LIÊn thành và MẮm tôm bảo quốc Kiếm Chương I: Về tác giả và người giới thiệu



tải về 1.3 Mb.
trang5/14
Chuyển đổi dữ liệu20.05.2018
Kích1.3 Mb.
#38971
1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   14
là chính tôi- là lực lượng CSQG Thừa thiên Huế ngăn chặn và phá vỡ. Chất nổ C4 được Ban An ninh Việt cộng chuyển về cơ sở đặc công nội thành Huế, nhưng rủi thay (rủi chúng, may mình) cơ sở đặc công nội thành đó là người của tôi…Kế hoạch của tôi đã được Đại tá Tôn thất Khiên Tỉnh trưởng Tỉnh Thừa thiên Thị trưởng thành phố Huế chấp thuận”.
Không biết Thiếu tướng Bình đọc đoạn này thấy “nhột nhạt” lắm không ? Còn nông dân tôi nghe lòng mơ màng ghê lắm. Đúng là gan trời ! Chưa nói đến những rủi ro có thể xảy ra, và chuyện đó không ai có thể bảo đảm được, thì hành động trên đây của Liên Thành là một hành động điên rồ, quái đản. Hành động đó đã làm cho uy tín chế độ xuống quá thấp. Một phái đoàn Phủ Tổng thống đi ăn cơm mà để cho Cộng sản theo dõi và đặt chất nổ trước nghĩa là làm sao ? Ai đưa tin cho CSBV về chuyện phái đoàn ăn cơm tại quán Âm phủ, mà chúng biết để gài chất nổ trước ? Ai cho phép tiếp tay với CS để gây tiếng vang có lợi cho chúng dù nổ hay không ? Tướng Bình ơi, còn mặt mũi nào chế độ !!! Tôi hiểu rằng, người chỉ huy tình báo, trong một vài trường hợp bình thường, để bảo mật người của mình trong hàng ngũ giặc, có thể để cho chúng hành động. Nhưng, ở đây không phải thế. Tổng thống và phái đoàn là tượng trưng cho Quốc gia chúng ta, thì không lý do gì, một Trưởng ty, một Tỉnh trưởng lại có thể đồng loã trong hành động này. Các Giám đốc Nha, Sở Tình báo của Trung ương và địa phương ở đâu, mà không trừng trị những trò nghịch tặc này ? Hay tất cả đã cùng nhau mua bán chung từ 1968 ???

Thế mà, Liên Thành còn hô “người bình thường cho là phép lạ”. Chui choa, cái “phép lạ thông thường là phép lạ tự biên tự diễn”; nhưng những trò ấy chỉ gạt kẻ “bình thường”, chứ đâu gạt được nông dân.

Xin các bậc chuyên gia Tình báo “lấy đèn trời soi xéi” dùm những oan hồn uổng tử Mậu thân 1968.

BQK-10-01-09

LIÊN THÀNH VÀ MẮM TÔM 9

Bảo quốc Kiếm

Chương 9: Nuốt hổng dzô
Chúng ta tiếp tục tìm hiểu thêm về những trò chơi Tình báo ngoạn mục của Thiếu tá Liên Thành để hiểu những gì xảy ra trong khoảng thời gian ông làm Phó, làm Trưởng ty Cảnh sát Quốc gia Thừa thiên Huế. Ngay đầu trang 364, ông viết:

“Vào khoảng 1 giờ sáng ngày 29/11/1971, theo lộ trình “an toàn”, hai tiểu đội thuộc tỉnh đội Thừa thiên chỉ còn cách mục tiêu Trụ sở Xã Thủy trường khoảng 300 mét thì bị phục kích. Mìn Claymore và M16, đã xối xã vào 2 tiểu đội Việt cộng đang mưu toan tiến dần đến tấn công trụ sở xã Thủy trường. Thường trong kỹ thuật tác chiến, nếu bị phục kích thì đến 99% bị phục kích là thác, con đường sống duy nhất là xông thẳng vào toán phục kích, nhưng đám Việt cộng hèn nhát không có can đảm làm chuyện đó, nên bị thiệt hại rất nặng. Bọn chúng kẻ sống, kéo đứa bị thương, kéo luôn xác chết, dìu nhau chạy”.



Đọc đoạn văn này nghe hay hay, nên xin chia vui chút chơi. Ngặt nỗi, tôi không phải là Sỹ quan tác chiến, lại không phải là binh nhì, nhưng cũng có cầm súng và biết bắn Việt cộng. Vui ở chỗ, ông Thành kể quá vui ! Một Đại uý, Sỹ quan Quân lực Việt Nam Cộng Hoà và cũng là Trưởng ty Cảnh sát Quốc gia, sành sỏi nghề Tình báo, nên câu nói của ông nó bí ẩn làm sao ấy:”Thường trong kỹ thuật tác chiến, nếu bị phục kích thì đến 99% là thác”. Xin hoan hô ông Đại úy Trưởng ty. Định nghĩa này rất ư là sách vở, nhưng dân mắm tôm mấy ai dùng chữ “thác”này hè ?. Và đúng đây là chuyện không thường, vì: “Mìn Claymore và M16 đã nổ xối xã vào hai tiểu đội Việt cộng”. Thế nhưng, “Bọn chúng kẻ sống, kéo đứa bị thương, kéo luôn xác chết, dìu nhau chạy”. À ha !


Và rồi: “Ba tuần sau chúng tôi mới phối kiểm được trong trận phục kích đêm hôm đó địch có 4 chết và 3 bị thương”.

Thiên địa phong trần uơi, ai mà chịu cho nỗi. Xin các bậc Sỹ quan tác chiến nào làm được “thành quả to lớn” nầy nói thử nghe ? Hai tiểu đội cho nhiều lắm khoảng chừng 30 người, chỉ mìn Claymore không thôi, thì cũng đã “sụm ba chè” hết chơn hết chọi. Thế mà còn bắn xối xả cả M16, nhưng chì có 7 mạng vừa bị thương vừa chết; lại còn “dắt dìu nhau mà đi, đường còn nhiều gian khổ” mới là “phép lạ Hồ ban”. Hèn chi VNCH thua là phải. Cái SỰ THẬT KHÓ TIN này cố nuốt vẫn không dzô. Nó thật sự không dzô. Tướng Bình uơi, nó là SỰ THẬT RẤT ĐÚNG đó sao ? Tôi chỉ theo lời ông Thành nói thôi:”thông thường 99% thác”, cho nên nó “không thường” là vậy ! Đã bị phục kích, mà lại còn bị mìn Claymore và M16 bắn “xối xả” nữa, mà các em còn kéo được bị thương và xác chết mới là huyền thoại chiến tranh ! Ô hô, một ông Đại úy Trưởng ty Cảnh sát đích thân chỉ huy phục kích, mà 3 tuần sau ông mới biết thành quả, vì trên chiến trường này “các em” không để lại “chút mắm” nào !!! Xin cúi đầu nghe tiếp chuyện ông Trời:

“Lực lượng Việt cộng lần này bị thiệt hại nặng, chính Ban An ninh gởi trinh sát về điều nghiên địa thế, vẽ sơ đồ mục tiêu, thu thập tin tức, chỉ dẫn lộ trình di chuyển an toàn, nhưng tại sao lại bị địch phục kích ?

Chẳng có gì lạ, kẻ vẽ sơ đồ mục tiêu, cung cấp tin tức, chỉ dẫn lộ trình cho đơn vị Tỉnh đội đi vào ổ phục kích, vào vùng tử địa, và còn đích thân chỉ huy đơn vị đặc biệt phục kích là Chỉ huy trưởng CSQG/Thừa thiên Huế LÀ TÔI, ĐẠI UÝ LIÊN THÀNH”.


Đọc mấy chữ:”là tôi, Đại uý Liên Thành”, không biết chị nhà, và các em mười một vạn lúc đó có sướng râm ran hay không, còn tui run luôn lên đấy. Chữ nghĩa Điệp viên có khác người thường. “Ổ phục kích, vùng tử địa, thiệt hại nặng”, nghĩa là 3/30-4/30 và 0/30. Ổng chê nó “hèn nhát không có can đảm”; thế mà tụi hắn bị mìn Claymore và M 16 “xối xả”, nhưng chúng chẳng để lại hiện trường “xác mắm tôm” nào cả, là sao nhỉ ? Phải chăng, đây là cuộc “cố Tình Báo hại” ? Ai nói khác được, xin chỉ bảo cho nông dân này. Ông vẽ bản đồ hướng dẫn, ông chỉ huy…thế mà địch chỉ có 4 chết, 3 bị thương và kéo nhau an toàn đi hết, là mầng răng rứa hè ? CÁI SỰ THẬT NÀY SAO PHŨ PHÀNG QUÁ ĐỖI THIẾU TƯỚNG BÌNH ƠI !!!
Chỉ với kinh nghiệm bắt cá của tụi con nít nhà quê chúng tôi, thì tất cả bọn Việt cộng sẽ không còn một thằng nào. Xin nói chuyện nông dân trước.

Xứ tôi lụt lội triền miên, do vậy các bác thường làm đủ mọi thứ để bắt cá. Tụi nhỏ chúng tôi cũng bắt chước theo. Chúng tôi tìm đám ruộng nào cạn, mà cá hay xuôi theo dòng nước chẳng hạn. Đem đóng sáo,( một dụng cụ bằng tre và dùng mây hay dây bện chặt lại), chúng tôi đóng hai dãy và khép kín lại một đầu (hình chữ V), rồi dùng một cái “chẹp” để hứng. Khi bầy cá sắp đến miệng “chẹp”, một đứa lấy cây đập phía sau, thì bọn cá sợ phải đâm đầu chạy tới và chui dzô “chẹp”. Tuy nhiên, có con còn ”ngoan cố”, tìm đường chạy lui; do đó, chúng tôi sắp sẵn hai đứa hai bên kéo “sáo” khép đằng sau lại. Thế là chẳng con nào thoát được.


Nếu như tôi là Liên Thành, Đại úy Trưởng ty Cảnh sát Quốc gia Thừa thiên Huế, mà chỉ huy phục kích, thì dứt khoát “hốt trọn ổ”. Như ông ấy đã nói, ông lập bản đồ, đường tới, đường lui có đủ. Vậy thì, chỉ cần vài người, chứ chẳng cần đông, tôi sẽ làm như thế này cũng đủ chết chúng. Cài mìn Claymore ba phía, chừa cửa hậu. Khi chúng đã vào ổ phục kích, chỉ cần vài trái lựu đạn nổ phía sau lưng chúng, tất chúng sẽ khiếp vía, chạy tới. Mục tiêu xuất hiện chính xác, cả ba phía cho Claymore nổ, vậy nó chạy đâu ? Giả sử, có thằng may mắn chạy lui được, thì mấy anh nằm chờ sẵn sẽ tóm gọn, không cần nổ súng. Nghĩa là không một ai chạy khỏi mẻ này. Sức công phá của mìn Claymore rất mạnh và diện rộng, chỉ vài ba chục trái, thì chúng làm sao thoát chết ? Huống chi đây, mìn nổ, súng M16, loại liên thanh rất nhạy, tối tân của Mỹ lại còn bắn xối xả, vậy làm sao chỉ chết bốn, bị thương 3 và còn kéo nhau chạy, mang cả người bị thương và xác chết ? Không một chút chiến lợi phẩm, hiện trường không có thây ma nào, làm sao tin đây ?

Hẳn nhiên, bản nông dân không được học kỹ thuật tác chiến, không biết lãnh đạo, chỉ huy, không biết tình báo, chỉ biết bắt cá thôi, trình bày như vậy theo kinh nghiệm nhà quê, xin các bậc Thượng đại tôn nhân cứu xét cho.

Cái chuyện “ba tuần sau chúng tôi mới phối kiểm được”, là một câu nghe quái gở làm sao ! Chì nói chơi chơi, 4 thằng chết chảy ra chừng 12 lít máu, 3 thằng bị thương cũng vài lít nữa, phải vậy không ? Vậy thì, khi chúng kéo nhau chạy, không lẽ chúng cúi xuống liếm hết máu trên đường chăng ? Nếu không, thì chúng ta có thể lần theo vết máu để tìm chúng. Ít ra, chúng ta cũng có thể tìm được nơi chôn cất, chứ tại sao lại không ? Hoá ra ông Liên Thành lại khen bọn Việt cộng là Thánh, là Thượng đế; nhưng sao trước đó ông nói chúng hèn nhát ? Ngôn ngữ Tình báo mà !!!

Một chuyện khác nữa là, sau ba tuần ông mới biết kết quả 4 chết, 3 bị thương; còn biết rõ nó chôn không kín nên bị chó ăn; vậy ông có lập các thủ tục giảo nghiệm hay không ? Tôi chỉ nghe ông nói rằng “dân chúng cùng nhau chôn lại cho tươm tất”; như thế có nghĩa là ông không đoái hoài chi mấy xác chết ấy. Xin hỏi ông, trong khoảng thời gian 3 tuần, có bao nhiêu người chết không do ông bắn, ông có thể biết không ? Vậy thì, ông chỉ nghe nói, ông không kiểm chứng, ông không lập tủ tục pháp định tức là giảo nghiệm xem kẻ bị chết là ai. Tại sao ? Bằng cách nào mà ông biết bốn người kia là Việt cộng đã chết do ông phục kích, khi ông không quật mộ lên và truy xét giấy tờ ? Ngoại trừ ngoài sa trường trận mạc lớn, còn việc xảy ra trong thôn ấp, thì không phải Cảnh sát, chúng tôi cũng xét xem, nếu như những kẻ chết là người địa phương, thì cũng cho thân nhân nhận xác về chôn. Tôi nghĩ mọi nơi đều làm như thế, vì sau khi chết không còn hận thù nào nữa; và đó cũng là chánh nghĩa của quốc gia. Vậy sao ông tàn nhẫn và vô trách nhiệm đến thế ? Với những lời ghi lại của ông, tôi tin chắc là những người này không phải là Việt cộng, mà là những kẻ bị ông thù ghét và thủ tiêu. Nhà pháp lý nào cải được, xin cho biết. Tôi cung kính mời Thiếu tướng Nguyễn khắc Bình Tư lệnh Cảnh sát Quốc gia lên tiếng trước.


Giá như tôi là nhà điều tra, là cấp trên của Liên Thành thì không cần hỏi han gì thêm ông ấy cả, mà bắt giam ngay tức khắc. Nội vụ rõ ràng là ngụy tạo. Có thể có những xác chết ở Tứ tây, nhưng chẳng phải là Việt cộng, mà là những người ông Thành thù và giết đi, rồi tạo án trường mà chạy tội. Tôi từng có mặt trong chiến tranh, nhưng chưa bao giờ thấy một chuyện lạ như thế. Địch lọt vào ổ phục kích do chính mình lập ra; dùng cả mìn Claymore và súng tối tân M16, mà hiện trường không có xác chết là nghĩa làm sao ? Ông đem Đại tá Tôn thất Khiên và Đại úy Phạm bá Nhạc ra hù ai đây ? Ông ngỡ tôi không biết quan hệ này sao ? Nhưng dù biết hay không biết cũng chẳng cần nói tới. Sự kiện đã hiễn bày trước mắt, thì chỉ có thằng KHÙNG mới cho là SỰ THẬT. Sự kiện Mậu thân 1968 xảy ra tương tự như thế ? Xin hỏi Thiếu tuớng Nguyễn khắc Bình Tư lệnh Cảnh sát Quốc gia VNCH đã xử lý vụ này như thế nào, hay đã nói “Liên Thành rất đúng” ? Nếu thế, thì Dân tộc Việt sẽ phải xử ngài.
Bây giờ đọc tiếp trang 366:

“Đêm hôm đó, vì tình hình an ninh đặc biệt, trụ sở xã Thuỷ trường nằm ngay vòng đai an ninh thành phố Huế, chỉ cách tư thất Đại tá Tỉnh trưởng chưa đầy 7 km, đề phòng mọi bất trắc ngoài dự tính có thể xảy ra, tôi liên lạc với thiếu tá Sang, Quân trấn trưởng Huế và cử Đại úy Phạm bán Nhạc, Sĩ quan liên lạc BCH/CSQG Thừa thiên Huế phối hợp với Quân trấn tăng cường tuần tiểu thành phố, và bảo vệ tư thất Đại tá Tỉnh trưởng”.

Nghe ngọt thiệt nha, vậy sao Đại tá Khiên không cho Thành là đúng chứ ? Nhưng chỉ thương một chút là có điều KHÔNG THẬT. Tôi không biết Thiếu tá Thành đo bằng cách nào. Nếu như tính đường đạn đạo thì tính qua không gian, e chỉ một gang. Còn đi lòng dòng với em cho dzui, thì cũng không xa mấy. Xin hỏi lại xem sao. Từ Tư thất Tỉnh trưởng lên Bến ngự bao xa, rồi Bến ngự lên Từ đàm- Linh quang mấy chặng, từ Linh quang lên cái chỗ đất trũng Trụ sở xã Thủy trường mấy gang ? Nếu tôi nhớ không lầm thì không thể vượt ngoài 3 cây số. Rứa răng, người Huế lại cho gần 7 “cây gáo” chơ lỵ ? Không phải bới lông tìm vết, mà để cho thấy rằng người viết này là “Huế lai”, chứ làm sao Liên Thành không biết ? Xin Đại tá Khiên Tỉnh trưởng, và Đại uý Nhạc chịu khó cho người về đo dùm, vì Liên Thành có mời các vị chứng minh đấy.
Điều không thật thứ hai, là câu ”Vì tình hình an ninh đặc biệt”. Nó không có lỏng, thì sẽ không có đặc gì cả; cũng như không bột thì không có bánh. Mọi chuyện do ông Thành sắp xếp đâu đó cả rồi; vậy chuyện chi là “đặc sệt”? Bản đồ do ông vẽ, đường đi do ông dẫn, lối về do ông cho; nghĩa là mọi chuyện trong tay ông cả. Chính vì vậy mà “phục kích kiểu ông trời” được như ông, nên hai tiểu đội Việt cộng bị mìn Claymore và súng M16 bắn xối xả, mà hiện trường “khô rang” như “người tình không chân dung”. Dzui ha anh Thành, một Kim Dung Việt nam.
Đọc đoạn này nơi trang 374, nghe khoái tai lắm:

“Lực lượng an ninh rải khắp mọi nơi, kiến cũng không lọt nỗi huống gì là người, vậy mà cơ sở nội thành của Bảy Lanh vẫn rải truyền đơn Việt cộng tại đường Phan chu Trinh, đường Nguyễn Huệ quận III, đường thống nhất trước Phu văn Lâu, bến xe Nguyễn Hoàng, và ngay cả đường phố chính Phan bội Châu thuộc quận II thành phố Huế”.

Đoạn văn ngắn gọn trên đây đã vi phạm nguyên tắc “bất khả tiết lộ” của nghề Tình báo, mà chính ông đã nói:”sống để dạ, chết mang theo”. Thứ hai, chính ông bôi đen bộ mặt của anh em Cảnh sát Đặc biệt tại Thừa thiên Huế. Ông tố cáo “hành động vô trí” của những nhà tình báo Việt nam Cộng hoà, trong đó có ông đã từng là một Phó trưởng ty CSĐB, Trưởng ty CSQG. Thứ ba, ông tự tố cáo ông, một con người gian manh quỷ quyệt, và từ đó, người ta thấy rằng tất cà công tác điều tra, an ninh, theo dõi… của Cảnh sát Thừa thiên Huế đều là giả mạo.

Không thể viện dẫn những lý do sau:

“Chúng tôi đâu muốn tình báo viên của chúng tôi bị lực lượng an ninh phát giác bắt giữ, và cũng để tạo thêm tin tưởng của Bảy Lanh đối với họ, báo hại tôi và Ân làm không công, đi rải truyền đơn cho Việt cộng….”.

Trong một đoạn ngắn gọn này, một nửa tạm chấp nhận được, còn một nửa thì không. Nói rằng: “để tạo thêm sự tin tưởng” của địch đối với mật báo viên của mình, thì không ai cải. Nhưng vấn đề là, trước đó ông Thành không hề tiết lộ rằng Cộng sản bắt buộc cơ sở ông làm việc này, cho nên ông làm thế cho họ. Mà ngay cả điều này cũng khó chấp nhận; vì muốn cho cơ sở lập công, thì phải để tự nó làm, chứ ông không thể làm thế. Cộng sản nó theo dõi những hoạt động của cơ sở chúng rất chặt chẽ, vì chúng luôn luôn nghi ngờ; do vậy, khi thấy cơ sở chúng nằm yên, mà ngoài đường có truyền đơn, thì ngược lại với yêu cầu của ông, chúng nghi ngờ nội tuyến và cho điều tra ngay. Tôi nghĩ, chính ông cũng theo nguyên tắc ấy. Thứ hai, tôi không hiểu tại sao, tất cả việc tình báo đều do một tay Trưởng ty làm cả, chứ không phải ông Phó CSĐB ? Không lẽ ông “bao thầu trọn gói” ? Và nếu thế, thì người ta sẽ đặt vấn đề với ông ngay. Như vậy thì bắt chính phủ trả tiền cho hàng ngàn nhân viên Cảnh sát đặc biệt tại Thừa thiên Huế một cách quá vô ích. Việc cài đặt được một nội tuyến phải thật lâu dài và khó khăn lắm, vậy thì, ông Trưởng ty có thời giờ đâu mà làm hết vậy ? Là một Trưởng ty Cảnh sát, ông điều khiển 5,000 nhân viên, được phân phối trong nhiều Ban, Ngành khác nhau từ Hành chánh, Tình báo, Công lộ, Tài nguyên, hành quân dã chiến…Vai trò của ông rộng lớn. Và từ chỗ đó, chính phủ cần nơi ông là một người lãnh đạo, chỉ huy của Ty, chứ không phải cần ông đi làm công tác lẻ tẻ. Vì vậy, chúng tôi rất nghi ngờ sự nhúng tay của ông vào các công tác có tính cách bí mật. Tại sao môt Trưởng ty phải đem Phó trưởng ty đi gỡ mìn ? Tại sao ông Trưởng ty phải tự mình đi rải truyền đơn cho Việt cộng ? Tại sao một Trưởng ty phải tự mình đi phục kích ? Tôi nhắc lại là chính phủ cần ông lãnh đạo, chỉ huy, còn đi phục kích, rải truyền đơn... ai làm không được. Đại đội cảnh sát dã chiến với 500 người, không sỹ quan nào chỉ huy được hay sao ? Nếu có chuyện bất trắc, thì chính phủ mất đi một nhà lãnh đạo địa phương, chắc ông hiểu điều ấy chứ ? Do đó, hành động của ông đã lộ ra một phần bí mật riêng ông.

Từ câu giới thiệu :”kiến cũng không lọt huống chi là người”, rồi đến; “vậy mà cơ sở nội thành của Bảy Lanh vẫn rải truyền đơn Việt cộng”, nó ghê gớm làm sao ! Nó ghê gớm ở chỗ là chính Trưởng ty, Phó trưởng ty Đặc biệt CSQG lại đi làm việc cho Việt cộng ! Xin hỏi ông Thành rằng, theo ông thì hầu hết thương gia, trí thức, Phật tử…đều là Việt cộng, vậy chúng không biết chuyện ”kiến cũng không lọt” hay sao, mà bắt buộc tình báo viên của chúng rải truyền đơn ? Và nếu có chăng, thì cũng chỉ xảy ra tại một vài nơi kín đáo, chứ sao lại cùng khắp các đường chính của Thành phố ? Lời kể của ông là một sự “thần thánh hoá Cộng sản”, một hành động dẫn người dân tới sự ca ngợi Cộng sản, ngả theo Cộng sản. Vậy, phải chăng viết hồi ký này là để kể công với chúng ???
Một điều quan trọng khác là, ông có quyền cho phép cơ sở nội tuyến của ông làm theo lệnh của Cộng sản để lập công, hầu nuôi béo để xâm nhập cao hơn. Điều ấy đúng. Thế nhưng, nhà lãnh đạo phải biết mức độ nào có thể làm cho đối phương tin tưởng, và quốc gia không bị hoạ hại quá lớn. Tôi đã từng nghe việc người ta thí luôn một đơn vị “để gây tin tưởng”, nhưng chắc chắn chuyện ấy không gây tai hại lớn như ông làm. Cứ như chuyện ông kể thì ông đã rải truyền đơn Việt cộng khắp các nẻo đường chính của Thành phố Huế. Làm như thế giặc Cộng sẽ nghi ngờ ngay và cơ sở nội tuyến của ông sẽ bị phát hiện, chứ không phải nó tin đâu. Hay chính ông dùng cách này để “tự bịt đầu mối” ? Thứ nữa, do sự việc rải truyền đơn cùng khắp, ảnh hưởng trầm trọng đền đồng bào, một tai hại rất ghê gớm về chính trị, kinh tế…, chứ không như ông đùa giỡn.

Là một cư dân tại Huế lúc đó, nhìn cảnh bất an, không những gia đình chúng tôi, mà tất cả mọi người đều lo lắng. Đêm ngủ không yên, ngày đi vẫn sợ; do vậy, mọi sinh hoạt đều phải ngưng lại. Những dự án kinh tế phải hủy bỏ, mọi ước mơ làm ăn sinh sống đều tan biến trong đầu. Tất cả người dân đều bàng hoàng ngơ ngác trước sự hoạt động rộn ràng, đều khắp của Cộng sản tại thành phố thân yêu. Không chỉ đồng bào thường dân, mà ngay cả những bậc phụ mẫu chi dân cũng đều lo sợ. Mọi người đều nghi ngờ về khả năng bảo vệ miền Nam của Chính quyền địa phương và Chính phủ Trung ương. Từ những nỗi hoảng sợ đó, một số người nhẹ dạ, khi nghe một vài người thiên tả, hay cán bộ chúng rao truyền “chính nghĩa già Hồ”, thì phải sợ mà ngả theo, hay ít nhất cũng phải làm theo lệnh chúng. Thì ra, chính ông Liên Thành và ông Trương công Ân; Trưởng ty, Phó trưởng ty Cảnh sát Quốc gia Tỉnh Thừa thiên Huế đã tạo nên bối cảnh này. Lòng dân sợ hãi, ly tán, nghi ngờ…đã làm cho “giá trị Cộng sản” càng tăng cao gấp trăm triệu lần những trận đánh ngoài chiến tuyến. Thật là khủng khiếp vô cùng ! Chúng tôi, những người cầm súng nói chung, từ người Lính trận Chủ lực, đến anh em Địa phương quân, Nghĩa quân, Cảnh sát, Cán bộ XDNT, nhân viên tình báo các ngành, cán bộ hành chánh các cấp…đã bị một sự phản bội khủng khiếp của giai cấp “cha mẹ dân”. Chúng tôi bán sống, bán chết trong nhiệm vụ từng người để làm an tâm quần chúng, để tạo tin tưởng cho người dân vào chế độ; để đánh bại sự láo khoét của Cộng sản, để diệt những ổ tuyên truyền của Cộng sản, để đủ tin tưởng mà chiến thắng chúng trên chiến trường đầy máu lửa …hầu giữ vững chế độ Việt nam Cộng hoà; thì than ôi, chính những người uy quyền nhất tại hậu phương lại tiếp tay cho Cộng sản để làm bại hoại tất cả !!! Ai trả lại xương máu cho những chiến sỹ các cấp, các ngành, các nạn nhân bị Cộng sản và tay sai giết hại ?


Từ một gian manh này, chúng tôi nghĩ đến những gian manh khác. Chúng tôi có quyền đặt những câu hỏi về những chuyện ông đã nêu ra. Phải chăng, do không chịu đầu phục ông, mà “hầu hết các thương gia” của Thị xã Huế đã trở thành “kinh tài Cộng sản” ? Phải chăng ông đã gạt để hại Biên tập viên Đại uý Phó trưởng ty Huỳnh văn Thiện trong vụ Ciné Tân Tân ? Phải chăng ông đã giết người rồi tạo án trường giả tại xã Thủy trường để phi tang ? Phải chăng ông tạo ra nhân vật Hoàng kim Loan để hại người, diệt Phật giáo ? Phải chăng ông đã gài người bên cạnh ông Trí Quang để thúc ép việc hô hào đem bàn Phật xuống đường cho ông tiêu diệt, mà trong đó nhân vật Bí thư Nguyễn khắc Từ là một ? Phải chăng trong Tết Mậu thân ông đã dùng thủ đoạn này để triệt tiêu lực lượng trẻ của Phật giáo đấu tranh mà ông thù ghét ? Phải chăng Thượng nghị sĩ Trần Điền không đồng ý “kế hoạch tàn bạo” của các ông, nên các ông thủ tiêu ? Phải chăng Thiếu tá Từ tôn Kháng Tỉnh đoàn trưởng XDNT đã phải chết vì không tuân hành mệnh lệnh bí mật trong Tết Mậu thân ? Phải chăng Mậu thân chết quá nhiều và mất tích cũng nhiều là vì ông dùng chiến sách Tình báo: “con mèo sau nuốt con mèo trước” ? Còn nhiều câu hỏi nữa …

BQK-17-01-09

LIÊN THÀNH VÀ MẮM TÔM 10

Bảo quốc Kiếm

Chương 10: Chuyện tình ai oán
Càng đọc cuốn “tiểu thuyết tiếu lâm tình báo nguy hiểm” của ông Liên Thành, càng thấy vui nhộn lạ thường, mà cũng lạnh xương sống. Sau đây là một chuyện chúng ta nên biết. Ông Thành kể:

“Vào đầu tháng 4-1970 Tỉnh ủy Thừa thiên phái một nữ cán bộ từ cơ quan ở vùng gần Tà bạt, A lưới thuộc quận miền núi Nam hoà về Huế công tác và mua một ít vật dụng cho cơ quan, trong đó cần mua một máy đánh chữ. Người nữ cán bộ này tên là Nguyễn thị Gái, sau nhiều ngày Nguyễn thị Gái đến được làng Đình môn, mặt tiền lăng vua Gia long, vượt nguồn tả sông Hương, qua làng Vỹ dạ thuộc Nam hoà, điểm hẹn là Dạ lê Thượng, thuộc quận Hương thủy, sẽ có giao liên nội thành đón vào thành phố”.


Tạm chấm ngang chỗ này để xem nó ra sao ? Từ A lưới về Huế không phải là một đoạn đường dễ dàng, vậy tại sao Tỉnh ủy Việt cộng lại điên khùng sai “nữ cán” đi mua máy đánh chữ ? Có lẽ là do yêu cầu của ông Thành chăng ? Vào thời điểm 1970, CSBV đã được trang bị đầy đủ hơn, và các đường dây của chúng đã hoạt động mạnh hơn; đặc biệt là Hoàng kim Loan của ông đấy, ông Thành ạ. Thế thì, khi ông cho rằng các thương gia, trí thức, Phật tử …đều là Việt cộng, thì chúng có cần sai con bé này “băng rừng đạp núi” để đi kiếm máy đánh chữ không ? Tôi nói thẳng là không ? Tại sao ? Tại vì theo ông, chúng có quá nhiều cơ sở tại Thừa thiên Huế rồi. Chính ông đã bắt một lượt năm 1972 lên tới 1.5000 người kia mà. Trong vụ này, thì anh chàng Lý văn Bút, một Trung uý, giáo sư trường Trung học đệ nhị cấp Hàm nghi, cũng đủ nói CS tài ba đến mức nào ! Do đó, con bé này không cần đi, chúng cũng có máy chuyển lên dễ dàng như thường. Đặc biệt là những chuyến xe khai thác gỗ “của CSBV” như ông từng nói. Tận mắt tôi chứng kiến tại phà Chợ Tuần, chỉ có vài chục người thợ rừng, mà họ có thể mang 50 bao gạo, thuốc men…trong khi chỉ đi từ 15 đến 20 ngày, cũng đủ chứng minh “sự cấu kết” của chúng ! Vậy chúng là ai ? Chắc ông biết rõ hơn tôi.

Một cách khác, con bé đó có thể về ngồi tại Dạ lê Thượng, thì cơ sở của nó cũng có thể giao máy đánh chữ, vậy tại sao nó phải lên tận Huế ? Câu trả lời đơn giản là về diện kiến ông Liên Thành, bậc chủ quản, phải vậy không ? Thế thì, khi nó về Huế, tất thị bọn cơ sở phải bảo mật, làm sao ông mua máy, ông gài máy phát sóng, ông đưa máy cho nó… mà bọn chúng không biết ? Tất phải có những cơ sở khác liền đó. Đặc biệt là tên Lý văn Bút. Bên cạnh đó, những thương gia lớn và có nhiều kinh nghiệm như Mệ Bửu Thân chẳng hạn, làm sao họ không “dâng” máy mà để cho ông lừa được họ ? Có lẽ câu trả lời là “quýt dày có móng tay nhọn” chứ gì ? Nhưng ông lại hở ra:


“Từ Dạ lê Thượng vào thành phố Huế chỉ là một đoạn đường ngắn, nhưng trước khi vào thành phố lại có một trạm kiểm soát rất chặt chẽ của lực lượng CSQG Thừa thiên Huế, được tăng cường và phối hợp một số Quân cảnh để kiểm soát cả dân sự và quân nhân, đó là trở ngại và là mối lo lớn của Lý văn Bút. Nhưng Lý văn Bút không biết rằng có hai người còn lo hơn hắn, đó là tôi và Đại uý Trương công Ân, trưởng phòng Cảnh sát đặc biệt, mặc thường phục cũng chở nhau bằng xe Honda chạy sau Lý văn Bút để hộ tống cho Nguyễn thị Gái là cơ sở nằm vùng của chúng tôi. Cũng may, Lý văn Bút và Nguyễn thị Gái qua lọt trạm kiểm soát, nếu bị chận hỏi lôi thôi, thì một trong hai chúng tôi phải can thiệp ngầm để Nguyễn thị Gái khỏi bị bắt, như vậy có thể bại lộ công tác”.
Quả là một lý luận Tình báo rất tiếu lâm. Tên Lý văn Bút, nó ở tại Huế, nó là Trung uý, sao nó không biết trạm kiểm soát này là kiểm soát cái gì ? Nếu biết rắc rối, thì thằng Bút “cơ sở Cộng sản” nó không ngu gì mà đưa con Vẹm cái vào đường này. Có biết bao phương tiện để vào Huế một cách dễ dàng. Bên cạnh đó, ông và ông Ân lại làm chuyện chẳng khôn chút nào. Tại sao hai ông phải đích thân đi đón con Vẹm này ? Nếu đã là cơ sở của ông, thì thiếu gì phương tiện để giúp nó qua mặt kẻ khác. Chỗ buồn cười là cái gì cũng do Thành cả, Thành trực tiếp “mầng hết chơng hết choại”; bởi vì không có chữ Thành thì không có tiểu thuyết “lối cũ em về”! Chỉ tội nghiệp cho anh em Cảnh sát là “kiểm soát rất chặt chẽ”,“lọt qua trạm kiểm soát” một cách dễ dàng !!! Nhưng tại sao hai ông “lãnh chúa Thừa thiên Huế” lại “còn lo hơn hắn” nhỉ ? Nếu, Nguyễn thị Gái là “cơ sở nằm vùng” của mấy ông, thì tại sao các ông không cấp các loại giấy tờ cần thiết cho nó để xuất trình khi bị “hỏi thăm” ? Các ông là người có quyền, là người đang trực tiếp Điều khiển nhân viên Tình báo của mình, các ông có rất nhiều quyền hạn, kể cả cấp thẻ Hành sự, Công vụ lệnh…vậy tại sao không làm mà phải đi đón, phải lo ? Có lẽ câu trả lời là “nếu vậy thì không có tiểu thuyết con đường xưa em đi”. Cũng một câu trên, tôi thấy Nguyễn thị Lài cũng là người Dạ lê Thượng đã trở thành “nữ anh hùng Cách mạng” dễ như chơi. Nàng buôn rau cải từ Dạ lê Thượng lên Huế, gồm cả buôn chất nổ, mật thư…nàng đã “được bắt” nhiều lần và cũng đã “bị thả” bấy nhiêu lần, nên nàng mới lên ngôi như thế. Không biết Trung úy Hồ Lan, Trung tâm trưởng thẩm vấn giờ này ở đâu, xin nói cho bà con biết chuyện anh đóng phim “thẩm vấn nữ anh hùng Nguyễn thị Lài” sau khi “phỏng giái” ra sao, cho thiên hạ nghe với.

Chỗ đáng cười khác là ông nói:”một trong hai chúng tôi phải can thiệp ngầm”, rồi lại nói “và như thế có thể bại lộ”. Đã “ngầm”, sao lại “bại lộ” ? Tôi nghĩ, là Trưởng ty và Phó trưởng ty đặc biệt, hai ông đứng ở trạm kiểm soát và chỉ cần “khoát tay” một cái là “nàng tiên” của ông có thể đi qua một cách oai hùng. Hơn thế nữa, tại trạm kiểm soát này, cái chú trọng không phải là kiểm soát Việt cộng, mà là thứ khác; bởi vì Việt cộng đâu dại gì vác súng vào Thành qua trạm này ? Những người đi xe Honda, nếu bị soát cũng chỉ là soát giấy tờ “quân dịch” hay hàng hoá nhỏ, lậu…nhưng nếu đã là Việt cộng, thì cơ sở chúng đã cung cấp những thứ hợp lệ cả rồi, nên có soát cũng như không. Vấn đề còn lại chỉ là Tình báo mà thôi. Thế thì, việc thằng Bút “đưa em vào hạ” đâu cần hai ông “âm thầm hộ tống”; và hai ông cũng chẳng cần “lo hơn hắn”. Thứ nữa, giả sử hai ông chạy cặp kè bên thằng Bút để nói chuyện, thì khi tới trạm, “mẹ kiếp thằng nào” dám chận hỏi, tại sao phải “chạy sau” và “lo hơn hắn” ? Mấy “chú em” Quân cảnh và Cảnh sát không lẽ không biết “nhị vị đại ca hùm xám” của Thừa thiên Huế ? Hơn nữa, thằng Bút, nó là Trung uý biệt phái giáo chức, hắn có quyền mang quân phục, quân hàm, thì chắc chắn không ai hỏi hắn giấy tờ. Quái chiêu này nghe sao “trợt lớt”. Phải chăng, hai ông đã bị lộ, nên bây giờ sợ người ta nói ra, nên vờ vĩnh “khỏa lấp” để chạy tội ? Nếu như trạm này ngon lành như thế, thì làm sao em Nguyễn thị Lài trở thành “anh hùng cách mạng” cho được ???


Một nữ điệp viên với những công lao khá vững vàng như thế, lại bị trò đời bóp chết oan khiên:

“Sau mười ngày, Nguyễn thị Gái trở lên cơ quan với nhiều vật dụng, trong đó có chiếc máy đánh chữ. Khoảng hai tuần sau đó, những trận mưa bom liên tục trút xuống khu vực cơ quan Tỉnh uỷ Thừa thiên. Những đợt oanh tạc này đã gây thiệt hại nặng về nhân mạng, và cơ sở cho Tỉnh ủy Thừa thiên, nhưng ngược lại chúng tôi cũng bị thiệt hại: Nguyễn thị Gái cơ sở nằm vùng của chúng tôi đã hy sinh”.


Thật ớn lạnh với cách làm việc của ông Liên Thành. Một cơ sở gián điệp vào tận hang ổ để mang lợi về cho mình như thế, mà ông tàn nhẫn đến độ không tưởng tượng được. Tại sao ông không sắp xếp cho nhân viên ông để bảo toàn “nguồn quý” ấy. Là một cán bộ điều khiển đường dây, lại là một Trưởng ty Cảnh sát, ông có đủ mọi điều kiện hơn kẻ khác để lo cho nhân viên. Thế nhưng ông vẫn nhẫn tâm tàn hại họ. Phải chăng, do tư cách con người như thế, mà Tết Mậu thân tại Huế chết và mất tích tăng quá cao so với các chỗ khác ? Phải chăng, anh em đã biết cách này nên không ai dám làm việc với ông, nên cái gì cũng tự ông làm lấy ? Phải chăng, ông làm việc cho CSBV đã bại lộ, nên ông viết cho Nguyễn thị Gái trở thành “cơ sở nằm vùng” của ông ? Tôi lại cảm thấy nực cười khi ông viết bốn chữ “cơ sở nằm vùng”; vì chúng ta chưa bao giờ dùng chữ này cho ai khác hơn là bọn CS lòn lõi trong lòng “chính quyền Quốc gia” ? Vậy có phải bài viết này do cán bộ CS đưa cho ông để thay bằng ban khen ?
Ông lại viết:

“Khi tôi giao máy đánh chữ cho Nguyễn thị Gái và bí mật hộ tống Nguyễn thị Gái vào vùng Dạ lê để trở lại mật khu là lúc máy bay không thám của Hoa kỳ bắt đầu bao vùng theo dõi và ghi nhận làn sóng, sau đó là cuộc oanh kích dữ dội của Không lực HK vào cơ quan Tỉnh uỷ Việt cộng”.

Ông nói một đoạn tiểu thuyết khó tưởng tượng được. Làm thế nào mà ông giao máy cho cô Gái, mà không bị “cơ sở” chúng theo dõi ? Hẳn nhiên khi nó đi, là các cơ sở khác liên hệ đã biết trách nhiệm của nó, và tất nhiên đã có người lo việc cho nó. Vậy thì làm thế nào mà ông “Trưởng ty liên hệ trực tiếp” mà chúng không biết ? Nếu giả sử, ông phải dùng một nhân vật thứ ba, thì có thể chấp nhận được. Còn trong trường hợp này, chỉ có thể ông là cơ sở chính thức của nó mới làm được mà thôi. Tôi xin nhắc lại là, khi một giao liên cấp Tỉnh ủy từ mật khu trở vào thành phố, thì cơ sở của chúng phải bảo vệ tối đa; mọi tiếp xúc của nhân vật này không dễ dàng thực hiện tự do như tiểu thuyết của ông. Bản chất của Cộng sản là NGHI NGỜ, thì chắc chắn chúng không bao giờ để cho “nàng thơ nói chuyện với người thơ", huống chi lại để cho người khác mua máy dùm ? Những vấn đề sau đây có thể xảy ra. Một là, tại thành phố Huế không có những tổ chức Cộng sản lớn lao như ông kể; nào là “hầu hết thương gia”, Phật giáo theo Cộng sản, trí thức theo Cộng sản, sinh viên theo Cộng sản..như ông đã buộc tội. Bởi vì, nếu hầu hết họ theo Cộng sản, thì Liên Thành làm sao mua máy đánh chữ, gài điện đài…giao cho nó mà “cái hầu hết” này lại không biết ? Hai là, những sự việc này là có thật, nhưng do một đường dây nào đó thực hiện một cách tối mật; nhưng dĩ nhiên họ không được phép thố lộ, rồi ông lấy đó làm của ông. Buồn cười hơn, khi ông bảo rằng chính ông đã hộ tống về, rồi lại chính ông hộ tống đi, mà Cộng sản không hề hay biết. Có quái lạ lắm không hỡi các nhà Tình báo ? Như ông biết, Việt nam Cộng hoà có hàng vài chục cơ quan Tình báo khác nhau, và số người trên cấp của ông chắc có hàng ngàn, nhưng không ai viết “tiểu thuyết loại này”. Các ông Nguyễn khắc Bình, Huỳnh thới Tây, Nguyễn Mâu…là một ví dụ. Có hai người khác viết, nhưng cách viết hoàn toàn không giống ông. Thứ ba, chúng tôi có thể nghi ngờ ông là tay Gián điệp TAM TRÙNG đã lợi dụng chức vụ mình để làm cho Cộng sản Hà nội. Xin phép kiểm chứng lại vài vấn đề do chính ông đưa ra.
Trang 101, ông viết:

“Cũng trong thời gian này, dân chúng tại vùng Nam giao, Từ đàm bị thương khá nhiều, cha tôi là Hoàng thân Tráng Cử, cùng với người bạn thân là bác Võ thành Minh, cả hai đều là Trưởng hướng đạo, họ đã chạy chỗ này qua chỗ kia, băng bó cấp cứu đồng bào trong cơn lửa đạn, chạy xin cơm người chưa đói, tiếp tế cho người đang đói, cho trẻ thơ. Hai ông đâu biết bọn Việt cộng đang tìm bắt hai ông, khi biết được hai ông chạy trốn, nhưng rủi thay, bác Võ thành Minh bị bọn chúng bắt được ngay tại nhà thờ cụ Phan bội Châu, còn cha tôi may mắn trốn thoát được. Bọn chúng đã giết bác Võ thành Minh sau này mới tìm được xác”.

Đọc đoạn này, trước hết xin ca ngợi công lao của nhị vị tiền bối đã biết hy sinh vì đồng bào, không quản khó nhọc, nguy hiểm để đem lại hạnh phúc cho họ trong cơn binh lửa. Bên cạnh đó, một chuyện không ai tưởng tượng được là cụ Tráng Cử, cha của Liên Thành, Trưởng ty “công an ngụy” lại phè phè đây đó. Nếu như ông nói, là Hà nội đã họp để quyết định Tổng tấn công, tất nhiên những bản án, những qui định chiến tranh…chúng đã có sẵn. Những ai phải bị tiêu diệt, những ai phải bị cầm tù…thì các địa phương đã lên danh sách. Vậy thì, tại sao chúng không bắt cha con ông Tráng Cử ? Cũng theo ông, bọn “tay chân Cộng sản Trí Quang” đã trở về Huế và “ở trong các chùa” từ ngày 25-12-67, do đó, chúng đã sắp sẵn bài ai thù, ai bạn; mà trong đó, “ông là kẻ thù số một”, vì ông đã phá đài phát thanh của chúng và bỏ đi trước khi chúng thức giấc. Sau đó, ông lại là Phó trưởng ty đặc biệt của Thừa thiên Huế; rồi Trưởng ty. Hẳn nhiên, chưa bắt được ông, thì cha mẹ ông, anh chị em ông phải là mục tiêu trước hết. Vậy tại sao chúng không “làm thịt”, mà để ông già tưng tửng đi tới lui cứu người bị nạn ? Với gia đình tên “đại ác ôn” mà chúng không bắt, không giết, thì tại sao chúng giết người “Phật giáo cộng sản” cùng phe với chúng ? Tôi thách cả Trời Phạm vương, Đế thích xuống trả lời câu này.
Đồng ý rằng, chiến tranh là gian ác, nhưng cái ác phải có nguyên nhân thúc đẩy. Không lẽ tự dưng vô cớ mà “Ông quan toà là Hoàng phủ ngọc Tường, Nguyễn đắc Xuân, Hoàng Phủ ngọc Phan, Nguyễn Thiết” lại vô cớ kêu án tử hình cho phe mình, mà không trừng trị phe địch ? Họ đều là người Huế, đều là người đấu tranh, là những sinh viên, giáo sư sống tại Huế, họ biết rằng dân Huế hiền hoà chất phác từ thuở nào đến giờ, thì lý do nào để họ giết những em thơ, những cụ già vô tội, những người đang đứng về phía họ ? Nói như thế, không phải tôi bào chữa cho họ. Chắc chắn CSBV, qua tay họ, họ đã giết những quân nhân, công chức của miền Nam; còn đa số những thành phần khác, họ không có lý do để giết. Họ là những người đấu tranh, đồng bào Huế cùng họ đấu tranh, thì tại sao họ phải giết những “đồng chí cộng sản Phật giáo” của mình ? Tại sao chuyện đại gian, đại ác này lại chỉ xảy ra tại THỦ ĐÔ PHẬT GIÁO, trong lúc Liên Thành buộc PHẬT GIÁO LÀ CỘNG SẢN ??? Vậy, phải chăng, CẢ HAI CHẾ ĐỘ MIỀN NAM VÀ MIỀN BẮC ĐỀU THÙ PHẬT GIÁO, ĐỀU DIỆT PHẬT GIÁO ???

Nhưng ngay cả điều này cũng không đúng ngay lúc đó, vì theo Liên Thành, PHẬT GIÁO LÀ CỘNG SẢN, vậy cớ gì Cộng sản không để Phật giáo làm lợi cho chúng mà chúng giết người Phật tử trong lúc chúng đang cần họ ? Cộng sản lúc đó, tôi chỉ nói lúc đó thôi, không thể thù Phật giáo; mà không thù thì không thể giết Phật tử. Vậy thì, CHỈ CÓ KẺ NÀO CĂM THÙ PHẬT GIÁO MỚI GIẾT PHẬT GIÁO. Kẻ đó là ai thì chúng ta cần kiểm lại các giai đoạn lịch sử chiến tranh Việt nam mới hiểu nỗi. Mỗi người có thể tự hiểu lúc này.


Một thắc mắc khác là, khi đó ông Liên Thành là Trưởng ty Cảnh sát Quốc gia Thừa thiên Huế, tất cả nội vụ Tổng tấn công của Cộng sản ông đều hiểu rõ, tại sao ông không đưa gia đình ông đi chỗ khác để tránh tai nạn ? Thậm chí đến lúc Cộng sản đã tràn vào Huế, đã bắn giết tùm lum, mà Cụ Tráng Cử vẫn không biết Cộng sản truy lùng ông ? Tại sao ông Cụ không biết ? Với sở học của Cụ, với tuổi đời của Cụ, với kinh nghiệm lịch sử của Cụ…không lẽ Cụ không biết “băng đảng Cộng sản Hồ chí Minh” đã làm gì trên quê hương Việt nam ? Từ thanh trừng đảng phái, đấu tố địa chủ, vụ Nhân văn giai phẩm, cải cách ruộng đất, xét lại, tiêu diệt hạ tầng cơ sở địch….của Cộng sản, không lẽ không cho Cụ một ấn tượng nào về sự gian ác của chúng ? Hơn thế nữa, ngay lúc đó, con của Cụ là “Trưởng ty công an ngụy”, một tay phá vỡ Biến động miền Trung của “Phật giáo cộng sản”, một tay căm thù Phật giáo giết Ngô đình Diệm, thì kẻ thù của nó không thể đếm được; vậy Cụ có ngây thơ tin rằng chúng không giết Cụ hay sao ? Cái chết của ông Cụ Võ thành Minh, lại là một nghi án khác. Tại sao hai người cùng “làm việc từ thiện” với nhau, mà một ông bị bắt giết, còn ông kia thì “thoát” được ? Trong lúc đó, ông Cụ Võ thành Minh chẳng có làm gì cho “Nguỵ”, thì tại sao nó giết ? Phải chăng các ông Trần Điền, Võ thành Minh đã chống lại mệnh lệnh hay biết rõ bí mật, nên đã bị “bịt đầu mối” ngay ?

Ông Liên Thành cũng là một con người, chứ không phải ác quỷ mà nhẫn tâm để cha mình, chị em mình cho Cộng sản giết. Vậy tại sao, ông không báo trước, thậm chí không bảo vệ ông Cụ khi Cộng sản đã tràn vào ? Hẳn phải có một lý do nào đó để ông Thành tin rằng Cộng sản không giết cha ông và gia đình ông. Và thực tế chứng minh là cả nhà ông “Trưởng ty công an Nguỵ” không mất một sợi lông nào trong vụ thảm sát Mậu thân 1968, trừ đoạn ông ghi:

“Chị ruột tôi Công tằng tôn nữ thạch Hà bồng con chạy giặc từ vùng Từ đàm chạy lên đồi Quảng tế, khu nhà máy nước Vạn niên, đã bị bọn Việt cộng pháo kích chận đường, nên cả đoàn người phải chạy trở lại, khi về đến nhà thì mới phát giác bé Ni con gái của chị đã chết từ hồi nào trên tay của chị, vì bị mảnh đạn pháo của Việt cộng, tộị nghiệp cháu chỉ mới hai tuổi đầu, có tội tình chi”.

Xin chia xẻ nỗi đau thương ấy; nhưng thật ra cháu vẫn hạnh phúc vì còn Mẹ để lo tang sự. Còn những bé khác chết, thì cha mẹ chúng đã bị giết hết rồi, không ai hương khói, chôn cất. Linh hồn cháu chỉ thật sự đau đớn khi biết rằng, cháu có một ông cậu ruột có đủ tàn nhẫn để không thông tin cho mẹ cháu về tai nạn Tổng tấn công Mậu thân, mà ông biết như xem lòng bàn tay !!!


Tôi lại thấy đau đớn khi đọc trang 98:

“Trách nhiệm thi hành bạo lực cách mạng được giao phó cho các đội Tự vệ khu phố, do Nguyễn đắc Xuân thành lập và chỉ huy, cùng phối hợp với lực lượng an ninh Quân khu và an ninh Tỉnh, Thị, chủ lực của các đội Tự vệ gồm có:

-Các cơ sở nằm vùng từ lâu trong ba quận 1, 2, 3 thành phố Huế.

-Các thành phần trong phong trào tranh đấu Phật giáo năm 1966 đã thoát ly lên mật khu.

-Lực lượng “học sinh, sinh viên giải phóng” thành phố Huế…”.
Tóm lại, toàn là Phật tử của THỦ ĐÔ PHẬT GIÁO HUẾ. Thế tại sao chúng giết Phật tử của chúng ? Tại sao chúng giết “đồng chí” của chúng ?

-“Các đội tự vệ khu phố”, hẳn nhiên chúng biết ai là thù, ai là bạn, ai làm gì cho Nguỵ… trong khu phố chúng. Lại nữa, chúng là học sinh, sinh viên, giáo chức, là những thành phần trẻ, chúng không thể có những căm thù ghê rợn như thế được. Giết người không phải là chuyện dễ. Chỉ có kẻ quá căm thù mới làm được mà thôi. Chỉ có kẻ CUỒNG TÍN mới đủ ác tâm để làm theo lệnh QUỶ VƯƠNG; chứ bọn chúng là Phật tử, thì chưa bao giờ ai dạy cho chúng chuyện cuồng tín cả.

-“Các thành phần tranh đấu Phật giáo”, lại càng không thể không biết rằng đồng bào Huế hầu hết là Phật tử; mà theo Liên Thành thì Phật giáo là Cộng sản hay làm lợi cho Cộng sản. Vậy sao chúng nhẫn tâm giết họ ? Ai cũng thế, giết thì chỉ giết kẻ thù địch, chứ ai giết người thân, người đồng chí, người ủng hộ mình ? Không thể nào tin được như thế. Tôi nhắc lại là CỘNG SẢN THỰC SỰ GIAN ÁC, nhưng trong trường hợp Tổng tấn công Mậu thân, thì tại sao chỉ có Huế mới chịu đại nạn ? Chỉ có một câu trả lời ;VÌ HUẾ LÀ THỦ ĐÔ PHẬT GIÁO, nơi đã bị quy kết là lật đổ Tổng thống họ Ngô và gây “Biến động miền Trung”; chống lại độc tài quân phiệt.

CỘNG SẢN BẮC VIỆT PHẢI CHỊU HOÀN TOÀN TRÁCH NHIỆM TRONG TRẬN TỔNG TẤN CÔNG MẬU THÂN 1968, ĐỒNG THỜI CHÍNH PHỦ NGUYỄN VĂN THIỆU CŨNG PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM NHƯ LŨ GIẶC HỒ. TRONG TRẬN CHIẾN ẤY KHÔNG AI LÀ KẺ THẮNG CẢ. CHỈ CÓ THẰNG KHÔNG ĐÁNH MỚI THẮNG MÀ THÔI, VÀ KẺ CHỊU THIỆT THÒI LÀ ĐỒNG BÀO VIỆT NAM, NHẤT LÀ ĐỒNG BÀO PHẬT GIÁO TẠI HUẾ.

Tôi ca ngợi Liên Thành đã nói một câu rất đúng: “



tải về 1.3 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   14




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương