LIÊn thành và MẮm tôm bảo quốc Kiếm Chương I: Về tác giả và người giới thiệu


“Chúng tôi tin tưởng vào sự phán xét công minh của đại đa số đồng bào, đồng hương, đang sống cuộc đời tỵ nạn nơi hải ngoại”



tải về 1.3 Mb.
trang4/14
Chuyển đổi dữ liệu20.05.2018
Kích1.3 Mb.
#38971
1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   14
“Chúng tôi tin tưởng vào sự phán xét công minh của đại đa số đồng bào, đồng hương, đang sống cuộc đời tỵ nạn nơi hải ngoại”. Nhóm ông Trần tiễn San viết như thế thật là chí lý. Nhờ câu khuyến khích này, tôi mạnh dạn trình bày những gì tôi biết để không phụ lòng những người đã vì “lương tâm thúc đẩy”, mà bỏ nhiều công sức phát hành cuốn sách với một tâm huyết rất cao là “trả lại sự thật cho lịch sử”.

Thế nhưng, đôi lúc cũng có một vài chút mây buồn vương vấn. Người giới thiệu nói rõ ràng như thế; nhưng khi tôi đáp ứng, thì có vài cánh nhạn lẻ loi lại muốn che ánh mặt trời ấm áp! Ông “danthan123”, sau một hồi nhăng cuội với những điều hoàn toàn không biết, lại cho tôi là Cộng sản “ám sát đỏ”… Ông “nguyenhien”, lại cao hơn, cho “ai chống Liên Thành là chống Dân tộc”; như thế nghĩa là họ đã tôn “Mệ Liên” lên hàng “Lạc long quốc Phụ”. Phan anh Tuấn cũng gọi tôi là “thằng Việt cộng”. Trung tá Nguyễn Thế lại đòi “trừ khử”…Dzui thiệt là dzui !!! Có vị hỏi tôi: “Sao ông không đập lại ?”. Tôi chỉ cười trừ, vì người xưa có dạy: ”gươm vàng ai dụng chém ruồi làm chi”.


Tôi phụng mệnh người giới thiệu cũng như tác giả là: ”Chúng ta phải trả sự thật cho lịch sử”. Vì thế, tôi thấy chỗ nào “không thật”, thì tôi nói ra để mọi người, nhất là những bậc trước đây là “cha mẹ dân” coi lại. Dĩ nhiên, khi trình bày, tôi vẫn nghĩ “mình nói đúng”; nhưng không phải vì thế mà nhắm mắt nói càn; vì đây là một chuyện lịch sử trọng đại. Tôi kêu gọi và sẵn sàng lắng nghe, học hỏi, ghi nhận những chỉ giáo của các bậc tôn túc, trưởng thượng. Tiếc thay, phụng hoàng chưa thấy, chỉ thấy kè nhông !
Trước khi thưa chuyện tiếp, chúng ta cần ôn lại vài điểm chính. Từ ông Trung tá Phan văn Khoa, người bổ nhiệm ông Đạt, ông Thành làm Trưởng-Phó Ty Cảnh sát, thì ông cũng nói rằng:

”Rủi thay, mọi tin tức quan trọng và đề nghị của tôi không được Trung tá Tỉnh trưởng chú ý cho lắm! Tóm lại Việt cộng tấn công Huế trong Tết Mậu thân 1968 không là một bất ngờ,…”.(trang 71)

Đọc đến đây, tôi thương Trung tá Khoa lắm. Chính ông đã nâng niu ông Thành, và đưa Thành lên địa vị “cố vấn miền Trung”, thế mà Liên Thành trở mặt buộc tội ông một cách thê thảm. “KHÔNG LÀ MỘT BẤT NGỜ”, nghĩa là chính quyền đã biết; một cách rõ ràng hơn, là ông Trung tá Tỉnh trưởng đã biết, thế mà ông để cho thảm cảnh Mậu thân 1968 xảy ra ? Để trả lại công bằng cho Trung tá Phan văn Khoa, Tỉnh trưởng lúc bấy giờ, tôi xin phép trình bày vài ý kiến nhỏ.

Tại cuối trang 70, ông Liên Thành viết về ông Trưởng ty Đoàn công Lập:

“Tại sao ông ta lại ém nhẹm tin tức, lại từ chối không cho mở các cuộc hành quân Cảnh sát ? Bởi vì ông ta chính là tên nội tuyến cho Việt cộng, ông ta làm cho cơ quan tình báo Việt cộng, cho Trung tá Hoàng kim Loan, Thành ủy viên Việt cộng Huế”.
Thưa các ngài “cha mẹ dân”, thưa Thiếu tá Liên Thành, tôi xin phép đặt lại vấn đề một chút. Ông Liên Thành là Phó trưởng ty Cảnh sát Đặc biệt, ngoài việc ông phải chịu báo cáo trực tiếp cho Trưởng ty, ông còn thống thuộc sự điều động hàng dọc của ông, đó là Phòng Cảnh sát đặc biệt Vùng I, Khối Đặc biệt của Tổng nha Cảnh sát tại Trung ương. Thế thì, khi tình báo viên của ông đã báo cáo các tin tức rõ ràng về sự tấn công của Cộng sản Bắc Việt vào Tết Mậu thân 1968, tại sao khi “tên Trưởng ty” mà ông biết hắn là làm việc cho cơ quan tình báo giặc, hắn “ém nhẹm tin tức” và “không cho mở các cuộc hành quân cảnh sát”, mà ông không báo cáo cho ông Tỉnh trưởng rõ chuyện này ? Ông bảo rằng, ông “không thể qua mặt Trưởng ty” để trình bằng văn bản, nhưng có thưa “bằng miệng” với Trung tá Khoa, nhưng ông ấy không chú ý. Vậy, sao ông không báo cho Vùng và Trung ương, mà để Huế phải chết thảm ? Tôi xin nhắc lại là, ngoài các cấp chỉ huy tại địa phương, ông còn thống thuộc ngành dọc kia mà. Ông nói sao nghe cho lọt tai thiên hạ ? Vả lại, có hàng chục Tỉnh Thành đã bị Cộng sản tấn công đêm ba mươi Tết; còn Huế thì sau một ngày mới xảy ra; vậy, ông có đủ bằng chứng biện minh để buộc tội Đoàn công Lập và trình bắt ngay. Tại sao không làm ? Hơn thế nữa, Chính phủ Trung ương tại Sài gòn đâu phải đui điếc mà không nghe, không thấy sự việc xảy ra trên toàn quốc như thế ? Tại sao Huế, và chỉ Huế mới bị thảm sát rùng rợn nhất ? Phải chăng, vì đó là “Thủ đô Phật giáo” ?

Tại sao ông không đề nghị bắt giam ngay “thằng Trưởng ty” mà ông biết chắc chắn hắn đã làm cho Việt cộng, và ém nhẹm tin tức để Cộng sản tắm máu dân Huế ? Một điều phi lý khác là gia đình ông vẫn ung dung ăn Tết, tại sao ông có đủ nhẫn tâm như thế ? Tại sao thiên hạ chết hàng mấy ngàn người mà gia đình “ông Phó ty Cảnh sát chống Cộng triệt để” lại chẳng hề hấn gì ? Nhưng, chuyện đó để sau.

Đối với Trung tá Phan văn Khoa, một vị Tỉnh trưởng kiêm Tiểu khu trưởng, chứ đâu phải là thằng con nít mà phải làm theo lệnh ông ? Việc lên đài phát thanh “kêu gọi quân nhân các cấp đang nghỉ phép phải tức tốc trở về”, nó không đơn giản như ông tưởng. Một mệnh lệnh như thế, là một “báo động đỏ” đòi hỏi ông Tỉnh trưởng phải trình xin Tổng thống với những tin tức cụ thể, mới có thể làm được. Nhưng chính ông ta chẳng được báo cáo rõ ràng, thì làm sao ông ta dám thực hiện ? Hơn nữa, là một Tiểu khu trưởng, ông không chỉ nhận tin tình báo nơi Ty Cảnh sát, mà còn nhiều nguồn tin khác như Phòng 2, Quân đoàn I, nhất là tại cấp Chính phủ Trung ương. Cho nên, chuyện ông ấy không chú ý có một lý do cao xa hơn. Cộng sản chủ trương Tổng khởi nghĩa toàn Miền Nam, chứ không chỉ tại Huế. Một Liên Thành đã biết toàn bộ cuộc họp tại Bắc bộ Phủ, thì Tổng thống Việt nam Cộng hoà làm sao không biết; nhưng ông vẫn về quê vợ ăn Tết như chẳng có gì đáng quan tâm. Vậy thì, một Trung tá Tỉnh trưởng có nhằm gì chứ ? Xin giải oan cho ông ấy.
Để chứng minh phần vừa nói, chúng ta lại có một thích thú là tại trang 65, Liên Thành đề cập đến tất cả hoạt động của Hà nội một cách như thật:

“Kế tiếp, từ ngày 20 đến ngày 24 tháng 10 năm 1967 tại phiên họp của Bộ chính trị, thay mặt Quân ủy Trung ương, tướng Văn tiến Dũng trình bày dự thảo kế hoạch chiến dịch Đông Xuân Hè 1967-1968 và Bộ chính trị quyết định thời gian mở cuộc Tổng công kích, Tổng nổi dậy là đúng vào ngày Tết Mậu thân 1968.



Ngày 28 tháng 12 năm 1967, Bộ chính trị họp phiên họp đặc biệt, dưới sự chủ toạ của Hồ chí Minh, Lê Duẫn, bí thư thứ nhất Ban chấp hành Trung ương đảng báo cáo lên Hồ toàn bộ kế hoạch tấn công Mậu thân”.
Đọc đoạn này, tôi nghĩ Liên Thành là Ủy viện Bộ chính trị Trung ương của Đảng Cộng sản Việt nam, chứ không phải thường đâu. Với Cộng sản, những phiên họp thường đã không cho ai biết rõ nội dung, người tham dự…thì làm sao Liên Thành không họp mà biết được ? Nếu không phải vậy, thì chắc có “tình báo cao cấp” của Liên Thành là Hồ chí Minh, Lê Duẫn hoặc một Ủy viên BCT nào đó, chứ không thì làm sao Thành biết ?

Xin đọc thêm:

“Ngoài kế hoạch quân sự, vào ngày 21 tháng 1 năm 1967 (trước trận đánh Mậu thân), Bộ chính trị trung ương đảng gởi mật điện cho Trung ương cục miền Nam, khu ủy khu 5, và khu ủy Trị Thiên, Bộ chính trị yêu cầu Phạm Hùng, Võ chí Công, Trần văn Quang, thành lập mặt trận chính trị thứ hai (thứ nhất là Mặt trận giải phòng miền Nam) lấy tên là “Liên minh Dân tộc, Dân chủ và Hoà bình” nhằm phân hóa chính quyền miền Nam…”.
Như thế nghĩa là tất cả hoạt động tại miền Bắc, miền Nam của Cộng sản Thành đều biết trước cả. Mèn uơi, răng giỏi như rứa mà Huế phải bị tắm máu ? Chỉ có một lý do để giải thích là Chính phủ nói chung và chính quyền Thừa thiên Huế nói riêng, toàn là Cộng sản, mà thôi; trong đó kẻ nắm tình báo là Liên Thành. Ai nói khác được, xin cho biết ? Để củng cố cho khái niệm ấy, xin tóm lược “sự biết” của Liên Thành nơi các trang 66,67, 68 như sau:

-Các lực lượng Việt cộng gồm 4 Đoàn. Đoàn 4: Phú lộc. Đoàn 5: Huế. Đoàn 6: Phong điền-Quảng điền. Đoàn 7: Triệu phong-Hải lăng (tôi không biết có phải Đoàn nghĩa là Sư đoàn hay không)



-Tình báo Đồng minh cho biết những ảnh chụp ghi nhận đông đảo lực lượng CS tập trung.

-Dân chúng đã được CS cho biết để chuẩn bị.

-Cán bộ cấp Huyện đều đi họp ở mật khu.

-8 chi bộ và 80 cơ sở hoạt động tấp nập, trạm giao liên có nhiều kẻ lạ

-Cơ sở nội thành lên mật khu họp trở về khoảng 25-12-1967.

-Khoảng gần 300 cán bộ và 130 cơ sở nội thành lên mật khu.

-Dự trữ 2000 tấn thực phẩm tại đồng bằng, 1000 tấn ở vùng căn cứ, 9 tấn thuốc men.

-Nhiều thành phần tranh đấu của Trí Quang lên mật khu nay trở về trú ngụ tại các trạm giao liên và một số chùa ven thành phố, các tư gia…từ ngày 25-12-1967.
Chuyện trước hết mà tôi quan tâm là, các đơn vị tình báo Đồng minh đã biết hết những điểm tập trung quân sự, thì tại sao không báo động ? Không chỉ nói ông Liên Thành, mà cả mấy mươi cơ quan tình báo tại sao nhắm mắt làm ngơ ? Như thế thì, cả Mỹ cũng theo Cộng sản; chính quyền miền Nam, và tại Thừa thiên Huế cũng vậy, trong đó có Liên Thành. Vậy thì, chủ trương giết dân Huế là của tất cà thành phần ấy ! Chúng đã để cho Cộng sản giết; và biết đâu trong đó có cả bàn tay của họ. Phải chăng, đây là cuộc trả thù Dân tộc Việt theo mệnh lệnh ông trời ???

Thứ hai, khi Liên Thành biết rõ rằng người của Trí Quang đã lên mật khu, đã trở về và ở trong các chùa, tại sao không bắt ? “trú ngụ tại…Bọn chúng đã trở về từ ngày 25-12-1967…”, nghĩa là Liên thành biết người, biết chỗ ở, biết ngày…nhưng không bắt. Tại sao ? Xin tạm mượn câu của chế độ nhà Ngô :”DUNG CỘNG LÀ TỰ SÁT- DIỆT CỘNG LÀ YÊU NƯỚC”, thế tại sao Thành làm cái chuyện “dung cộng” ? Điều oái oăm là, Thành không chết, gia đình thành không ai chết; chỉ có đa số Phật tử chết. Không lẽ tên Trung tá tình báo Cộng sản Hoàng kim Loan là của Liên Thành, hay chính Thành ??? Tôi sẽ truy tìm chuyện này sau.

Thứ ba, tại sao biết 2000 tấn lương thực được dự trữ cho giặc thù mà không tịch thu, không phá hủy, không báo cáo ?

Tóm lại, như Liên Thành đã nói, “KHÔNG PHẢI LÀ MỘT BẤT NGỜ”, mà là do chủ ý của Mỹ, Việt nam Cộng hoà và Cộng sản Bắc Việt. Vậy, có phải CẢ BA ĐỀU CHỦ TRƯƠNG TIÊU DIỆT DÂN TỘC VIỆT NAM ĐỂ TRẢ THÙ VÌ TỘI KHÔNG NGOAN NGOÃN. ???


Xin cùng đọc trang 73 để biết sự thật:

“Hầu hết đại đơn vị của Việt cộng trước ngày tấn công Huế đều tập trung tại phía Tây thành phố Huế, cũng là phía Tây quận lỵ Nam hoà, tại các vùng : Khe Trai, Động chuối, Thượng nguồn sông Bồ, sông Tả Trạch”.

Đây là một chỉ dẫn hơi lạ của nhà tình báo Huế. Quận Nam hoà ở hướng Tây nam và cách Huế 12 cây số. Vì vậy, người đứng ở Nam hoà nhìn hướng Tây không giống người ở Huế TRONG MỘT TẦM NGẮN. Độ lệch sẽ là 45. Thế thì, một đơn vị nhận lệnh hành quân từ Nam hoà sẽ không đến được mục tiêu chính xác. Và vì vậy, nhà Tình báo đã đẩy cánh quân này đi lạc mục tiêu mất rồi. Phải chăng, cái không ngờ là ở chỗ này ?

Tại sao Đồng minh đã thấy sự tập trung đông đảo quân Cộng sản mà họ không cho phi pháo đánh ? Tại sao chỉ Trưởng ty Cảnh sát không báo cáo mà thảm cảnh Huế xẩy ra ? Vậy, cơ quan phản gián, Phủ Đặc ủy, các Trưởng lưới tình báo, các Toán thám sát, quân báo….đi đâu hả ? Tôi lập lại câu hỏi như thế, vì ông Liên Thành đã tự nói và trả lời như thế này tại trang 69:

“Sau Mậu thân 1968 và mãi đến bây giờ 2008, đã 40 năm trôi qua, nhiều người đã gặp tôi và vẫn thắc mắc đặt câu hỏi:

Tin tức của CSQG và tình báo đồng minh nắm vững như vậy thì tại sao không đề phòng mà để Huế bị Việt cộng tấn công bất ngờ như vậy ?

Tôi trả lời:

Có nhiều lý do:

1-Vì bản chất của người Quốc gia, của 17 triệu dân miền quá thiệt thà nhân hậu, không lươn lẹo, tráo trở, không ác độc như đám Hồ chí Minh, Lê Duẫn và Bộ chính trị đảng Cộng sản Việt nam. Những giới chức chính quyền và cấp chỉ huy của miền Nam đã quá tin vào lệnh hưu chiến 3 ngày trong dịp Tết Mậu thân mà không đề phòng”.

Tạm ngưng ngang chỗ này để xem coi ông Liên Thành nói đúng sự thật không ?

Tôi xin hỏi, ông Liên Thành lấy tư cách một Thiếu tá Chỉ huy trưởng CSQG Tỉnh Thừa thiên để trả lời câu này được không ? Dứt khoát là không, vì mấy chữ “quốc gia và 17 triệu dân”, thì chỉ các ông thuộc Chính phủ Trung ương mới đủ thẩm quyền để nói. Không lẽ Liên Thành kiêm luôn Tư lệnh Cảnh sát, Bộ trưởng Quốc phòng, Thủ tướng và Tổng thống ? Cái tính “thày lay” này lại còn làm nhục các vị lãnh đạo miền Nam. Tuy vậy, chẳng ai biết chắc là ông Liên Thành được phép kiêm cả mấy chức đó luôn, thì sao ? Cuộc chiến đấu với lũ giặc cộng Hồ chí Minh đã xảy ra ít nhất tính từ năm 1945; vậy không đủ để những nhà lãnh đạo biết về bản chất gian ác của chế độ Cộng sản hay sao ? Tất cả người dân đều biết chúng, nên mới xa lánh, chạy trốn; nếu không, thì gần một triệu người miền Bắc đã không di cư vào Nam; đồng bào từ nông thôn bất an đã không vào thành phố ?

Chuyện lòng dân hiền hoà là chuyện chắc, nhưng những nhà lãnh đạo quốc gia “ngây thơ” mới là chuyện lạ. Nhưng chỉ được dùng chữ “ngây thơ” khi “không biết mà tin”; chứ ngây thơ làm sao được khi tất cả chính quyền đã biết nó tập trung quân, rồi di chuyển quân…thậm chí về đến làng La chữ, chỉ cách 6-7 cây số, mà vẫn không đánh. Chỉ nói gọn ngay tại Thừa thiên Huế, thì các địa danh mà ông Thành chỉ ra, chúng nằm cách Thành phố Huế khoảng chừng 25 cây số. (tôi không nhớ rõ lắm). Do đó, khi di chuyển MƯỜI NGÀN QUÂN với những loại súng nặng Pháo binh, làm sao chúng không gây chấn động, làm sao Tình báo không biết ? Chỉ nói một cách gần gũi là cánh quân từ La chữ, Phú ổ mà đi về Huế thôi, thì phải qua một đoạn đường trống rỗng, và phải mất một số thời gian nào đó; vậy làm sao chúng không bị lộ ? Cứ giả như, khi tập trung quân trong rừng cách 25 cây số, chưa có cớ để bắn vì lệnh ngưng chiến 3 ngày, vậy thì khi chúng ào ạt tiến vào với cả súng Pháo binh, sao không diệt từ ngoài mà để chúng vào Huế ? Chỗ này, tôi không trách ông Liên Thành, vì quyền hạn của ông không đủ sức gánh chịu tất cả hậu quả Mậu thân, ông ấy chỉ có phần ở Huế mà thôi. Nhưng vì, ông “nhân danh chính phủ” mà nói, nên ông tự buộc tội cho ông. Chúng ta sẽ tìm hiểu trong phần xét toàn cuộc Mậu thân.
Trong lý do thứ hai, thì ông buộc tội ông Trưởng ty Đoàn công Lập “ém nhẹm tin tức”, đó cũng chỉ một phần, vì còn nhiều cơ quan tình báo quân sự, dân sự, đồng minh khác nữa. Theo ông Thành, thì Việt cộng tập trung bốn Đoàn, và theo cách tính số quân vào Huế, thì chúng ta biết chúng có trên bốn mươi ngàn quân; vậy thì “hành quân Cảnh sát” chỉ đem nướng nhân viên mà thôi. Cái chỗ tức cười là Trung đoàn 1 trấn giữ tại vùng rừng núi Nam hoà; Trung đoàn 3 tại Cây số 17…rồi thì Trinh sát, Hắc báo…, thế mà chúng di chuyển trên bốn chục ngàn quân sao không ai biết, sao chẳng ai đánh ? Bốn mươi ngàn quân Cộng sản từ đâu tới vùng rừng núi thượng nguồn sông Bồ……mà trước đó không ai biết ? Cả máy bay, Radar, Sensor, các toán trinh thám, phản gián….thì con kiến cũng khó lọt huống chi cả mấy Sư đoàn từ Bắc vào Nam, hoặc từ Lào qua mà không bị phát hiện ??? Không cách nào chạy tội cả.
Tôi lại cười ngất ngư, khi đọc nơi trang 80:

“Hai trưởng tổ này cũng cho biết thêm các cơ sở nội tuyến cho biết sẽ có cuộc tấn công lớn vào Huế đêm nay. Từ trước đến nay tin tức của toán tình báo I-67 rất đúng vì họ phụ trách các chiến dịch xâm nhập ở cấp cao trong hàng ngũ địch”.

Chịu hết nỗi rồi, Thiếu tá ơi ! Sao đêm nay mới biết ? Hai tổ tình báo cấp Tỉnh, mà “XÂM NHẬP CẤP CAO” cái gì ? Ông nói như thế, thì tội nghiệp cho anh em Cảnh sát thuộc quyền mà thôi. Nếu ai hỏi ngược lại rằng: Sao cấp cao mà không biết kế hoạch đánh Huế, thì họ phải trả lời sao ? Giặc đã đưa cấp Sư đoàn về tận La chữ rồi mới biết nó tấn công là thế nào ? Thấp cũng chưa được, huống chi nói cao. Chuyện này không thuộc phạm vi riêng biệt của Cảnh sát Đặc biệt Tỉnh, mà là Phủ đặc ủy Trung ương tình báo; và tôi tin chắc là đã có mệnh lệnh của chính phủ, nên ông Trưởng ty, ông Tỉnh trưởng mới “không chú ý”. Không thể nói không biết, đừng lừa dối vô ích. Tất cả đều có sự sắp đặt sẵn.
Xin mời ông đọc lại lời ông nơi trang 81:

“Khoảng 2 giò 30 chiều ngày mồng một Tết, tôi họp khẩn cấp với phái bộ Tình báo dân sự của lực lượng Đồng minh Hoa kỳ, TOÀN BỘ PHẬN CỦA HỌ ĐÃ RỜI KHỎI HUẾ, chỉ còn lại hai nhân viên. Họ cũng như tôi, cũng nhận được nguồn tin có giá trị cao:



Việt cộng sẽ tấn công Huế đêm nay”.

Trong một đoạn trước ở trang 80, ông đã nói rằng 11 giờ trưa ngày mồng một Tết cơ sở của ông đã báo cho biết Cộng sản đã “ém” quân tại La chữ, như thế nghĩa là chúng đã có mặt trước đó rồi. Từ thượng nguồn về tại La chữ khoảng vài chục cây số, vậy nó có thần thông để tàng hình chăng, sao không ai biết ? Chính ông mục kích MỸ ĐÃ ĐI RỒI, thì còn gì nói nữa ? Tất cả đã sắp xếp rồi, sắp xếp rồi !!! Tôi nghĩ, chỉ cần đoạn đường giữa Huế và La chữ khoảng 6-7 cây số, thì với hoả lực sẵn có, Mỹ và Việt nam Cộng hoà có thể chôn xác chúng một cách dễ dàng, chứ đừng nói xa tại thượng nguồn chi cho mệt. Nhưng tại sao Mỹ không đánh, Việt nam Cộng hoà không đánh, mà để chúng vào Huế tàn sát dân lành vô tội ? Ai tàn sát, tại sao chỉ có Huế mới bị tàn sát nhiều nhất ? Đó là câu hỏi cần được đặt ra.


Thiếu tá Liên Thành chỉ mới là Chỉ huy trưởng cảnh sát Tỉnh Thừa thiên thôi, mà đã biết chuyện Hồ chí Minh và đảng Cộng sản họp bàn tấn công miền Nam từ ngày 20 đến 24 tháng 10 năm 1967; rồi cuộc họp ngày 28 tháng 12 tối mật, tối quan trọng, đặc biệt, ông Thành cũng rõ như nhìn lòng bàn tay. Thế tại sao Chính phủ để cho cuộc Tổng tấn công của chúng thành công ?

Tôi không hiểu ông Liên Thành đã lấy nguồn tài liệu này từ đâu mà rõ quá như thế ? Phải chăng Bộ chính trị đảng Cộng sản Việt nam đã cung cấp cho ông sau năm 1975 ? Phải chăng từ Tình báo cao cấp của ông tại Bộ chính trị Trung ương đảng Cộng sản ? Nhưng, nếu như thế, thì hắn là ai: Hồ chí Minh, Lê Duẫn…??? Phải chăng từ những cuộc họp bí mật tay ba Mỹ, VNCH và Cộng sản Hà nội ?

Chúng ta sẽ tìm cách giải mã để trả lại sự thật cho lịch sử đoạn trường của Dân tộc Việt.
Qua những đoạn tìm hiểu cấp thấp trên đây, chúng ta thấy ngay chủ ý của tác giả là ngụy biện cho những hành vi “mập mờ” trong biến loạn Mậu thân tay ba. Để làm gì ? Để nói lên rằng “người của Cộng sản Trí Quang hay đúng hơn là Phật giáo giết người”. Nhưng chuyện ấy đã tự nghịch chiếu trở lại cho tác giả và nhóm người chủ trương. Chúng ta, qua lời ông Liên Thành, đã hiểu rõ rằng, sở dĩ “người của Cộng sản Trí Quang về Huế lại để giết người được, là nhờ ông Chỉ huy trưởng Cảnh sát không bắt, dù ông đã biết người nào, biết ngày về, biết chỗ ở của chúng. Vậy thì, những người đó là của Liên Thành chăng ? Để tìm câu trả lời này, chúng ta cần biết thêm những “mưu mẹo” mà ông Thành đã áp dụng, trong những chương tiếp theo.
BQK 04-01-09

LIÊN THÀNH VÀ MẮM TÔM 8

Bảo quốc Kiếm

Chương 8: Lom khom nhặt cánh hoa đời


Trong chương trước, tôi đã thả lỏng một đoạn để mọi người cùng suy gẫm, cùng chung vui hay chung buồn với tác giả. Tùy cảm niệm của từng người, từng nhóm người mà phán đoán. Tuy nhiên, tôi mạo muội nhắc rằng, đây là một trong những tác phẩm khó đọc nhất từ trước đến nay. Khó ở chỗ, nó vừa là bút ký Tình báo, lại vừa mang tính Chính trị cao. Cho đến nay, hình như chỉ có ba vị viết thể loại bút ký Tình báo. Nhưng cuốn Biến Động miền Trung mang một sắc thái hoàn toàn đặc thù. Nó khó hiểu bởi vì nó có thân hình và tư tưởng khác nhau xa. Tôi không đọc được nhiều sách vở, nhưng cũng gọi là có đọc, nhưng chưa bao giờ gặp được “lời giới thiệu’ và “mở đầu” như thể loại này. Và chính chỗ này làm tôi hứng thú để đọc lại nhiều lần, suy tư và trình bày chút cảm niệm lâng lâng. của lòng mình. Do bản chất nông dân, nên mọi bài viết của tôi luôn kèm theo những từ ngữ quê mùa, trêu ghẹo, làm vui cho người đọc. Nhưng những vị lớn tuổi, hay khó tính có thể bảo tôi hỗn xược. Thưa, không phải vậy. Tôi muốn cho người đọc không có những cảm giác bị nghẹt khi bước vào một nội dung hơi căng, thế thôi. Xin hãy cùng vui để đọc, để chiêm nghiệm. Mấy chữ “láo vừa thôi chứ” cũng là “ngôn ngữ nhà quê” rất thân thương của chúng tôi hồi còn bé; nó không mang tính lố lăng chi cả. Xin đừng phiền.
Đến đây, chắc quý vị sẽ hỏi, vậy chú em đã thả lỏng cái gì ? Xin thưa, đó là chuyện tôi xin giải oan cho ông Tỉnh trưởng, cũng như nói nhẹ cho ông Trưởng ty. Nhưng, vì tác phẩm của Liên Thành là Tình báo chuyên khoa, nên nói vậy mà không phải vậy. Lại nữa nó là Chính trị, nên đường đi theo hình Rắn. Theo chỗ tôi biết, thì ông Đoàn công Lập và ông Liên Thành cùng một Đảng, và từ nơi chức vụ, chúng ta hiểu ngay, ông Lập là bậc Đại ca rồi. Vậy thì, lý do gì ông Thành kết tội ông Lập là Cộng sản; rồi kết luôn ông Khoa Tỉnh trưởng “không chú ý” để Huế phải chịu thảm trạng mồ chôn tập thể ? Thưa, đó chính là Tình và Chính; Chính và Tình, nó xoắn tít lấy nhau. Nhưng liệu trò chơi này có bịt mắt tất cả mọi người được không ? Tôi tin là không; nhưng chuyện đó để sau.

Bây giờ, chúng ta tìm hiểu xem ông Liên Thành đã dùng những cách gì để tiến bước trên đường sự nghiệp để dẫn đến cuốn sách Biến động miền Trung được ra đời. Xin thưa trước rằng, ở đây chỉ đề cập đến phần tiểu tiết, còn đại thể, thì phải đợi sau khi “củ sát tế vật” xong, chúng ta mới hiểu được.

Theo suy nghĩ đơn thuần của tôi, con đường ông Liên Thành đi rất ngoằn ngoèo và tăng tốc kỳ lạ. Nó giống như câu ngạn ngữ:”Đơn sơ như bồ câu mà khôn như Rắn”. Thử đọc đoạn này, kể từ cuối trang 37:

Tôi cho ông biết ý định của tôi và hỏi ông:



-Thiếu tá đi không ?

-Bao giờ ?

-Ngày mai, 10 giờ sáng

Đúng 10 giờ sáng ngày hôm sau, trực thăng của Thiếu tá Bob đón chúng tôi bay vào quân đoàn I trình diện Thiếu tướng Trần thanh Phong. Trước khi đi tôi nói với Thiếu úy Hành trưởng ban 3:

-“Anh coi nhà, tôi và Thiếu tá Quận trưởng và Thiếu tá Bob đi họp hành quân với TQLC Mỹ sẽ về trong ngày.

Khoảng 45 phút sau, chúng tôi đáp xuống sân bay đã có một Trung tá Mỹ đón chúng tôi và đưa thẳng vào phòng hội của BTL…….Khoảng 5 phút sau, THIẾU TƯỚNG TƯ LỆNH vào phòng hội.”
Đến đây, không chỉ hỏi riêng Thiếu tá Liên Thành, mà nông dân tôi xin cúi đầu kính hỏi Thiếu tướng Nguyễn khắc Bình, người đã cùng Chuẩn tướng Đỗ kế Giai đến chứng minh cho buổi ra sách, và theo Trung tá Nguyễn Thế, thì TT Bình đã khen ngợi “Liên Thành viết rất đúng”, rằng: TRÊN ĐÂY CÓ PHẢI SỰ THẬT RẤT ĐÚNG HAY KHÔNG ? Nếu không đúng, thì xin Thiếu tướng nhân danh TƯ LỆNH CẢNH SÁT QUỐC GIA VIỆT NAM CỘNG HOÀ TÁI XÁC NHẬN dùm con chuyện này. Sự chứng minh của Thiếu tướng đã làm cho đám gia nô viết lách chửi bởi, hăm doạ con trên NET, trong lúc con chỉ nói sự thật mà thôi.

Kính thưa hai ngài, xin các ngài xem lại trang sử Cảnh sát Quốc gia xem có phải là, từ Đại tá Trần thanh Bền, Đại tá Phạm văn Liễu, Đại tá Nguyễn ngọc Loan, Chuẩn tướng Trần văn Hai, rồi Thiếu tướng Trần thanh phong, và cuối cùng là Thiếu tướng Nguyễn khắc Bình hay không ? (Có một số được chen vào nhưng quá ngắn nên không kể)

Nếu đúng như thế, thì việc vào tháng 4 năm 1966, khi chưa dẹp bàn thờ ở Huế, làm gì có THIẾU TƯỚNG TRẦN THANH PHONG TƯ LỆNH CẢNH SÁT QUỐC GIA chơ hả ? Nếu không lầm, thì Thiếu tướng Phong lúc làm Tổng trưởng XDNT, rồi chuyển qua hay kiêm Tổng giám đốc CSQG vào năm 1970-1971 gì đó.. Đại tá Nguyễn ngọc Loan được cử giữ chức vụ Tổng Giám đốc Cảnh sát ngày 22-4-1966 cho đến sau Tết Mậu thân mới mất chức vì tấm ảnh nổi tiếng. Có phải vậy không ? Khoảng cách lịch sử giữa tháng 4 -1966 và 1970-1971, chứ đâu phải vài giây, phải không quý ngài ? XIN TRẢ LẠI SỰ THẬT CHO CẢNH SÁT QUỐC GIA VÀ LỊCH SỬ.

Một việc không đúng thứ hai là, mấy chữ Bộ TƯ LỆNH CẢNH SÁT, ĐỒNG HOÁ QUÂN HÀM QUÂN ĐỘI CHO CẢNH SÁT, chỉ xảy ra giữa năm 1971. Có anh em nào quên ngày kỷ niệm 01-06-(1971) là ngày Cảnh sát Quốc gia hằng năm hay không ? Sao Thiếu tá và Thiếu tướng “dập liễu vùi hoa” lịch sử như thế ???

Xin thưa các ngài, giả sử như các ngài đi chợ mua một cái nồi, nó bị méo một chút, thì các ngài liệt cái nồi ấy thuộc loại tròn hay méo ? Tổ tiên Việt có dạy: “Nhất ngôn bất trúng, vạn ngôn vô dụng”, vậy có đúng không ? Một cuốn sách mà tác giả nói về tác giả không đúng; Cảnh sát nói về Cảnh sát cũng trật; vậy làm sao tin nổi cái nội dung tình báo lờ mờ của nó ??? BUỐN CHO DÂN TỘC VIỆT LẮM !

Những sự kiện hiển nhiên của tác giả, những lịch sử của Cảnh sát mà cố tình bóp méo, thì những “mập mờ tình báo”, những “lươn lẹo chính trị”, làm sao nói đúng ? Lịch sử đã trôi qua 40 năm, nhưng cuốn sách Biến động miền Trung lại có hậu quả lâu dài hơn cho Dân tộc, vì cuốn sách đã lộ rõ mục đích của nó ngay từ người giới thiệu và mấy dòng mở đầu. Làm sao im lặng ? Biết nói ra là chết, nhưng tôi vẫn nói. Các ngài có cả một tập đoàn tướng tá, tình báo vũ trụ, chính trị hoàn vũ; thì nông dân tôi cũng có bạn bè là nông dân Việt nam; tôi đã báo trước cái chết, và tôi cương quyết không để cho các ngài uy hiếp lịch sử Dân tộc, gieo hoạ thiên thu.


Để chứng minh luận điểm của tôi, xin trích một đoạn trong cuốn “Đôi dòng ghi nhớ” của Đại tá Phạm bá Hoa:

*“Ngay tối hôm đó (15-4-66) Thiếu tướng Kỳ và Trung tướng Viên trở về lại Sài gòn và giao cho CHUẨN TƯỚNG TRẦN THANH PHONG, TRƯỞNG PHÒNG 3 TỔNG THAM MƯU chỉ huy. Lệnh này gây rắc rối vì Chuẩn tướng Phong kém cấp bậc nên Thiếu tướng Dư quốc Đống (Tư lệnh nhảy dù) và Thiếu tướng Lê nguyên Khang (Tư lệnh Thuỷ quân lục chiến) cử hai vị Tư lệnh phó của mình ở lại Đà nẵng dưới quyền chỉ huy của Chuẩn tướng Phong (trang 519)

Ông (Cao) trở về Đà nẵng, rồi ngay trong phòng ông bất ngờ ông phát hiện kịp thời một sĩ quan của ông (Đại tá) Loan dí súng vào đầu ông nhưng đúng lúc có một sĩ quan Mỹ bước vào nên hắn không hành động được”. (trang166-167).
*Ông Vũ ngự Chiêu ghi trong Việt nam Niên biểu nhân vật chí, trang 357, rằng:

“Nguyễn ngọc Loan xuất thân Sĩ quan Không quân. 1965-1968 Giám đốc An ninh Quân đội, rồi Tổng giám đốc Cảnh sát Quốc gia”.


*Ông Thiếu tướng Đỗ Mậu ghi trong cuốn Việt nam máu lửa quê hương tôi, rằng Nguyễn ngọc Loan, Đại tá, được cử làm Tổng giám đốc Cảnh sát Quốc gia ngày 22-4-1966.

Xin các ngài kiểm lại có đúng hay sai.


Từ câu hỏi đáp cuối trang 37, chúng ta thấy tội nghiệp cho Thiếu tá Phạm khắc Đạt, ông chỉ bám theo Liên Thành “ăn có” mà thôi. Trước, trong và sau khi hành sự, ông Đạt chẳng biết gì. Do đó, chỉ sau một thời gian ngắn, ông đã bị thay thế bởi ông Đoàn công Lập; người của một đảng quyền thế nhất tại Thừa thiên Huế và Quảng trị thời đó. Thế nhưng, ông Liên Thành lại cho ông Đoàn công Lập là Cộng sản, vậy không lẽ chính quyền Nguyễn văn Thiệu đưa Cộng sản thế người anh hùng Quốc gia dẹp bàn thờ Phạm khắc Đạt ? Mà điều ấy cũng đúng thôi, vì Tết Mậu thân, thì Huỳnh văn Trọng đang làm cố vấn an ninh cho Tổng thống . Và do có sự sắp xếp của Trọng, nên Tổng thống về ăn Tết quê vợ trong những ngày ấy một cách “dzui dzẻ” !!! Không những Trọng thôi mà cả một tập đoàn 42 người nữa chứ !

Đọc câu “có một Trung tá Mỹ đón chúng tôi”, chúng ta thấy ngay vai trò tối quan trọng mà Thành sẽ đảm nhiệm. Thông thường, đi đón một nhân vật nào tại sân bay, người ta chỉ đưa người ngang cấp, hoặc nhỏ hơn, nhưng sao nay “đế quốc Mỹ” lại phá lệ ? Thật khủng khiếp, chứ không phải chơi đâu. Hậu quả của những năm 1966-1968-1971-1972 do những ưu ái nhất này mà có !!!


Đọc tiếp trang 39, chúng ta thấy màn kịch của Liên Thành nó khó cười làm sao:

“Đầu tháng 5 -1966, Thiếu tá Đạt gọi tôi về gặp ông ta và trung tá Tỉnh trưởng tại BCH/ chống tranh đấu tại chi khu Hương thủy. Trung tá Tỉnh trưởng hỏi tôi:



-Liên Thành anh có liên hệ gia đình với ngài hoà thượng Thích tịnh Khiết không ?”

Tôi nói là “màn kịch”, bởi vì rõ ràng là một chuyện dựng đứng. Ông Trung tá Phan văn Khoa là dân “Mắm Tôm Chua” như Liên Thành, vậy sao ông không biết gia đình Hoàng thân Cường Để, không biết thầy Trợ Cử, không biết Liên Thành chứ ? Lối luận ‘đẩy đưa” của nhà văn “cổ trút” làm sao giấu được ai ? Cái ý đồ của “nhà không tình báo” được các “nhà tình báo đời” nhận lấy và “chứng minh” bịt miệng người ta được sao ? Xin đọc tiếp:



-“Anh có nhiều bạn trong đám sinh viên Đại học Huế

-Dạ đúng”.

Rồi thì trang 45:

“Đúng 4 giờ sáng tôi thi hành kế hoạch phá hoại, công việc hoàn tất trong vòng 10 phút, vượt quá thời gian ấn định 1 phút 17 giây…”

Rồi nữa:


Trần văn Em đây, mi đi mô mà khuya rứa, vô đây làm chi “

-Chiếm ty Cảnh sát. Tôi trả lời hắn”.

Trang 46:

-Người đó là ai ?

-Hắn là Cảnh sát, bạn thân từ nhỏ.

-Tin được không ?

Tin được Thiếu tá..”
Tất cả những “diễm khúc tình từ” này đã cho người đọc không tình báo cũng biết được ngay rằng, từ người chiếm đài Phát thanh đến người chiếm Ty Cảnh sát đều là “gà nhà” cả, chứ ai khác ? Nếu Việt cộng mà chiếm, thì cái xác Thành đã tan hoang rồi, còn đâu giờ này ngồi viết Biến động miền Trung ? Có ai hiểu được rằng, khi chính quyền Tỉnh đã chạy, đài Phát thanh bị chiếm, Ty Cảnh sát bị chiếm…mà Việt cộng không giành lấy chính quyền hay không ? Than ôi, CỘNG HOÀ CHIẾM CỦA CỘNG HOÀ, SAO LẠI NÓI LÀ CỘNG SẢN ??? Thưa, đó là SỰ THẬT LỊCH SỬ BIẾN ĐỘNG MIỀN TRUNG ĐẤY. Xin người đọc, đọc cả trang 48 để chia vui với Thiếu tá họ Liên !!!
Bây giờ chúng ta đi tìm một sự thật khác chơi dzui. Đọc chầm chậm từ trang 360-361-362 về vụ “Đặt chất nổ tại rạp Ciné Tân tân”, tôi nghe vui vẻ lạ thường. Phải nói rằng, đó là một nhà tình báo có lương tâm cỡ lớn. Ông thương đồng bào và đồng đội vô biên ! Dù cố nén lại “những giọt nước mắt phiêu lưu”, tôi không sao nhịn được khi ông viết nơi trang 361 rằng” :

“Tuỳ theo niềm tin tôn giáo của mỗi người, có thể nói đây là một phép lạ, mà ơn trên chỉ dẫn cho chúng tôi. Tên soát vé Lê văn Lữ đang lom khom ở hàng ghế thứ nhất, bên tay phải, từ ngoài vào, trên tay đang cầm một xách nhỏ. Chúng tôi dí súng vào người hắn, và giật lấy xách nhỏ mà hắn đang cầm. Mở xách của hắn ra thì chất nổ được chứa trong một lon bằng kim loại, đã găm ngòi nổ, chúng tôi không biết ngòi nổ hắn đã cho vận hành từ bao lâu, có thể một phút, hai phút, năm phút, mười phút…”

Rồi qua trang 362:

“Rất nhanh, ngòi nổ được rút ra khỏi chất nổ. Đại úy Phó trưởng ty Huỳnh văn Thiện đã bị ngòi nổ chậm phát nổ trên tay. Ngón tay út và ngón tay đeo nhẫn rời bàn tay mặt văng ra….”.

Trước hết, tôi xin cúi đầu bái phục Thiếu tá Liên Thành và Đại úy Huỳnh văn Thiện, những người đã dám hy sinh mạng sống mình cho công vụ, và cho đồng bào. Không phải tôi nịnh đâu, mà là vì thật lòng đấy. Hẳn nhiên, tôi không quen cả hai vị, vì tầng cấp tôi còn quá xa. Nhưng với Đại úy Thiện thì tôi có lần thấy mặt, vì mấy dạo phải cùng bạn bè đi tìm cô bé Ngọc Bích, em ruột bà Thiện, một ca sĩ còn rất thơ ngây của Ban Ngàn thương Huế để mời em hát cho Nhân dân tự vệ, hay đi giúp vui cho Chiến sĩ Cộng hoà.

Tuy nhiên, tôi vẫn còn một vài thắc mắc cấp nông dân. Dĩ nhiên, tôi không biết gì về Tình báo cả. Tôi chỉ so sánh với chuyện trốn tìm, cút bắt đồng quê, hay chuyện trên bàn cờ tướng, mà thôi.

Điều tôi muốn nói tới trước hết là, nguồn tin Tình báo từ đâu mà có ? Hẳn nhiên, từ các chuyên viên thượng đẳng của ty Cảnh sát mà ra. Thế thì, tại sao chính ông Ty và Phó Ty không điều động nhân viên kỹ thuật để thi hành nhiệm vụ triệt tiêu đối phương từ trước, hay phá vỡ ngòi nổ, mà phải đích thân hai ông làm ? Tôi thấy trên bàn cờ tướng, từ sĩ, tượng, xe, pháo, mã, tốt được sử dụng bằng mọi cách để bảo vệ “con tướng”, chứ không ai dùng “con tướng” để bảo vệ tốt, mã, pháo, xe, tượng, sĩ bao giờ. Tôi cảm phục lòng can đảm của ông Trưởng ty; nhưng tôi nghĩ, trong trường hợp này không cần sự “hy sinh cao cả” ấy. Chính phủ đào tạo một cấp chỉ huy hay lãnh đạo không phải dễ; mà lãnh đạo, chỉ huy tài tình, trung thành với Tổ quốc như ông lại còn hiếm hoi hơn. Vậy, tại sao tự hy sinh như thế ? Một điều khó hiểu khác, là tại sao cái thằng “điệp báo Việt cộng” lại ngu xuẩn đến nỗi vừa đi kiểm soát vé, vừa mang chất nổ theo đi “lom khom” để cho ông thấy hắn mà bắt ? Trong những “trò chơi lớn” của bọn con nít nhà quê của chúng tôi cũng có những trò tương tự. Nhưng khác hơn Thiếu tá ở chỗ, chúng tôi sắp xếp khéo léo hơn, cho nên “ngoại nhân” khó nhận diện hơn vịệc này. Một khối chất nổ TNT HAI KÝ LÔ, không phải là nhỏ. Cái thằng kia là người soát vé, nghĩa là người nhà của rạp, hắn có đủ tư cách, có đủ thời gian để giấu khối chất nổ một cách an toàn tại nơi nào đó, và hắn có thể ra ngoài để thoát mạng, thì tại sao hắn phải tự tử như thế ? Nông dân tôi không thể nào hiểu nỗi. Phải chăng cái “tình báo chính trị” nó khác hơn Tình báo chuyên ngành ? Ôi, Bảy Lanh nào đó ơi, răng mi thành “bảy Chậm”, và ngu đến rứa hả ?

Tôi nhớ lơ mơ, lờ mờ rằng, hình như hôm đó, bọn làm mướn chúng tôi cũng có nghe “chộn rộn” và có đến coi. Sau một hồi đứng nhìn, tụi nhỏ chúng tôi vào quán Café Phấn đối diện để nhấp nhi cho đỡ khát, thì một thằng bạn nghĩ gì không biết, hắn ngâm thơ đời mới:



Núi Ngự không cây chim đậu đất,

Sông Hương vắng khách đĩ la làng

Tôi chẳng hiểu gì, đang ngớ ngẩn, thì gặp một đại ca đang bước tới bàn tôi, tôi nghiêng tai nói nhỏ, ông Thống Trưởng G Phú vang đó, coi chừng ổng tóm cổ, hoặc ông doạ “rạch đôi giày đen bóng của mày”. Hắn thụt luôn. Ông Thống bắt tay nông dân tôi, ngồi xuống, nhoẻn một nụ cười thân ái, rồi nói chuyện bâng quơ với chúng tôi. Nhắc lại chút kỷ niệm nho nhỏ, không phải để khoe rằng tôi được hân hạnh quen với ông Cảnh sát Trưởng G, mà thương cảm nhắc lại tình chủ tớ, vì mấy năm trước đó ông kêu tôi quét vôi cho nhà ông. Ông thương tôi, vì là “thằng bé tiếu lâm và dễ thương” đã giúp ông diệt Gián trong nhà, mà trước đó ông không làm được. Nhắc lại để cám ơn người chủ tốt bụng, khi nghe ông Liên Thành cũng nhắc lại tình “huynh đệ chi Cảnh” của ông với ông Đại úy Thiện:

Nhìn cảnh Thiện dùng cánh tay mặt tàn phế, lạng quạng đỡ vợ ra khỏi xe, tôi phụ với Thiện đỡ chị vào phòng cấp cứu, chợt nhớ…”.(trang 362)

Mấy dòng chữ ấy chí tình làm sao, làm tôi chợt nhớ đến chuyện Lưu Bình, Dương Lễ. Bỗng chốc không biết từ đâu lại, tâm tôi vướng bận:



Bây giờ Bình vỡ gương tan

Kể làm sao xiết muôn vàn ái ân !!!

(xin lỗi Cụ Tiên điền)

Trong vô vàn thương tiếc, tôi muốn gửi đến “người không quen” hai câu thơ này:

Nên phải đành khóc lén giữa đôi tay

Dù muốn nói vẫn suốt đời không được”!!!
Chúng ta lại có dịp nghe Liên Thành kể về tài Tình báo tại trang 368:

“Lẽ đương nhiên đám cơ sở Đặc công nội thành có tái sinh thêm bốn kiếp người, vẫn không thể biết được ngày giờ nào Tổng thống VNCH và phái đoàn cao cấp đến Huế, bọn họ chỉ biết được khi thấy một đoàn trực thăng đáp xuống trước tư dinh Tỉnh trưởng, và nhìn thấy đoàn xe hộ tống của CSQG Thừa thiên Huế, Quân cảnh đang chờ sẵn”.



Chỗ này, “ngoại nhân” đâu ai dám cải ông Thiếu tá trưởng ty Cảnh sát. Nhưng có một điều là, trong phạm vi Thừa thiên Huế thì có lẽ được. Nghĩa là chỉ ông biết, ông làm, ông kiểm tra, ông nói. Nhưng, nếu đứng trên một phương diện rộng hơn, thì lời tuyên bố này hơi lố, hơi tai hại. Nó lố ở chỗ, không chỉ bọn “cơ sở nội thành” nó chỉ săn tin tại Thừa thiên Huế, mà Cụm A 22 nó nằm ngay trong Tổng thống phủ. Nói một cách khác, bọn Huỳnh văn Trọng, Nguyễn cao Thăng…nó sắp xếp chuyến đi cho Tổng thống, chứ phải ai khác ? Do vậy, chúng không cần hỏi ông đâu. Vụ án thế kỷ không đủ làm bài học cho những người làm Tình báo ngã ngữa ra hay sao ? Do những tự hào quá độ như thế, Huế đã trở thành nạn nhân của Tình báo VNCH, có phải thế không hỡi Thiếu tướng Tư lệnh CSQG ? Nếu không, thì ai trả lời cho những người đã chết, những người hôm nay, và con cháu mai sau tai sao Cộng sản Bắc Việt chuyển HƠN BỐN MƯƠI NGÀN QUÂN quanh vùng Thừa Thiên Huế, mà không ai biết, không ai đánh ? Nhưng đó không phải là chuyện chính của chương này. Xin đọc tiếp:

“Theo kế hoạch, Bảy Lanh dự định cho nổ tung quán cơm Âm phủ, với 3 kg chất nổ C4, dư sức sát hại trọn gói phái đoàn cao cấp của chính phủ VNCH, và giờ hành động từ 9 giờ tối trở đi, tuỳ theo thời gian phái đoàn đến ăn tối sớm hay muộn…Khoảng 10 giờ 50 tối một tiếng nổ nhỏ nghe…”Bẹt”…tỉ như người vỗ nhẹ hai tay vào nhau gần đâu đó. Thực khách ai có nghe cũng chẳng thèm để ý. Thật ra, tiếng “bẹt” đó là tiếng nổ kích hoả của ngòi nổ chậm trong khối chất nổ đã được cơ sở đặc công Việt cộng ngụy trang khéo léo, đặt ở một góc trong quán Âm phủ. Ngòi nổ đã kích hoả, nhưng chất nổ C4 lại không nổ. Đối với người bình thường thì cho đây là một phép lạ vì không thể nào ngòi nổ đã kích hoả mà chất xúc tác là C4 lại không nổ.. Còn đối với Đại tá Công an Bảy Lanh và đám người của hắn sau khi kiểm thảo phê bình công tác, thì cho đây là lỗi kỹ thuật, chất nổ đã quá cũ, bị hư nên không phát nổ. Thật tình mà nói, trình độ của Bảy Lanh và đám người của hắn quá kém, nếu không lịch sự thì có thể dùng chữ quá ngu muội mới đúng….Bất cứ loại chất nổ nào, không bao giờ để quá lâu và quá cũ mà bị hư không dùng được….Vụ đặt chất nổ ở quán cơn Âm phủ tối hôm 19-02-71 bị thất bại, 3 kg chất C4 không phát nổ nguyên nhân là do tay người làm-

tải về 1.3 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   14




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương