Kinh Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Bổn Nguyện Công Đức



tải về 323.38 Kb.
trang4/4
Chuyển đổi dữ liệu23.07.2016
Kích323.38 Kb.
#2536
1   2   3   4
Tại sao gọi là Cứu Thoát. Ví như có người nghèo đói quí vị phát tâm tốt mua cơm cho họ, đây gọi là Cứu; Sau khi mua cơm cho họ ăn xong quí vị tự nghĩ người này không có nghề nghiệp gì cả, giúp họ hôm nay, nhưng ngày mai thì phải làm sao? Quí vị liền dùng phương tiện, nói với họ, nhà tôi cần người giúp việc, bạn có muốn đến giúp việc cho tôi không ? Ngoài việc bao bạn ăn ở ra tôi còn trả tiền mỗi tháng cho bạn nữa, bạn làm vài năm dành dụm được số tiền rồi tìm việc khác để làm. Lúc đó bạn có thể mở một quán ăn để tự mình làm chủ, đây chính là Thoát.
Cũng vậy, vị Bồ Tát này có thể cho bạn những thứ vui của thế gian, và làm cho bạn thoát khỏi sự sanh tử luân hồi nên vị Bồ Tát này tên là Cứu Thoát Bồ Tát.
Cứu Thoát Bồ Tát nói:" Thưa Ðại Ðức, nếu có người bịnh nào, muốn khỏi bịnh khổ thì quyến thuộc họ phải thọ trì tám phần trai giới trong bảy ngày, bảy đêm tùy theo sức mình sắm sửa đồ ăn uống và các thứ cần dùng khác cúng dường chư tăng ngày đêm sáu thời, lễ bái cúng dường đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, đọc tụng kinh nầy bốn mươi chín ngọn đèn, lại tạo bảy hình tượng đức Dược Sư trước mỗi hình tượng để bảy ngọn đèn, mỗi ngọn lớn như bánh xe, đốt luôn trong bốn mươi chín ngày đêm đừng cho tắt; còn cái thần phang thì làm bằng hàng ngũ sắc bề dài bốn mươi chín gang tay và phải phóng sanh bốn mươi chín thứ loài vật thì người bịnh ấy qua khỏi ách nạn, không còn bị hoạnh tử và bị các loài quỉ nhiễu hại.
Lại nữa, A Nan nếu trong giòng sát đế lỵ có những vị quốc vương đã làm lễ quán đảnh mà gặp mà gặp lúc có nạn, nhân dân bị bịnh dịch, bị nước khác xâm lăng, bị nội loạn, hay bị nạn tinh tú biến ra nhiều điềm quái dị nạn nhựt thực, nguyệt thực, mưa gió trái mùa, hay bị nạn quá thời tiết không mưa, thì lúc ấy các vị quốc vương kia phải đem lòng từ bi thương xót tất cả chúng hữu tình, ân xá cho tội nhơn bị giam cầm, rồi y theo cúng dường đã nói trước mà cúng dường đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai thì do căn lành này và nhờ sức bổn nguyện của đức Dược Sư khiến trong nước liền được an ổn, mưa hòa gió thuận, lúa thóc được mùa, tất cả chúng hữu tình đều vui vẻ, không bịnh hoạn, không có thần Dược Xoa bạo ác, não hại lê dân. Tất cả ác tướng ấy đều ẩn mất và các vị quốc vương kia được sống lâu sức mạnh, không bịnh hoạn, mọi việc đều thêm lợi ích.
Nầy A Nan, nếu các hoàng hậu, hoàng phi, công chúa, thái tử, vương tử, đại thần phụ tướng, thể nữ trong cung, bá quan và thứ dân mà bị bịnh khổ cùng những ách nạn khác thì cũng nên tạo lập thần phang năm sắc, chong đèn sáng luôn, phóng sanh các loài vật, rãi hoa đủ sắc, đốt các thứ danh hương để cúng dường đức Phật Dược Sư, sẽ được lành bệnh và thoát khỏi các tai nạn.
"hoàng hậu" chắc quí vị ở đây ai ai cũng hiểu rồi, tôi không cần phải nói rõ. Nhưng tôi vẫn phải nói, vì những em sanh ở quốc gia này có lẽ không hiểu được nên tôi phải nói. Hoàng hậu chính là vợ chánh của vua. "hoàng phi" là vợ thứ của vua. "Công chúa" là con gái của vua. "thái tử" là con trai của vua nhưng người khá đặc biệt, tại sao? vì vị này sẽ kế ngôi của vua nên gọi là thái tử. Vương tử là con của vua, nhưng không được nối ngôi của vua.
"Đại thần phụ tướng" Đại thần là vị quan lớn trong triều. Chính Quan Văn, quan văn là do học vấn thi đỗ đạt; còn Phụ Tướng là những vị tướng chuyên về gươm đao. võ tướng.
"Thể nữ trong cung" là những phụ nữ làm việc trong cung đình(Nô tỳ).
Phang bằng vải năm màu, dài 49 gang tay. Đèn thì có bảy tầng, mỗi một tầng để một hình tượng Đức Dược Sư,
"Bát Quan trai" đã nói ở trên..
Lúc ấy ông A Nan hỏi Cứu Thoát Bồ Tát rằng:" Thiện nam tử, tại sao cái mạng đã hết mà còn sống thêm được". Cứu Thoát Bồ tát nói: " Nầy Ðại đức, Ðại đức há không nghe Như Lai nói có chín thứ hoạnh tử hay sao? Vậy nên ta khuyên người làm phang và đèn tục mạng, tu các phước đức và nhờ có tu các phước đức ấy nên suốt đời không bị khổ sở hoạn nạn".
Ông A Nan hỏi: " Chín thứ hoạnh tử là những thứ chi:" Cứu Thoát Bồ tát trả lời:" Một là nếu có chúng hữu tình nào bị bịnh tuy nhẹ, nhưng không thầy, không thuốc,không người săn sóc, hay giá có gặp thầy lại cho uống lầm thuốc, nên bịnh không đáng chết mà lại chết ngang. Lại đang lúc bịnh mà tin theo những thuyết họa phước vu vơ của bọn tà ma ngoại đạo, yêu nghiệt trong đời, sanh lòng rúng sợ không còn tự chủ đối với sự chân chánh, đi bói khoa để tìm hỏi mối họa rồi giết hại loài vật để tấu với thần minh, vái van cùng vọng lượng để cầu xin ban phước, mong được sống lâu, nhưng rốt cuộc không thể nào được. Bởi si mê lầm lạc, tin theo tà kiến điên đảo nên bị hoạnh tử, đọa vào địa ngục đời đời không ra khỏi. Hai là bị phép vua tru lục, ba là sa đắm sự chơi bời, săn bắn, đam mê tửu sắc, buông lung vô độ, bị loài quỉ đoạt mất tinh khí, bốn là bị chết thiêu, năm là bị chết đắm, sáu là bị các thú dữ ăn thịt; bảy là bị sa từ trên núi cao xuống; tám là bị đè chết vì thuốc độc, êm đối, rủa nộp, trù ẻo và bị quỉ tủ thi làm hại; chín là bị đói khát khốn khổ mà chết.
"Hoạnh Tử" là chết bất đắc kỳ tử không phải chết do số chết của người nghĩa là không phải mạng đã hết. Chết ngoài ý không phải già mà chết,Mà do nhân duyên hợp phải trả bằng cách chết xấu đó. Nếu như theo pháp làm theo những việc trên nên nhờ phước đức đó mà thoát khỏi.
Ðó là chín thứ hoạnh tử của Như Lai nói. Còn những thứ hoạnh tử khác nhiều vô lượng không thể nói hết được.
Phần trên nói có chín thứ hoạnh tử như vậy, nhưng lại còn có vô lượng những thứ hoạnh tử khác nữa, nên quí vị phải phát tâm trì tụng kinh này, niệm danh hiệu Phật Dược Sư, và hành theo những lời chỉ dạy trên mà cúng dường Dược Sư Như Lai hầu tránh khỏi những thứ hoạnh tử như thế. Chúng ta sống trong thời đại này thật là rất nguy hiểm không biết đi về đâu, cũng không biết trong quá khứ mình có tạo những thứ duyên ác đó không.; nên phải thành tâm hướng về nương tựa Phật, hầu mông nhờ công đức đó mà chúng ta thoát khỏi được một kiếp khổ. Như trong đời quá khứ, chúng ta không có tạo những thứ nhân ác đó, thì cũng nhờ đó mà tăng phước huệ và được an vui thêm.
Lại nữa, A Nan,Vua Diêm Ma kia là chủ lãnh ghi chép sổ bộ, tên tuổi tội phước trong thế gian. Nếu có chúng hữu tình nào ăn ở bất hiếu, ngũ nghịch, hủy nhục ngôi Tam Bảo, phá hoại phép vua tôi, hũy phạm điều cấm giới thì vua Diêm Ma pháp vương tùy tội nặng nhẹ mà hành phạt. Vì thế ta khuyên chúng hữu tình nên thắp đèn làm phang, phóng sanh, tu phước khiến khỏi được các khổ ách, khỏi gặp những tai nạn.
Làm con người chúng ta cần biết hiếu thuận với Cha Mẹ, vì có Cha Mẹ nên quí vị mới có được thân thể này. Vì được thân thể này nên quí có thể tu hành và sẽ được giải thoát. Chữ hiếu này rất quan trọng, vì có hiếu thuận nên mọi người trong gia đình đều được an vui và êm ấm. Lại nữa, nếu như bạn biết hiếu thuận với cha mẹ của bạn thời con cái của bạn cũng sẽ biết hiếu thuận với bạn.
Vậy có người dâng Thức quý vật ngon cho cha mẹ, như vậy có phải gọi là tròn đạo hiếu không? Đúng vậy, đối với người đời thì đây gọi là hiếu; nhưng trong Phật giáo thì đây chỉ là sự hiếu của bề ngoài mà thôi. Hiếu chính là hiếu thuận Cha Mẹ, chúng ta không làm cho cha mẹ buồn rầu, mà phải thuận ý của họ. Không làm việc hồ đồ, mà học hành đến nơi đến chốn. Người trong thiên hạ do không thấu rõ, vòng dây sanh tử luân hồi xây chuyển, nên sát hại chúng sanh mà dâng cho cha mẹ đời này, nhưng biết đâu những chúng sanh đó, cũng là do người thân quyến thuộc của chúng ta trong đời quá khứ, nay không biết do s? luân hồi mà thọ quả ác trả nghiệp mang thân cầm thú rồi sát hại cho Cha Mẹ đời nay. Nếu thật như vậy, vậy chúng ta thử nghĩ xem có phải chúng ta đang thực hành đạo hiếu không?
Chúng ta nay ở đây nghe giảng kinh Dược Sư chính là chúng ta đang học làm đạo hiếu đấy.
"Ngũ Nghịch" là năm thứ nghịch. Năm thứ nghịch đó là:

1. Giết Cha

2. Giết Mẹ

3. Giết A La Hán

4. Phá hòa hiệp Tăng: là làm ra sự bất hòa giữa với

5. Làm cho Thân Phật ra máu là làm cho thân Phật chảy máu,


Tại sao không gọi là giết mà chỉ gọi là làm thân Phật chảy máu thôi. Vì Phật vì chúng sanh mà đến quan sát nhân duyên đã đến nên thị hiện để cứu độ chúng sinh. Trong tam giới này không ai có thể hại được ngài, nếu có chăng đi nữa chỉ làm cho thân Ngài chảy máu mà thôi. Chắc Phật tử ai ai cũng biết khi Phật còn tại thế, có Đề Bà Đạt Đa tìm mọi cách để hảm hại Ngài, tuy nhiên đều không thành tựu, một hôm ông ta chờ Phật và tăng đoàn đi qua một cái núi cao và định xô một tảng đá to lớn để đè Phật, khi Đề Bà Đạt Đa xô tảng đá xuống thì lúc đó Lực Sĩ Kim Cang tức Thần giữ núi dùng chày Kim Cang của mình đánh tảng đá về phía khác, làm cho những mãnh đá bị bể dăn ra khắp nơi, có một mãnh đá dăn trúng chân của Phật làm chân Ngài bị chảy máu. Đây chính là làm cho thân Phật bị chảy máu.
Nhưng bây giờ Phật đã nhập Niết Bàn rồi, thì có ai có thể làm thân Ngài chảy máu được? Nếu có người vì tâm ác mà thiêu hình ảnh có hình Phật, hoặc đập phá tượng Phật đều đồng tội như Đề Bà Đạt Đa làm cho thân Phật bị chảy máu vậy.
Chúng ta nên nhớ là đừng bao giờ phạm tội ngũ nghịch, vì nếu như phạm tội này sẽ bị đọa vào địa ngục vô gián, không biết bao giờ mới có thể trở ra được.
"huỷ nhục ngôi Tam Bảo" là sanh lòng ngu si mà huỷ báng Phật Pháp Tăng, Phật là đấng giác ngộ, Pháp là cánh cửa giúp cho chúng sanh thoát ra ngoài Tam Giới, Tăng người có tấm lòng vĩ đại bỏ những thứ hư vô để nối truyền Chánh Pháp lợi ích cho chúng sanh. Nên gọi là ba thứ quí báu. Nhưng có số người ngu si vô trí sanh tâm đố kỵ huỷ báng Phật, đốt kinh điển, giết Tăng Ni, đây là những hành vi của loài ngạ quỷ và cầm thú, vì có tâm đố kỵ hơn thua nên sanh vào Đường Ngạ Quỷ, do hành vi không ngu si như vậy nên sanh vào súc sanh đạo. Vì chúng sanh hướng ngoại tìm cầu nên không thấu hiểu được những chơn lý của kinh văn. Người không hiểu được là do bạn không có tri kiến phật học. Giáo lý của Phật đà không thể nào kiến giải bằng những tâm tham, sân, si của quí vị. Tuy nhiên, không tin chớ nên sanh tâm huỷ báng, bằng không sẽ thọ quả khổ sau này. Quí vị không tin chánh pháp cũng không có tội gì, chỉ làm cho bạn mất đi sự lợi ích đó. Còn nếu như sanh tâm huỷ báng, thì có tội sẽ đọa vào ba đường. cho nên không tin cũng đừng sanh tâm huỷ báng vì nhân quả tự nhiên hiện hành, bao trùm pháp giới và bình đẵng.
"phá hoại phép vua tôi" chính là không theo lề lối tôn tuy trật tự. Nếu như ai ai cũng không theo đường rẽ đó thì quí vị nghĩ xem sẽ ra sao đây. Cho nên người Phật tử phải luôn luôn nhớ kỷ điểm này. Giống như trong xã hội này không có luật lệ gì cả thì thiên hạ sẽ bị đại loạn, cho nên phải biết tuân theo quy cũ, làm được như vậy bạn mới thật là công nhân tốt của xã hội. Cũng là người Phật Tử đáng kính nhất.
"Huỷ phạm điều cấm giới" hủy ở đây nghĩa là không tuân thủ giới luật, phạm chính là làm trái với điều giới đã dạy. Người đã thọ giới nhứt định là phải giữ giới cho được thanh tịnh, người xưa nói " giữ giới như giữ tròng con mắt của mình" mọi người sống đều nhờ vào con mắt để tiếp xúc với đối tượng của mình, nếu con mắt không thấy được thì rất là khổ. Giới cũng vậy, nó giúp cho chúng ta được thanh tịnh, hết phiền não, phân biệt được thiện ác, do tâm không còn phiền não nên sanh ra trí tuệ chơn chánh.
Gìới là nền tảng của Đạo. nếu như chúng ta không tuân thủ theo thì trên tiến tới quả vị giải thoát thì chúng ta không bao giờ đạt được cho nên cần phải giữ giới.
Lúc bấy giờ, trong hàng Ðại chúng có mười hai vị Dược Xoa đại tướng đều ngồi trong hội như:

Cung tì La đại tướng.

Phạt chiếc La đại tướng

Mê súy La đại tướng

An Ðể La đại tướng

Át Nể La đại tướng

San để La đại tướng

Nhơn Ðạt La đại tướng

Ba di La đại tướng

Ma hổ La đại tướng

Chơn đạt La đại tướng

Chiêu đô La đại tướng



Tỳ yết La đại tướng
Mười hai vị đại tướng nầy mỗi vị đều có bảy ngàn Dược Xoa làm quyến thuộc đồng cất tiếng bạch Phật rằng: "Bạch Ðức Thế Tôn, hôm nay chúng con nhờ oai lực của Phật mà được nghe danh hiệu của đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, không còn tâm sợ sệt trong các đường ác thú nữa. Chúng con cùng nhau, đồng một lòng trọn đời qui y Phật, Pháp, Tăng, thề sẽ gánh vác cho chúng hữu tình, làm việc nghĩa lợi đưa đến sự nhiêu ích an vui. Tùy nơi nào hoặc làng xóm, thành, nước, hoặc trong rừng cây vắng vẻ, nếu có kinh này lưu bố đến hay có người thọ trì danh hiệu đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai và cung kính cúng dường Ngài, thì chúng tôi cùng quyến thuộc đồng hộ vệ người ấy thoát khỏi tất cả ách nạn và khiến họ mong cầu việc chi cũng đều được thỏa mãn. Nếu có ai bịnh hoạn khổ ách, muốn cầu cho khỏi thì cũng nên đọc kinh nầy và lấy chỉ ngũ sắc gút danh tự chúng tôi, khi đã được như lòng mong cầu thì mới mở gút ra".
Trong pháp hội có 12 tướng dược xoa, mỗi người có 7.000 người thân quyến, thưa Phật rằng, nhờ sức oai thần của đức Như Lai hộ niệm nên nay chúng con nghe được danh hiệu của đứa Dược Sư Như Lai sanh tâm vui vẻ và không còn lo sợ trong chốn ác đạo nữa. Chúng ta thấy đó, những hàng quỉ dược xoa này khi nghe danh hiệu Phật Dược Sư và bổn nguyện sâu rộng của ngài liền phát tâm chánh tín nên tâm không lo sợ trong những đường khổ, còn chúng ta có làm được như vậy không? Hay cho vào tai bên này rồi cho nó ra tai bên kia, không những không phát tâm chánh tín mà còn sanh tâm nghi hoặc, nên quí vị cũng vẫn là quí vị, không thay đổi gì cả, hàng quỉ dược xoa tuy sống trong đường ác đạo nhưng khi nghe danh hiệu của Đức Như Lai mà còn hưởng được niềm an lạc như vậy, huống chi là chúng ta là mhững chúng sanh may mắn sanh làm người mà không làm theo ư?
Những vị quỉ Dược Xoa này, vì đức ân đức của Như lai nên phát nguyện gánh giác cho chúng hữu tình và làm lợi ích cho chúng sanh, còn chúng ta nghe những công hạnh của đức Như Lai làm lợi ích cho chúng sanh như vậy, nên phát nguyện gì đây? Để hầu báo đáp một phần ân đức của Như Lai. Quỉ dược xoa phát nguyện không làm khổ và hại chúng sanh khác nữa mà trái lại sẽ làm lợi ích cho chúng sanh. Có người trong chúng ta ở trong pháp hội thì ba nghiệp còn được thanh tịnh, khi ra về là trở về đối mặt với những vấn đề phiền não, bất như ý, có sanh tâm buồn phiền muộn không? Và có thối tâm chánh Tín đối với Phật không? Hay là thối lui đi, chúng ta nên nhớ rằng, chúng ta được nghe những hạnh nguyện và danh hiệu của Phật Dược Sư, là chúng ta đang sống trong bản nguyện của ngài, nên chúng ta cầu những việc gì thì ngài cũng sẽ cho chúng ta toại nguyện; cho nên, chớ sanh tâm hờn giận, ganh ghét đối trước những cảnh bất như ý đến với chúng ta. Mà phải dùng tâm thương yêu từ bi hỷ xả mà đối đãi với họ, thì chắc chắn rằng Dược Sư Phật sẽ không bao giờ bỏ chúng ta mà làm ngơ đi.
Lúc ấy đức Phật Thích Ca khen các vị Dược Xoa đại tướng rằng: “ Hay thay! Hay thay! Ðại Dược Xoa tướng, các ngươi nghĩ muốn báo đáp ân đức của Phật Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai nên mới phát nguyện làm những việc lợi ích an vui cho tất cả chúng hữu tình như vậy".
"Hay thay! hay thay" là lời khen ngợi của Đức Thế Tôn khen ngợi những vị dược xoa, vì muốn báo đáp ân đức cứu độ của đức Như Lai mà phát nguyện làm lợi ích cho chúng hữu tình như vậy. Nếu như chúng cũng phát nguyện làm như vậy. thì Đức Phật Thích Ca cũng khen ngợi chúng ta như vậy. Cho nên, những gì chúng ta nghe ở đây giống như những sinh viên Đại Học đang học và sẽ ra trường rồi thì phải đem những gì mà mình đã học áp dụng ngay vào công việc của mình chớ nên sanh tâm lười biếng phải làm lợi ích cho mỗi chúng sanh đều hưởng lợi ích, nếu ai làm được như vậy thì chắc chắn rằng chúng ta sẽ gặp lại và tham dự pháp hội ở thế giới Tịnh Lưu Ly, không bao giờ sai biệt.
Là người trí thức thì hành vi, cử chỉ, lời nói đều phải chân thật, dù cảnh duyên đó có thuận hay nghịch thì cũng giữ lòng thanh tịnh. Đối với tha nhân phải lấy tứ vô lượng tâm mà đối đãi, không nên làm cho người khác sanh tâm phiền muộn. Đừng nói, anh đánh tôi, anh chửi tôi, tôi không ăn cơm, phải nói anh đánh tôi, anh chửi tôi, tôi vẫn ăm cơm.
Đối với tôi, tôi xem quí vị như là thiện tri thức của tôi vậy, tuy bên ngoài một số quí vị là đệ tử của tôi nhưng đó chỉ là phương tiện để dìu dắt nhau trên con đường giác ngộ. Ai muốn cúng dường tôi thì phải nhớ những gì học được hôm nay và suy nghĩ kỹ, đem nó ra thực hành một cách chân thành như vậy tức là quí vị đã cúng dường vật quí giá mà trên thế gian này không thể nào tìm kiếm được. Đừng đem vàng bạc, hay những thứ quí báu của thế gian mà cúng dường cho tôi, vì những thứ đó không phải là điều tôi mông đợi. Hãy đem những thứ ấy thay vì dâng cúng dường cho tôi thì hãy đem chúng hiến tặng cho những ai cần đến, chớ nên để tâm phân biệt.
Ai làm được như vậy, quí vị mới thật là người Phật tử chơn tín và lãnh ngộ những chơn lý của cuộc đời. Là một Tăng ni, tôi luôn luôn mày dũa tâm tham sân si của mình để chúng có thể theo chánh Pháp mà giúp chúng nhập Niết Bàn tịch diệt. Cho nên tôi hy vọng nếu quí vị thương tôi thì phải hộ trợ cho tôi, chớ nghĩ rằng dâng cho thầy món ngon vật lạ, tiền cho nhiều là thương tôi. Không phải như vậy đâu, đó không phải là biểu lộ tình thương quí vị dành cho tôi mà quí vị đang gíup tôi tạo nghiệp vì tôi tuy sống trong Phật pháp nhưng vẫn là một phạm Phu thì dễ dàng khởi dậy tâm tham của mình. Tuy không nên sanh tâm phân biệt nhưng tôi phải để quí vị hiểu tâm tôi, chỉ hy vọng rằng mình ngày một buổi để nuôi thân thể bất tịnh; có sức để tu tập giáo lý mầu nhiệm xuyên khắp ba cõi để ra khỏi chốn hầm lửa đang cháy rực rỡ này.
Nam Mô Bổn Sư Tuyên Hóa Tỳ Kheo Bồ Tát, tác đại chứng minh.
Ðồng thời, ông A Nan lại bạch Phật rằng: " Bạch Ðức Thế Tôn, pháp môn nầy gọi là tên gì? Và chúng con phải phụng trì bằng cách nào?".
Khi Phật khen những hạnh nguyện của những Tướng Dược Xoa xong, Ngài A Nan tiếp lời hỏi Phật, Tôn giả hỏi Đức Phật những gì? bạch đức Thế Tôn pháp Môn này tên gọi là gì? và chúng con phụng trì kinh này như thế nào?
Phật bảo A Nan:" pháp môn nầy gọi là Thuyết Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai bổn nguyện công đức, cũng gọi là thuyết Thập nhị thần tướng nhiêu ích hữu tình kiết nguyện thần chú và cũng gọi là Bạt trừ nhứt thế nghiệp chướng. Cứ nên đúng như vậy mà thọ trì".
"Thuyết Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai bổn nguyện công đức" "thuyết" là lời nói giữa người với người, (tức là Phật nói cho đại chúng nghe) phần còn lại đã giải thích ở trên . "Thập nhị thần tướng nhiêu ích hữu tình kiết nguyện thần chú" Kiết nguyện là những sự mong cầu chơn chánh của chúng sanh thì, 12 vị tướng này đều thành tựu cho họ, thần chú ở đây là văn đà ra ni vậy (trong bốn đà ra ni là văn, nghĩa, chú, nhẫn).
"Bạt trừ nhứt thế nghiệp chướng" là có công năng nhổ sạch ác nghiệp của chúng sanh trong đời hiện tại. Kinh này thật không thể nghĩ bàn có công năng như vậy đó nên chúng ta cần phải thọ trì và phát tâm ấn tống bộ kinh này để cho mọi người cùng nhau biết, hầu trả được một phần nào ân đức của Đức Như Lai đối với chúng ta.
Khi đức Bạt Già Phạm nói lời ấy rồi, các hàng Ðại Bồ tát , các Ðại Thinh Văn, cùng quốc vương, Ðại thần, Bà la môn, Cư sĩ, Thiên, Long, Dược Xoa, Kiền thát bà, A tu la, ca lầu la, Khẫn na la, ma hầu la dà, người cùng các loài quỉ thần, tất cả đại chúng, đều hết sức vui mừng và đồng tin chịu vưng làm.
Nếu như chúng Ta muốn đền ân đức Phật thì phải nên phát tâm chánh tín đối với kinh điển này, và thực hành theo lời dạy trong kinh.
Nam Mô Dược Sư Hải Hội Phật Bồ Tát ( 3 lần).
Hết
Каталог: downloads -> giang-kinh
giang-kinh -> Chú Giải Kinh Kim Cang Và Chánh Pháp Chưa Từng Có ht. Huyền VI
giang-kinh -> GIỚi thiệu kinh trung a hàM Điền Quang Liệt Định Huệ Dịch Nguồn
giang-kinh -> Kinh tứ thập nhị chưƠng tt. Thích Viên Giác Dịch
giang-kinh -> Kinh đẠi phậT ĐẢnh như lai mật nhơn tu chứng liễu nghĩA
giang-kinh -> Đại Thế Chí Bồ Tát Niệm Phật Viên Thông Chương Sớ Sao
giang-kinh -> PHẬt thuyết a di đÀ kinh yếu giải giảng ký 佛說阿彌陀經 要解講記
giang-kinh -> ÐẠo phật ngày nay một diễn dịch mới về ba bộ kinh pháp hoa
giang-kinh -> VỊ trí thánh ðIỂn hoa văn trên phật giáo thế giớI
giang-kinh -> Bàn Về Bốn Bộ a-hàm Lương Khải Siêu
giang-kinh -> Sự Thành Lập Kinh Điển Phật Giáo Daisaku Ikeda (The First Mileage of Buddhism) Nguyên Hảo dịch Nguồn

tải về 323.38 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương