BET-11
9
chứng thống kê, mà dường như ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có tính bổ trợ cực mạnh.
Nhưng bằng chứng này bắt nguồn từ một hình thái giới hạn kỳ hạn mà thôi. Các nhà
kinh tế tài chính hiếm khi đặt câu hỏi có vẻ như hiển nhiên (mặc dù không dễ trả lời
chút nào) về việc liệu giá tài sản có phải được thiết lập dựa trên những yếu tố cơ bản
của thế giới thực như doanh số hay không. Thay vào đó, họ chỉ hỏi rằng liệu giá tài sản
có phù hợp với những giá tài sản khác cho trước hay không.
Larry Summer, trưởng
nhóm tư vấn kinh tế của chính quyền Obama, khi chế giếu những giáo sư tài chính với
một câu chuyện ngụ ngôn về “các nhà kinh tế sốt cà chua” những người “đã chỉ ra rằng
2/4 lượng chai sốt cà chua được bán ở mức giá chính xác không thay đổi gấp hai lần so
với ¼ lượng chai sốt cà chua,” và từ đó kết luận rằng thị trường sốt cà chua hoàn toàn
hiệu quả.
Nhưng ngay cả khi không có những thứ nhạo báng hay lịch sự hơn, những phê
phán từ những nhà kinh tế như Robert Shiller của Đại học Yale cũng có nhiều tác động.
Các lý thuyết gia tài chính đã tiếp tục tin rằng các mô hình của họ vẫn đúng, và vẫn
được nhiều người sử dụng để đưa ra những quyết định trong thế giới thực. Ít nhất trong
số đó có Alan Greenspan, người mà sau này sẽ là chủ tịch của Cục Dự trữ Liên bang và
là một người ủng hộ lâu năm cho việc bãi bỏ những quy định về tài chính, là người từ
chối yêu cầu kiềm soát việc cho vay dưới chuẩn hoặc giải quyết bong bong bất động
sản bị thổi phồng phần lớn vì niềm tin rằng kinh tế tài chính hiện đại đang nắm kiểm
soát toàn bộ. Một sự kiện quan trọng trong năm 2005, tại một hội nghị được tổ chức để
tri ân cống hiến của Greenspan tại Cục Dự trữ Liên bang. Một người tham dự dũng cảm,
Raghuram Rajan (hoàn toàn bất ngờ, đến từ đại học Chicago), trình bày một nghiên cứu
cảnh báo rằng hệ thống tài chính đang ở trong tình trạng có nguy cơ rủi ro lớn. Ông này
đã bị tất cả những người có mặt ở đó nhạo báng – và trong đó, bao gồm cả
Larry
Summers, người đã bỏ qua những cảnh báo của ông như “một chỉ dẫn sai lầm”.
Tuy nhiên, vào tháng 10 năm ngoái Greenspan đã thừa nhận rằng ông đã ở trong
tình trạng “khủng hoảng niềm tin”, bởi “toàn bộ công trình trí tuệ” đã “sụp đổ”. Bởi sự
sụp đổ của công trình trí tuệ này cũng là một cuộc sụp đổ của các thị trường trong thế
giới thực, kết quả là một cuộc khủng hoảng đã được định trước – tồi tệ nhất, theo nhiều
tính toán, kể từ cuộc đại khủng hoảng. Các nhà hoạch định chính sách nên làm gì?
Không may rằng, kinh tế học vĩ mô, ở vị thế cần phải đưa ra một chỉ dẫn rõ ràng về
cách thức giải quyết vấn đề suy thoái của nền kinh tế, lại đang ở trong trạng thái lộn
xộn.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: