiểu như, khi chúng ta gặp một con hoang thú thật dũng mãnh đang tuổi lên sức, vậy chúng ta làm gì ? Liều mạng giết nó hay phải lánh mặt đợi thời cơ ? Tôi nghĩ rằng chỉ có điên khùng mới đối mặt với nó, còn kẻ hữu trí chắc không ai làm. Hơn nữa, chính các người đã tố cáo Phật giáo là Cộng sản, thì sao nay còn mỉa mai họ ? Trong lúc, những kẻ từng phùng mang trợn mắt nói rằng “tau và Cộng sản là hai kẻ thù không đội trời chung”; vậy sao không hỏi chúng tại sao lâu nay ngậm miệng như hến để sống chung hoà bình mà hưởng lợi ? Cái nào nhục nhã hơn hà họ Mường ? Mán có thấy rằng từ sau 1975, Phật giáo đã bị đày đoạ, xé nát thành trăm mảnh, trong lúc “kẻ thù kia” lại bay lên tận trời cao ? Sao Mán không thấy hổ thẹn khi hơn mười lăm lần Trung tâm chống Cộng hoàn vũ đến Việt nam Xã nghĩa về, đều khen là Việt nam có tự do tôn giáo trong lúc máu đồng bào đang nhuộm thắm khắp nơi. Hai kẻ thù bất cộng đái thiên đến với nhau để làm gì, tại sao chúng lập bang giao với nhau ? Những trò hề “đánh trâu” của chúng chỉ là một lừa bịp dư luận khi cần, chứ có gì khác ? Chúng “đả đảo Cộng sản” thế nào, khi cũng cái miệng ấy hô lên rằng thánh tổ chúng dạy là :”Tư tưởng Cộng sản không sai…” ? Khi mạnh miệng nói Phật giáo bêu xấu chế độ miền Nam, Mường có biết phong trào chống tham những do ba trăm tên nào ký vào để tố cáo hay không ? Khi nói Phật giáo là Cộng sản, Mường có biết mười tên nào lập Tạp chí Đối diện để ca ngợi Đảng Cộng sản và Hồ tặc hay không ? Đừng ỡm ờ cho rằng họ là những cá nhân riêng biệt không can dự đến ai; vì đảng hoàn vũ là một hệ thống chặt chẽ hơn Cộng sản. Ngày xưa ca ngợi Cộng sản cũng Chân tín, ngày nay Tự do dân chủ cũng Chân tín, nào ai khác ? Mường có thể chứng minh rằng Phật giáo đã ra báo gì để ca ngợi Cộng sản và Hồ chí Minh như nhóm Linh mục kia không ? Mường có dám và có đủ khả năng để nói rằng giáo lý nào là nguyên lý tối sơ của Chủ nghĩa Cộng sản Mác-Lê-Hồ hay không ?

Một điều quan trọng khác là trong các cuộc tranh đấu của Phật giáo, chưa bao giờ có một nhà sư nào dám viết khẩu hiệu phản quốc:”THÀ MẤT NƯỚC KHÔNG THÀ MẤT PHẬT”. Tại sao như thế ? Rất đơn giản, vì Phật giáo Việt nam chỉ có nước Việt, mà không có nước Trời mê ly, rùng rợn để tới, để phụng sự. Phật giáo gắn liền với Dân tộc, với Tổ quốc, với đồng bào bất cứ ở đâu nó được lan truyền tới. Phật giáo không có tổ chức, không có luật lệ buộc ràng, Phật giáo không chủ trương thống trị, không cán bộ, không đảng viên, không thề máu, không nguyện xương chi cả…Vậy thì lấy gì để nói Phật giáo giết nhà Ngô ? Tôi sẽ đi sâu vấn đề này khi xét xem toàn cuộc 1963-1966.
Khi họ Mường nói rằng:”từ đó không thấy tự thiêu, tuyệt thực…”, là nói ai, nếu không phải là Phật giáo; bắt buộc tôi phải nói những gì là có thật, là công bằng, chứ không phải tôi nói thay Phật giáo. Họ Mường quên đi rằng, dưới chế độ Cộng sản, mọi sự chống đối sẽ bị thủ tiêu ngay lập tức. Bằng chứng rõ nhất là vụ 12 vị sư đã tự thiêu tại Vĩnh long; ngay cả xác chết bọn chúng còn ăn luôn, nói chi công lý. Chính vì thế mà Phật giáo tố cáo chúng trước công luận quốc tế. Trong lúc đó, thì “kẻ thù không đội trời chung” lại âm thầm bắt tay cùng tiến bước. Mường giang có nhận ra điều đó hay không ? Mường giang có thấy là nhị vị lãnh đạo tối cao của Phật giáo đã bị tù tội, lưu đày, khống chế cho đến lúc này, trong lúc Hội đồng Giám mục Việt nam lại thong dong tự tại ? Mường giang có bao giờ suy nghĩ tại sao Vatican đã phong chức Hồng y cho hai Tổng giám mục địa phận Hà nội :Trịnh như Khuê ngày 24-5-1976 và Trịnh văn Căn ngày 30-6-1979 hay không ? Tiếp theo, ngày 26-11-1994 lại phong Hồng y cho Tống giám mục Phạm đình Tụng cũng người miền Bắc, trong lúc đó, những Tổng Giám mục nổi tiếng tại miền Nam trước đây như Ngô đình Thục, Nguyễn văn Bình…đều không được ? Hẳn những vị kia phải có công lớn khi sống tại miền Bắc, thì Vatican mới lập toà. Ngày nay, khi nghe về những vị tương tự làm mật vụ tại các quốc gia Cộng sản trước đây, không lẽ cục đất sét trong đầu họ Mường chưa bể để có thể nhận ra những cuộc hí trường hoàn vũ hay sao ? Có bao giờ Mường thấy tủi nhục cho những vị miền Nam không ? Đến ngày 21-02-2001 thì Vatican mới phong cho ông Nguyễn văn Thuận; ngày 28-9-2003 mới phong cho ông Phạm minh Mẫn lên chức Hồng y giáo chủ; sau khi miền Nam bị Cộng quân nuốt chửng mười mấy năm rồi ! Hẳn nhiên, là một kẻ ngoại đạo, tôi không thể nào hiểu nỗi nội dung của các đại thánh, nhưng ít ra trên mặt nỗi, tôi thấy một điều gì đó chua xót cho miền Nam. Nhưng chua như thế nào là một chuyện khác.

Những ngòi bút càng cực đoan thì nó càng cực độc. Người ta sợ, nhưng tôi thì khoái chí. Hãy viết nữa đi để người ta càng nhận rõ hơn về một hệ thống siêu độc hoàn vũ.

BQK-10-4-09
LIÊN THÀNH VÀ MẮM TÔM 21

Bảo quốc Kiếm


Để có được một cái nhìn tương đối vô tư và chuẩn xác về thảm hoạ Tết Mậu thân năm 1968 tại Huế, chúng ta lần lượt đọc và suy nghĩ, so sánh những tài liệu do Khối 8406 đưa ra và cuốn sách “Biến động miền Trung” của ông Thiếu tá Liên Thành nguyên Chỉ huy trưởng Cảnh sát Quốc gia Thừa thiên Huế xem sao. Tôi chỉ dùng hai chữ “tương đối” mà thôi, vì các tài liệu này hầu như chỉ từ một phía, nhưng lại có những điều trái ngược nhau. Trong đó cũng có một vài bài của người ngoại quốc. Tuy nhiên mức độ chính xác không cao, vì những lầm lẫn về nguồn tin của nó.
Đọc bài “Biến cố Mậu thân” của ông Đinh lâm Thanh được ghi vào bài thứ nhất của cuốn thứ nhất do Khối 8406 in ra, tôi thấy ông viết:

Ngày mồng ba Tết, nghĩa là một ngày sau đó, chiến đoàn Dù với hai tiểu đoàn 2 và 7 phối hợp với Chi đoàn 2/7 từ phía Bắc vào giải vây Huế. Hai đại đội TQLC với chiến xa M48 thuộc Tiểu đoàn X Ray đóng tại Phú bài cũng về Huế tăng cường phòng thủ MACV. Chiều mồng bốn Tết Tiểu đoàn 9 Dù được trực thăng vận đổ xuống thẳng vào trận địa. Cuộc chiến trở nên ác liệt, và cùng ngày đó, chiến đoàn A TQLC của QLVNCH gồm các Tiểu đoàn 3,,4,5 thay thế SĐ Dù phối hợp với SĐI-BB tiếp tục giải toả áp lực tại sân bay Tây lộc và Đại nội”.


Tôi hoàn toàn không biết nguồn tin dẫn từ đâu, nhưng trong sách BĐMT của Liên Thành lại viết nơi trang 114 rằng:

6 giờ sáng ngày mồng 2 Tết, tiểu đoàn 2 và 7 Nhảy dù từ Sịa và từ cây số 17, An lỗ về giải vây, cứu Huế- Trong đêm mồng 2, TĐ 7 Nhảy dù đánh cận chiến với Cộng quân, chọc thủng phòng tuyến chiếm lại cửa An hoà- Ngày 2/2/68 Tiểu đoàn 2 ND, nương theo cửa An hoà vừa được khai thông, đánh chiếm cửa Bắc và phi trường Tây lộc- Trưa mồng 3 Tết, hai tiểu đoàn 2 và 7 mới giải toả xong từ cửa An hoà đến cửa Tây và cửa Bắc Thành nội Huế. Bàn giao khu vực lại cho Sư đoàn I BB…..-Quân lực Hoa kỳ nhảy vào trận chiến ngày 7 tháng 2 1968. Lực lượng đầu tiên tham chiến là hai Đại đội của chiến đoàn RAY của TQLC Hoa kỳ. Họ chỉ giải toả một phần rất nhỏ vùng quận 3 (hữu ngạn) nơi BCH/MACV trú đóng”.

Vậy thì, chúng ta nghe ai ? Một bên thì 6 giờ sáng ngày mồng hai; một bên thì sau đó một ngày. Một bên nói ”X RAY”, còn một bên chỉ nói “RAY”. Lại đọc thêm trang 120 của BĐMT lại thấy:

Ngày 12 tháng 2/1968, Chiến đoàn A TQLC-VNCH gồm các Tiểu đoàn 3,4,5 thay thế chiến đoàn Dù, tiếp tục tấn công giải toà áp lực địch tại sân bay Tây lộc, Đại nội, Khu Kỳ đài”.

Chỗ này cách nhau quá xa, ông Thanh nói ngày mồng 4, trong lúc ông Liên Thành lại nói là ngày 12. Vậy thì chỗ nào mới trúng ? Trước hết, tôi thấy, ông Đinh lâm Thanh không dẫn nguồn tin có gốc gác từ đâu, nên không thể tin tưởng được. Ông Thanh cũng không cho biết vai trò của ông trong trận Mậu thân tại Huế, nên điều ông nói, dù muốn cũng khó tin. Thế thì lời ông Liên Thành có tin được không ? Để có thêm một chút vui nhộn trước khi tin hay không, xin mời độc già đọc một đoạn ngắn trong bài: “Liên thành và cuốn Biến động miền Trung” của ông Hoàng đông Tà, tức Hoàng văn Giàu, người mà Liên Thành cho là một sát thủ trong Tết Mậu thân Huế 1968; hiện cư ngụ tại Úc. Bài này đăng trên Sachhiem.Net:

Ai cũng nói ‘vụ miền Trung’, nhưng không ai biết một chuyện cổ tích có dính líu đến LT. Khi VC vào Huế thì lực lượng an ninh tiểu khu, quân đội công an, cảnh sát …co cụm lại rút về Mang Cá Nhỏ phía cửa Trài để nhờ Mỹ, nhất là hải quân, bảo vệ phòng thủ. Trong lực lượng tàn quân này KHÔNG CÓ LT, bởi vì khi Huế bị tràn ngập thì LT đã ba chân bốn cẳng trèo lên núp trên trần nhà, ăn uống, tiểu tiện đại tiện trên đó luôn.



Khi bị phản công, địch rút lui đã mấy ngày, LT cũng không dám mò xuống, khoan nói là mò xuống và qua trình diện Tiểu Khu Trưởng kiêm Tỉnh Trưởng Phan văn Khoa và Tư Lệnh Vùng I Ngô Quang Trưởng khiến cho mấy vị này nổi cáu cự nhoi lên.

Ông Khoa và ông Trưởng hình như còn ở Mỹ, nếu không thì TLS Mỹ thời đó là John Negroponte, hẳn có thể biết vụ này… Và người đã được Bộ Tư Lệnh Mang Cá sai lái xe đến nhà đón LT tam tứ phen sau Tết cũng đang còn đó…”.
Tôi muốn mời quý vị đọc đoạn này, vì tại trang 93 sách BĐMT, ông Liên Thành ghi:

Hầu hết các đoàn viên Học sinh, Sinh viên quyết tử Phật tử trong phong trào tranh đấu Phật giáo vào năm 1966, đều có mặt và trực tiếp tham gia vào vụ tàn sát này: Nguyễn đắc Xuân….Hoàng văn Giàu…”

Như thế, theo Liên Thành, thì không những Hoàng văn Giàu là một tên Việt cộng khát máu mà hầu hết học sinh, sinh viên Huế đều là thứ đó cả ! Vậy không lẽ chúng giết cha mẹ, anh em chúng ? Và nếu có, xin Liên Thành thử đưa ra vài thí dụ xem sao ? Một điều khác là tại sao bọn này không giết gia đình vợ, con, cha mẹ, anh chị em Liên Thành, mà chúng lại giết đồng chí, đồng đội, thân nhân, đồng bào của chúng ? Đặc biệt nhất là cha của Thành, ông Trợ Cử vẫn lang thang làm việc thiện ở quanh vùng Từ đàm, nơi mà theo Liên Thành và đồng chí của ông thì CS đóng Bộ chỉ huy tại đó ! Tại sao mấy chục năm nay Liên Thành không truy tố tên “Việt cộng Hoàng văn Giàu” trước Toà án quốc tế, hay ít nhất cũng thông báo cho đồng bào hải ngoại về “tên ác ôn” này ?

Giả sử ông Hoàng văn Giàu là Việt cộng thứ thiệt và đã tàn sát nhiều dân Huế như thế, theo tiết lộ trên đây, thì những VC này có tìm Liên Thành mà không gặp, hay vì Thành trốn mất lâu rồi; nhưng cha mẹ gia đình anh chị em của Thành vẫn an nhiên tự tại, thế thì bọn chúng quá nhân đạo, phải không ? Nhưng đã nhân đạo với tên “Phó trưởng ty công an ngụy ác ôn”, thì sao chúng lại giết những đồng bào, đồng chí của chúng ? Một bí mật khác lại xảy ra là, tai sao nhóm “Việt cộng Hoàng văn Giàu” đã biết Liên Thành, một kẻ thù nguy hiểm nhất nằm trên trần nhà mà không bắt, không giết ? Hẳn phải có một liên hệ nào khác, cho nên hai bên không hại lẫn nhau. Liên Thành biết bọn VC này trở lại Huế ngày giờ nào, ở đâu, làm gì, nhưng Thành không bắt; và nay VC lại trả ơn này !!!


Vấn đề chính của đoạn này là, “phe Việt cộng” mà đại diện ở đây là Hoàng văn Giàu đã nói rằng, trong những ngày đầu Mậu Thân, Liên Thành không có mặt tại Ty Cảnh sát; và họ (quân, cảnh, cán…) đã tập trung về cửa Trài. Đây là một tiết lộ rất quan trọng để sau này chúng ta có thể hiểu được tại sao có những chuyện quái lạ tại quận 2(Tả ngạn). Tôi không tin là Liên Thành lên núp ở trần nhà rồi tiểu, đại tiện trên đó luôn. Tôi nói một trăm phần trăm tôi không tin như thế. Nhưng có điều, tôi thấy rằng, cà Trung tá Phan văn Khoa, Tỉnh trưởng; ông Đoàn công Lập, Trưởng ty Cảnh sát và Liên Thành, Phó ty CSĐB đều không có mặt một cách công khai khi Việt cộng tràn vào Huế, ít nhất trong 7 ngày đầu. Vậy những vị này đi đâu ? Đây chính là cái chìa khóa Thần để tìm hiểu nguyên nhân và hậu quả của cuộc thảm sát Mậu thân tại Huế. Tiếc thay, không một ai đặt vấn đề này ra cả. Ngược lại đi lượm lặt những tài liệu sai quấy để viết cho một mục đích không trong sáng. Để kiểm chính lại, xin quý vị đọc nơi trang 115, Liên Thành đã nói rõ việc ông Khoa đến ngày 7 tháng 2 năm 1968 mới có mặt tại Tiểu khu. Và chúng ta không thấy nhân vật quan trọng là Trưởng ty Đoàn công Lập làm gì, ở đâu cả. Từ chỗ này, cho chúng ta thấy, ông Phó thị Trưởng Trần đình Thương bị chết sáng sớm đầu tiên ngay tại cổng nhà mà 12 ngày sau mới được an táng; và ông Thiếu tá Từ tôn Kháng, Tỉnh đoàn trưởng Xây dựng nông thôn bị “lăng trì” ngay tại nhà, phải có một vấn đề bí mật. Thử đặt một câu hỏi là, tại sao Việt cộng vào Huế như chỗ không người, mà không đi bắt giết những thành phần nguy hiểm là những kẻ cầm đầu An ninh, Cảnh sát… có “nợ máu” với nhóm Việt cộng ly khai như HPNT, HVG, NĐX…, mà lại giết ông Phó Thị trưởng hành chánh ? Tại sao mười mấy ngàn người bị giết mà không một ai bị thảm cảnh cắt mũi, xẻo tai, móc mắt, cắt thịt… (tội lăng trì) như ông Từ tôn Kháng ? Nếu tìm được câu trả lời cho hai việc này, thì sẽ sáng tỏ toàn chuyện Mậu thân. Khổ một nỗi, rất nhiều người biết rõ thân thế, sự nghiệp chính trị của những người này, mà vẫn ngậm miệng vì sợ trù dập, trả thù, dù đang sống ở hải ngoại; do đó bí ẩn Mậu thân phải đợi thêm một thời gian nữa !!!
Để kết luận nên tin hay không tin những điều liên Thành viết, chúng ta xét hai việc này:

*1.Trang 93 sách BĐMT, Thành viết: “Sáng ngày mồng ba Tết tức ngày 3/2/1968 (tây lịch) Tống hoàng Nguyên….”.

Đây là một chuyện rất nhỏ, nhưng quan trọng; vì chứng tỏ rằng sau lưng Liên Thành là một nhóm khá lớn khoa bảng, sĩ quan…nhưng không cần điếm xỉa đến tính chính xác của cuốn sách, mà chỉ cần “nói lấy được” nhằm thỏa mãn những yêu cầu riêng của họ. Ngày mồng BA Tết, tức là ngày 01 tháng hai năm 1968, chứ không thể là 3/2/68.

*2. Trang 131, Thành ghi;

Sự thật vẫn là sự thật, đã có một người biết rõ và đã nói lên sự thật, đã nói ra tất cả những gì mà đảng Cộng sản Việt nam che dấu- hoặc im lặng, giữ kín- những gì mà ông Đại tá Bùi Tín cố tình bóp méo sự thật, cố tình che đậy tội ác diệt chủng của Hồ chí Minh và đảng Cộng sản Việt nam đã nhúng tay vào vụ tàn sát dân lành vô tội tại Huế trong Mậu thân 1968. Sự thật cuối cùng phải được phơi bày. Kẻ đó là:

Thành ủy viên Thành ủy Việt cộng Huế, Hoàng kim Loan, quân hàm Trung tá, cũng là một cán bộ tình báo cao cấp phụ trách Dân vận, Trí vận, Tôn giáo vận tại thành phố Huế. Với 25 tuổi đảng, sinh sống và hoạt động bí mật tại Huế trong suốt hai mươi năm”.

Từ chỗ này, chúng ta thấy ngay rằng, cuốn sách này –BĐMT- được Cục Tình báo Cộng sản viết ra và cho Liên Thành đứng tên để phổ biến. Chính vì vậy, mà như tôi đã trình bày trong hai mươi chương trước, Liên Thành nói về chính ông ta không đúng, nói về những đối tượng ông ta bắt, kết án, sỉ nhục… đều không đúng chút nào. Vậy thì, nói lem lẻm về những phút, những giờ… làm sao đúng được ? Tất cả điều mà Liên Thành nói là sự thật đều do nhân vật Hoàng kim Loan, Trung tá Tình báo CSBV “khạc ra”, mà thôi. Ai cãi được lời kiên định trên đây của “tác giả” Liên Thành ? Do đó, những tin tức mà Liên Thành nói ra KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC.

Những ai tin tưởng, cổ động và dùng cuốn sách BIẾN ĐỘNG MIỀN TRUNG để chửi rủa kẻ khác hãy vui lòng cúi xuống “LEPTH AS A DOG”(chữ trong Cựu ước) những gì mà Hoàng kim Loan mượn bàn tay Liên Thành ban cho !
Điều thứ hai trong phát biểu của ông Đinh lâm Thanh ghi rằng:

Chính quyền Cách mạng tại Huế giao cho Lê văn Hảo, Đào thị xuân Yến và Hoàng phương Thảo (xin nói riêng về ông Lê văn Hảo là giáo sư Đại học Huế, người Công giáo, không có tên trong danh sách tham gia phong trào đấu tranh của Phật giáo. Do đó, sau năm 1966 ông vẫn được tiếp tục dạy tại Đại học Văn khoa Huế…)

Thế nhưng Liên Thành viết nơi trang 95 rằng:

Lê văn Hảo là thành phần đấu tranh Phật giáo năm 1966, đã bị bắt, sau đó ông Trưởng ty Đoàn công Lập đã trả tự do cho Lê văn Hảo…”.

Trong một bài viết, ông Tú gàn cũng ghi Lê văn Hảo là người “công giáo”. Vậy ai đúng, ai sai ? Lại buồn nôn khi đọc một bài của Joseph Nguyen, ông ta viết như sau:
Đây là một tác phẩm đã được đưa lên Net nhiều kỳ, và phổ biến trên Đặc san Biệt Động Quân. Với nhiều chi tiết chưa bao giờ được phổ biến về những biến động miền Trung từ năm 1964 kéo dài đến năm 1972. Tác phẩm của ông Liên Thành đã được đón nhận nồng nhiệt trên nhiều tiểu bang Hoa Kỳ. Nhưng khi tổ chức ra mắt và thảo luận tại Houston, TX, xém chút nữa biến thành một vụ “biến động miền Trung” thứ hai ở hải ngoại.. May mắn thay, biến cố đó không xảy ra, nhưng buổi thảo luận biến thành bức hình đã được khắp thế giới biết đến: Bức hình hai ông Công an Việt cộng bịt miệng cha Lý trưóc tòa án nhân dân”.

Tôi không biết những người như thế mà lên giọng kiểu gì, để làm gì ? Cái dạng này, người xưa gọi là “thực bất tri kỳ vị”, hay mình nói nôm na là thứ “điếc mũi”. Đọc một tác phẩm mà không biết tác phẩm ấy phát xuất từ đâu, không biết đúng chỗ nào, sai chỗ nào, thì đọc vừa mất công, vừa đi “mửa bậy bạ”, làm tăng thêm mùi xú uế cho người. Tự “tác giả” đã xác nhận rõ ràng là: “một người biết rõ, nói lên sự thật”, chính là thằng “Hoàng kim Loan, quân hàm Đại tá, Thành ủy viên, Cụm trưởng Tình báo Cộng sản”, thế mà cả lũ chổng mông hô là của Liên Thành !!! Không chỉ chuyện Tết Mậu thân, mà tất cả những tin tức liên quan được viết trong cuốn “Biến Động Miền Trung” đều là của CSVN, do Cục Tình báo Trung ương Hà nội sai Hoàng kim Loan “khạc” ra cho Liên Thành. Như trên đã nói, nếu Liên Thành là tác giả tại sao không tự biết mình là ai, không biết đối tượng ở đâu, làm gì ….

Điều ấy, Liên Thành đã “chứng tỏ” nhiều lần trong sách, thế nhưng lại có nhiều cái mõm đen ngòm tung hô vỹ đại ! Joseph Nguyen có thể chứng minh cho xem cái gì là những sự thật chưa tiết lộ ? Việc gán cho Phật giáo là Cộng sản đã có từ xưa, vậy cái gì là mới ? Theo tôi, cái mới, cái lạ trong cuốn sách “Biến Động Miền Trung” chính là chỗ cuốn sách ấy do Đầu não Trung ương Tình báo Hà nội viết mà do Liên Thành đứng tên; chứ không có chi khác. Ông Thiếu tướng Nguyễn khắc Bình có thể cho thiên hạ biết lý do gì ông cho rằng Liên Thành nói đúng ? Cũng thế, chúng ta thấy những nguồn tin “loạn xị” được kết lại với nhau. Sau đây là một đoạn trong bài: ”Huế Mậu thân khăn tang và nước mắt” của phóng viên Thiện Giao, đài RFA ngày 01-02-08:

Dựng lại cờ VNCH trên Kỳ Đài ở Phú Văn Lâu. Đại Nội, biểu tượng của kinh thành Huế, nằm gần Kỳ Đài ở Phu Văn Lâu. Lúc ấy, cờ của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam vẫn đang bay giữa trung tâm Huế.Thế rồi, đến ngày 18 tháng Hai, ông Nguyễn Văn Ngẫu và đơn vị nhận được lệnh trình diện Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 1 Bộ Binh. Tại đây, tướng Tư Lệnh Ngô Quang Trưởng trực tiếp giao nhiệm vụ đặc biệt cho tiểu đoàn của thiếu uý Nguyễn Văn Ngẫu: “Đánh chiếm và dựng lại cờ Việt Nam Cộng Hoà ở Kỳ Đài. Hướng dẫn đại đội ra khỏi sư đoàn và đến đường Mai Thúc Loan, tướng Trưởng chỉ vào lá cờ Mặt Trận Giải Phóng cách khoảng 1 cây số, nói “nhiệm vụ của toa đấy.” Rồi ông đưa bản đồ hành quân, các cơ quan liên lạc, và hỏi tôi hai câu. Tôi trả lời, chính tôi là kẻ muốn thắng trận, và tôi ngỏ ý cần một lá cờ để thay thế cờ Mặt Trận. Cùng thời điểm ấy, người chỉ huy Đại Đội Hắc Báo cũng ngỏ lời với tướng Ngô Quang Trưởng, yêu cầu được giao nhiệm vụ tái chiếm Đại Nội. Cuối cùng chúng tôi yêu cầu Tướng Tư Lệnh được tái chiếm Đại Nội, là biểu tượng về nền tự chủ và độc lâp của Việt Nam từ năm 1802. Chúng tôi được vinh dự lãnh trách nhiệm tái chiếm Huế từ tay Cộng Sản. Và chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của con dân Huế và miền Nam.”10 giờ sáng ngày 22, cờ Việt Nam Cộng Hoà được kéo lên Kỳ Đài sau khi 2 người lính đã bị phía Bắc Việt từ Đại Nội bắn tỉa”.

Thế nhưng, Douglas Pike, một người có oai lực thông tin Hoa kỳ lại ghi:

Tới sáng ngày 24-02-lính SĐI BB VNCH giật xuống lá cờ VC đã treo 24 ngày trên vòng thành ngoài và thượng lá cờ mình lên”. (bản dịch của LM Phan văn Lợi)

Tương tự, trong sách BĐMT, Liên thành ghi nơi trang 121:

Sáng sớm ngày 24 tháng 2/1968, một đơn vị của SĐ I, lên kỳ đài làm lễ thượng kỳ…”

Vậy ai ăn cắp của ai ? Ai đúng, ai sai ?

Hẳn nhiên là người đã đánh bại CS và giật lá cờ MTGPMN xuống, kéo cờ VNCH lên phải là người đúng nhất. HOAN HÔ THIẾU UÝ NGUYỄN VĂN NGẪU. Nếu không có ông Nguyễn văn Ngẫu, thì hai kẻ chủ trương bóp méo lịch sử: Douglas Pike và Liên Thành đã thao túng thông tin một cách dễ dàng. Từ một suy ra mười, ra trăm…thì sự thật mới được sáng tỏ. Từ đây, quý vị có thể hiểu được đoạn sau đây của ông Đinh lâm Thanh:

Nhưng thật ra thường dân công giáo vô tội, những người trước đó có thù oán cá nhân với nhau và quân cán chính đang nghỉ phép để ăn Tết với gia đình”.
Mục đích thì tạm hiểu, nhưng qua cách hành văn, tôi cũng mù tịt chẳng biết nói gì. Xin chấm dứt những luận điệu này, mới có thể giải mã nỗi những bí mật Mậu thân để cho oan hồn nạn nhân được thoả mãn.

Bản thân tôi lại thấy một nỗi kinh ngạc đến khó chịu khi đọc những lời này của ông Hoàng Sơn trong bài:”Thảm sát Mậu Thân, ai là kẻ chủ mưu gây tội ác”. Ông viết:

Mười chín hố tập thể…Hố ít nhất năm bảy người, hố nhiều nhất lên tới gần ngàn người. Tất cả 5.800 bộ lâu cốt được tìm thấy với đủ các chứng tích về nhân thân…”.
Tôi không biết những con số này ở đâu ra. Ông Dân biểu Nguyễn lý Tưởng viết:

Tất cả 23 địa điểm tổng cộng 2326 xác chết (sọ người). Còn khoảng hơn 3000 nạn nhân thuộc tỉnh Thừa thiên Huế đã được thân nhân xác nhận là chết hoặc bắt đi thủ tiêu, mất tích…”

Liên Thành viết nơi trang 129 rắng:

Tất cả có 26 mồ chôn tập thể ở các quận trên, mồ chôn ít nhất là 3 người, trung bình là 400 người, nhiều nhất là 800 người”.

Trang 125 đã viết:

5327 người bị Việt cộng giết tại nhà, tại ngay trong thành phố, và một số lớn thi thể nạn nhân sau đó tìm thấy tại các mồ chôn tập thể, tại các quận thuộc vành đai thành phố”

Vậy thì thực sự người chết là bao nhiêu, và họ đã chết bằng cách nào ? Nếu như họ “bị giết tại nhà, tại ngay trong thành phố”, thì ai đã mang hàng ngàn xác này ra “các quận thuộc vành đai thành phố” ?

Một chuyện khó tin mà cứ nghe nhắc đi, nhắc lại là có hố chôn ở Phú Thứ gần ngàn người. Làm sao Cộng quân có thể giết một lúc và có khả năng đào hầm chôn một số lớn như thế ? Tôi muốn tin, nhưng không thể nào. Trừ trường hợp chúng có xe cơ giới. Nhưng Cộng sản có xe cơ giới trong trận Mậu thân hay không thì không nghe ai nói tới. Chuyện này, chúng ta sẽ xem xét kỹ lưỡng sau.


Hãy đọc thêm một đoạn khác của ông Hoàng Sơn:

Những cha đạo và tầng lớp giáo dân, thành phần bị cho là “tôn giáo thuốc phiện ru ngủ” đáng ghét nhất, là nạn nhân chính chiếm số lượng nhiều hơn cả trong vụ thảm sát Huế năm xưa”.

Ông Hoàng Sơn gàn dở đến như thế, mà khối 8406 tuyển đăng làm lịch sử, thì thiệt không còn chỗ nói ! Hay bằng mọi giá, khối này muốn đưa ngày Mồng Tám Tháng Tư vào Quân khu 6 là được ? Tôi lại ớn lạnh khi vào xem diễn đàn Tự do ngôn luận của các ngài Tín, Lý, Lợi, Giải, họ ghi: Diễn đàn được thành lập “Rằm Tháng Tư năm 06” !!!

Trở lại với lời ghi của Hoàng Sơn: “là nạn nhân chính, chiếm số lượng nhiều hơn cả trong vụ thảm sát Huế năm xưa”, tôi thấy giật mình. Theo hai ông Tưởng và Thành thì số nạn nhân cả chết lẫn mất trên 6.500, trong lúc Phủ cam chỉ có 300, nghĩa là chưa tới 5%. Thực tế, theo nhiều vị khác, số người chết và mất tích còn lên đến mười mấy ngàn. Vậy thì, cái “chiếm số lượng nhiều hơn cả” có nghĩa là gì, hỡi những bậc tu hành, khoa bảng ?


Điều sau cuối của chương này, tôi muốn nói đến lời của ông Đinh lâm Thanh: “Nhưng thật ra thường dân công giáo vô tội”. Chuyện này rất nhiều vị nói tới; mà theo tôi, đây là một sỉ nhục cho những “chiến sỹ công giáo chống Cộng” đã nằm xuống. Họ đã tin vào lời dạy của chủ chăn, chiến đấu một cách kiên cường khắp mọi nẻo, kể cả chiến đấu cô độc. Họ đã ngã xuống. Nay những người còn lại nhân danh cái gì để xác nhận với kẻ thù CS là họ Vô Tội ? Đã chấp nhận lý tưởng chống Cộng, thì với kẻ thù là mình phải có tội, và ngược lại, chúng có tội đối với chúng ta. Nó giết chúng ta, giết đồng bào chúng ta, thì chúng phải chịu tội, chứ sao không ? Ngược lại, chúng ta giết chúng, bắt chúng, đày đoạ chúng, chống lại chúng, tại sao chúng ta không có tội với chúng ? Câu nói ấy, tự phủ định một giá trị mà họ từng được tuyên dương: CHỈ CÓ NGƯỜI CÔNG GIÁO MỚI CHỐNG CỘNG. Vì vậy, khi đối mặt với Cộng sản mà bảo mình VÔ TỘI là một SỈ NHỤC không thể chấp nhận. Tôi đã từng chứng kiến một phụ nữ “công giáo” khi bị Việt cộng bắt tra khảo, bà nói một cách kiên cường: “ĐÚNG, TAU CHỐNG LẠI TỤI MÀY, CỨ GIẾT ĐI, TAU KHÔNG CHỐI VÀ KHÔNG SỢ. Bà đã gục chết ngay một cách hãnh diện.

XIN CHẤM DỨT NHỮNG SỰ HÈN HẠ, VÔ LIÊM SỈ KHI ĐỐI ĐẦU VỚI KẺ THÙ.


BQK-02-5-09



tải về 1.3 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   6   7   8   9   10   11   12   13   14




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương