CÁC cưỚc á châu thái bình dưƠng chuẩn bị chiến tranh đẾN ĐÂu rồI ?



tải về 288.71 Kb.
trang2/4
Chuyển đổi dữ liệu04.01.2018
Kích288.71 Kb.
#35370
1   2   3   4

2 – ĐÁP ỨNG CUA THẾ GIỚI.
a – Đánh từ xa, hình thành liên minh bao vây gần nhắm vào Hán.
Á Châu hiện nay cần phân biệt hai khu vực với hai kế sách khác nhau trong kế sách rộng lớn nhằm cải cách toàn diện thế giới trong một chiến lược gồm rất nhiều mặt trận khác nhau về kinh tế, quân sự cũng như xã hội, được thi hành trong thời gian dài đến mấy chục năm ở phía trước nhằm thực hiện việc giải giới toàn diện trên quy mô toàn cầu, đồng thời tránh cho nhân loại khỏi các đe dọa từ các thế lực hung đồ nhân danh quốc gia hay tôn giáo (như cuộc chiến chống ma túy tại Nam Mỹ cũng là một mặt trận khác cũng quan trọng không kém hiện được tiến hành âm thầm nhưng bên ngoài ít ai được biết cụ thể). a/ Khu vực Cận Đông đến Afghanistan thuộc thế giới Hồi Giáo đang trải qua các cuộc cách mạng xã hội, gạt bỏ hẳn các chế độ độc tài dù nhân danh tôn giáo hay bộ tộc, b/ khu vực Viễn Đông đến Nam Á sẽ phải thi hành chủ trương chiến lược khác do mâu thuẫn của các nước trong vùng quá gay gắt nên tất yếu phải đi vào chiến tranh lớn với các tiêu hao lớn khó tránh được.
Bắc Kinh đang bị đẩy lùi khỏi Châu Phi cùng Trung Đông.
Vùng Trung Đông/Hồi Giáo/Bắc Phi tuy một số vùng vẫn chưa chín mùi cho các thay đổi về mặt xã hội (nhất là tại vùng sâu Châu Phi cũng như vùng duyên hải Đông Phi như Niger, Somalia, Sudan…) nhưng văn hóa cũng như chủng tộc cùng quá khứ lịch sử của vùng này ít bị Bắc Kinh chi phối như vùng ĐNA hay Trung Á, bị cô lập bởi biển cả nên Bắc Kinh muốn thực hiện kế di dân cũng không thể thành tựu được chỉ trong vài ba chục năm ngắn ngủi. Vùng này có quá nhiều tài nguyên thiên nhiên, đặc biệt là dầu khí, nhưng lại không có thế lực lớn nổi lên chi phối chính tình toàn vùng kiểu như Hán Hoa tại Viễn Đông, nên vùng này dễ làm chuyển đổi sang thể chế dân chủ với thị trường tự do hơn vùng Viễn Đông. Chủ trương này còn nhằm bảo toàn các cơ sở dầu khí trong vùng bán đảo Ả Rập để từ đó làm bàn đạp cải cách toàn khối Hồi Giáo Trung Đông-Bắc Phi nói chung, để thế giới điều tiết được nhu cầu năng lượng toàn cầu với một giá ổn định nào đó để tránh cho thế giới các bất trắc như đã từng sảy ra trong thế kỷ 20 (bất trắc chỉ giải quyết được khi mọi mâu thuẫn được đặt trong một hệ thống thống nhất, được giám sát chặt chẽ bởi quyền lực toàn cầu mà thôi).
Đó là những gì ta đang chứng kiến từ đầu năm 2011 đến giờ khi làn sóng cách mạng liên tục nổ ra từ Tunisia, Ai Cập, Yemen, Libya, sắp tới đây là Syria, rồi đến Iran. Các săp xếp liên quan đến Syria đều có liên hệ đến vấn đề Hamas, Herbollah tại Gaza cùng như nam Liban cùng các trại định cư Palestine. Như lịch sử bao đời nay của vùng này để lại, Ai Cập thế nào cũng phải can thiệp vào vùng Gaza để tái lập trật tự trên vùng đất này trước khi giao lại cho nhà nước Palestine độc lập. Ai Cập và Do Thái hiện đang căng thẳng chính là để chuẩn bị cho vai trò của Ai Cập trong tương lai. Thổ Nhĩ Kỳ thế nào cũng phải can thiệp vào vùng Nam Liban để dẹp đám Herbollah cùng các trại tỵ nạn Palestine bên trong lãnh thổ Syria cũng như Nam Liban, Thổ Nhĩ Kỳ mới đây đòi trục xuất Đại Sứ Do Thái tại Thổ, mối quan hệ hai bên hiện rất xấu để mở đường cho Thổ Nhĩ Kỳ can thiệp vào Nam Liban.
Hiện nay Bắc kinh đang ra sức mua thời gian cho Assad Tổng Thống xứ Syria khi Bắc Kinh tuyên bố là: “các nước phương Tây không nên gây sức ép quá đối với Syria, để nước này có thời gian cải tổ” Lời phát biểu như vậy chỉ nhằm mua thời gian cho Syria và Iran để Bắc Kinh chuyển vũ khí có tầm sát hại lớn cho hai nước này mà thôi, như họ đã từng vào tháng 7-2011 còn bàn truyện với Kadafi để cung cấp vũ khí cho Kadafi chống lại Lực Lượng nổi dậy. Tình hình này, liệu chế độ Assad có thể tồn tại được dăm ba tháng nữa hay không.Trong thời gian đó khi Syria bắt đầu đi vào giai đoạn phân rã, cũng là lúc vấn đề Iran nổi lên.
Với Sudan nằm ở thượng nguồn sông Nil, với hai nhánh theo hai tôn giáo đối nghịch là Thiên Chúa Giáo ở phía nam với Hồi Giáo ở phía bắc, hai nhánh này đã thỏa thuận chia đôi lãnh thổ hình thành quốc gia Nam Sudan, nếu không có sự can thiệp và sắp xếp của Mỹ, một giải pháp như vậy không thể hình thành được.
Bài toán Iran sẽ là nhức nhối nhất đối với cả Ông Obama lẫn Hồ Cẩm Đào trong năm 2012 sắp tới. Một khi Iran chuyển đổi sang thể chế dân chủ lại là thách đố lớn nhất đối với Bắc Kinh dự trù năm 2012, khi đó mưu toan chiến lược nhằm tạo đường dây an toàn năng lượng bị đe dọa trên biển bởi hải và không quân Ấ Độ trên đất liền bị bế tắc bởi nước Iran mới (dân chủ). Hán Hoa không độc lập được năng lượng thì Hán Hoa vĩnh viễn chỉ là cường quốc hạng hai thậm chí hạng ba và phải đối diện với sự phân rã, do thế cho dù vấn đề Iran tạm lắng xuống nhưng các chuẩn bị chiến tranh trong vùng này với sự tiếp tay của Ả Rập Seoud khiến cho Do Thái bắt đầu điều động hải quân đến vùng Hồng Hải (eo biển Arden tiếp giáp Hồng Hải với Ấn Độ Dương) Iran cũng điều động hải quân đến vùng biển này để ngăn chặn Do Thái từ xa. Như vậy việc Hải/không quân Do Thái ra tay đánh phủ đầu Iran là rất thực tế như lời cảnh báo mới đây của Tổng Thống Pháp Nicholas Sarkozy (như họ đã làm với Irak thời Sadam Hussein, hoặc Syria năm 2007).
Thực ra hải/không quân Do Thái cùng hệ thống tình báo của Do Thái trong vùng thực ran gang ngửa với Mỹ, trong vài chiêu thức nào đó lại có phần hơn Mỹ đối với việc cài người vào các nước trong vùng do người Do Thái đã hiện diện khắp vùng từ suốt hơn 3,000 năm qua mà vẫn giữ được căn cước Do Thái của họ. Cho nên việc đánh phủ đầu của Do Thái nhắm vào Iran với lý do rất chính đáng là Iran có vũ khí nguyên tử cùng hỏa tiễn tầm trung có khả năng oanh tạc Do Thái tí hon, Do Thái không ra tay sớm sẽ bị hủy diệt. Một phái đoàn Hán Hoa mới đây đến Tel Avis để bàn với Ông Nettanyahu chính là vấn đề này, cùng với việc Hán Hoa muốn lợi dụng mối quan hệ của Do Thái trong quyền lực toàn cầu để qua trung gian của Do Thái móc nối với New York cùng London về một sự tương nhượng nào đó để bảo vệ quyền lợi cho nhóm chóp bu CS Hán khi chúng chuyển tiền cướp bóc được của cả tỷ người lao động Hoa Lục trong suốt mấy chục năm qua, để chuyển sang Mỹ (được nói đến với con số khoảng trên 6 trillion dollar) nhằm hình thành nhóm tư bản đỏ mới xâm nhập ngay vào trung cung của thủ phủ của Tư Bản Toàn Cầu. Theo kế này, về lâu về dài Bắc kinh vẫn nắm quyền cai trị Hoa Lục cùng lân bang khi Bắc kinh vĩnh viễn ngồi trong hàng ngũ cấp lãnh đạo ở độ thứ 7 trở lên (Illuminati gồm 32 độ của Tổng Đàn Hội Kín Illuminati, 33 độ với Freemasons of Scottish Rite). Cuộc bàn luận này là vô nghĩa, các sắp xếp liên quan đến Trung Đông Hồi Giáo Châu Phi nhằm đẩy Hán Hoa ra khỏi vùng này đã được hoạch định từ lâu và vẫn tiến hành như dự tính.
Qua đó để đánh giá các nỗ lực của Ông Obama, nói năng nhỏ nhẹ nhưng đã âm thầm đẩy Hán Hoa ra khỏi lục địa đen, để đẩy Hán Hoa trở về vùng Viễn Đông/Thái Bình Dương. Các nước Hồi Giáo Châu Phi-Trung Đông nên cám ơn Mỹ cùng Âu Châu về tính toán này, nếu không chiến tranh lớn sẽ tàn phá dữ dội vùng Trung Đông Chiến tranh lớn bây giờ được chuyển vào vùng Viễn Đông cùng Nam Á phải sảy ra là vậy, vì khi bị đẩy vào chân tường, Hán Hoa sẽ phải khởi chiến với lân bang.
Bắc kinh đang bị đẩy lùi khỏi Trung và Nam Mỹ.
Bắc Kinh muốn thành lập trục Bắc kinh-Teheran-Venezuela để biến hai đỉnh của tam giác thành cứ điểm mạnh trong mỗi châu lục. Venezuela vốn là quốc gia đã từng đi tiên phong trong việc giải phóng Nam Mỹ khỏi ách thuộc địa Tây Ban Nha bởi người anh hùng Venezuela là Simon Bolivar vốn được các cao trào đấu tranh dành độc lập cho các nước Nam và Trung Mỹ gọi là El Libertador, ông này muốn thống nhất cả Nam Mỹ thành Liên Bang, nhưng giấc mộng không thành vì tình trạng xã hội Nam Mỹ vốn dĩ là xã hội nông nghiệp. Venezuela là nước có trữ lượng dầu khí lớn nhất nhì Nam Mỹ, là cửa ngõ đi ra biển Caribean, nếu kết hợp với kinh đào Panama hiện do một công ty Hong Kong đảm trách việc khai thác (thực chất cũng là Tầu, tiền bạc từ Bắc Kinh đầu tư vào đó) thì cứ điểm Venezuela có thể phát huy tác dụng khi kết hợp với Cuba hiện nay cũng rất cần tiền bạc cùng các khoản đầu tư với công nghệ thấp như may mặc, giầy da vốn là các mặt hàng mà Bắc Kinh có thế mạnh rõ rệt so với các cty Âu Mỹ khác. Bắc Kinh có thể ngụy trang đầu tư tại đây để xâm nhập thị trường Mỹ mà không bị chủ trương bảo vệ mậu dịch Mỹ nhòm ngó, vì hàng hóa đó được sản xuất từ Cuba hay các nước Nam Mỹ chứ không phải từ Tầu. Bắc Kinh coi đòn này là tối ưu vừa thao túng chính tình khu vực vừa xâm lăng trực tiếp vào sân sau của Mỹ mà Mỹ không thể phản đối được. (thực ra với Toàn Cầu Hóa thì chủ nghĩa kinh tế ốc đảo đã bị loại trừ hẳn, nhưng lúc này vẫn còn trong giai đoạn chuyển tiếp nên vấn đề vẫn cần được xem xét dưới khía cạnh quân sự và an ninh).
Đây là mối đe dọa của Hán nhắm vào cửa hậu của Mỹ, nên Mỹ đã kín đáo thực hiện các bước phản công trên địa bàn này. Cụ thể là Fidel Castro bị bệnh không còn kiểm soát tình hình tại Cuba được nữa phải nhường lại cho người em là Raul Castro cùng với các cải cách xã hội được hứa hẹn, để chuyển hướng Cuba theo thể chế dân chủ với thế nghiêng ngửa giữa người Cuba lưu vong tại Florida với Đảng CS Cuba (dĩ nhiên mặt nổi vẫn là người Cuba tự do trong nước). Giải pháp chuyển tiếp này cũng chỉ tạm thời trước khi chuyển sang thể chế dân chủ thật sự vào thời điểm chín mùi của xã hội Cuba (thực hiện quá sớm sẽ tạo ra làn sóng di dân khổng lồ đến Mỹ).
Hugoz Chavez xứ Venezuela bất ngờ bị ung thư phải đến Cuba chữa bệnh, vắng mặt thường xuyên nên khó có thể kiểm soát được tình hình tại chỗ. Tình hình tại Nam Mỹ đang chín mùi cho các thay đổi khi các tổ chức ma túy quốc tế bị thiệt hại rất lớn khi các băng đảng này tàn sát lẫn nhau, chỉ trong vài ba năm sau này, số bị giết chết hàng năm trong vùng từ Mexico đến Peru, Venezuela, Colombia lên đến trên 100,000. Tin mới nhất cho biết, Hugoz Chavez bị Mỹ tố cáo là trợ giúp cho loạn quân Farc tại Peru cũng như dính líu đến ma túy. Tình hình này cho thấy Chavez đang bị mất dần ảnh hưởng vì các chính sách mỵ dân kiểu xã hội chủ nghĩa của mình, đã đến lúc Venezuela bắt đầu đi vào sáo trộn, song song với các sáo trộn tại Á Châu Viễn Đông để tạo cơ hội chu diệt các tổ chức ma túy quốc tế cũng như các tổ chức tội ác xuyên biên giới.
Nam Mỹ thực tế không dễ nuốt như Bắc Kinh hy vọng, việc vận chuyển dầu từ Nam Mỹ về Hoa Lục phải đi quá xa làm cho giá thành trở nên quá cao, nền kinh tế Hán Hoa sẽ khó lòng chịu đựng nổi. Ấy là chưa nói đến việc, giá dầu thô hiện nay lên cao một phần còn do chủ trương muốn giá dầu cao để thế giới từ bỏ năng lượng hạch nhân đầy nguy hiểm để Phương Tây thay thế bằng các dạng năng lượng khác rẻ hơn, có thể tái tạo, để chuyển sang xử dụng xe điện là chính yếu thay vì xe xăng như hiện nay.Khi cuộc chuyển đổi này hoàn tất, lúc đó giá dầu thô sẽ giảm, cho nên các đại công ty dầu Mỹ-Anh đang chuẩn bị di chuyển ra bên ngoài lãnh thổ Mỹ.
Nhìn trong tổng thể, các đòn chính trị đang được tung ra tại Trung Đông-Bắc Phi-Hồi Giáo, cũng như các đòn gián tiếp đánh vào Venezuela cũng như các tổ chức ma túy quốc tế -bằng cách dùng ma túy giết ma túy- cần được coi là các đòn tấn công từ xa nhắm vào Hán Hoa. Việc bao vây Hán Hoa được xiết chặt từ từ bởi các đòn kinh tế, tài chánh, cũng như hình thành các liên minh quân sự cấp vùng cần được coi là các đòn công hãm gần đối với Bắc Kinh. Ta cần xem xét cụ thể các đòn gần này. Để cập nhật hóa tình hình, xin trở lại với các diễn biến cụ thể trong ba tháng qua: thứ nhất là cuộc chiến tranh tiền tệ. Thứ hai là leo thang chuẩn bị chiến tranh tại á Châu, thứ ba là việc hình thành liên minh quân sự vây hãm Hán.
3 - CHIẾN TRANH KINH TẾ.
Kinh tế Tầu theo số liệu chánh thức vẫn tăng trưởng gần 10% kể từ sau biến cố tài chánh gây chấn động kinh tế thế giới từ cuối năm 2008 đến nay, trong khi kinh tế các nước hậu công nghiệp chật vật với suy thoái kéo dài, tỷ lệ thất nghiệp cao trung bình trên 9%, nợ công tăng vọt nhất là tại Mỹ do chiến phí phát sinh từ hai cuộc chiến quá dài đối với lịch sử Mỹ (Irak và Afghanistan) khiến cho kinh tế các nước Âu Mỹ cũng như Nhật Bản cứ nhì nhằng ở mức tăng trưởng trên dưới 1% trong gần 3 năm qua. Các tranh luận công khai tại Mỹ liên quan đến chủ trương của Cộng Hòa với Dân Chủ về mức nợ quốc gia, về giảm chi ngân sách vẫn dóng lên hàng ngày khiến cho nhiều nhà quan sát vòng ngoài chả biết đâu mà mò.Vậy trong chỗ thâm sâu của mưu thuật thì điều gì thực sự sảy ra, và họ bàn luận cái gì.Tìm hiểu việc này thật chẳng dễ, bí mật về tài chánh vẫn luôn là bí mật nhất đối với mọi bí mật thuộc giới quyền lực toàn cầu. Trọng tâm của bài này chỉ tập trung tìm hiểu xem thực sự kinh tế Hán Hoa có vững mạnh như người ngoài nghĩ hay không mà thôi.
Như đã trình bày quan điểm tổng quát ngay trước khi cuộc suy thoái sảy ra cuối năm 2008, trước đó ba năm các dấu hiệu suy thoái đã lộ rõ, TT Bush cùng FED đã ngấm ngầm can thiệp vào thị trường để giữ cho thị trường địa ốc Mỹ không bị nổ tung quá sớm khi giá cả gia tăng một cách rất giả tạo, việc này kéo theo thị trường chứng khoán cũng tăng một cách giả tạo từ sau biến cố Sept 11th. Mục đích của kế này là dụ cho Tầu đem tiền vào thị trường Mỹ để Mỹ làm coup hốt lại của Tầu liên quan đến việc Tầu cứ tiếp tục xuất khẩu hàng hóa đến Mỹ với giá rẻ đến 40%, vì giá thực do đồng Yuan của Tầu được định giá thấp hơn 40% so với thực sự giá trị của nền kinh tế Hoa Lục. Việc này cũng đã được chứng nghiệm qua các kinh nghiệm với Đức, Nhật sau thế chiến II, chỉ 20 năm sau thế chiến hai nước này bắt buộc phải điều chỉnh lại tỷ giá tiền tệ của mình đối với dollar.Bắc Kinh tuyệt đối không chấp nhận như vậy, nên chiến tranh kinh tế thực ra đã được nhìn thấy ngay từ cuối thời Ông Bill Clinton làm TT Mỹ.
Như vậy khi đối chiếu với các toan tính của Bắc Kinh liên quan đến các lãnh vực khác như quốc phòng, ngoại giao đầu tư…thì rõ ràng là Hán Hoa coi thặng dư thương mại với Mỹ là vũ khí xâm lăng Mỹ cũng như thế giới về phương diện kinh tế. Sau coup biến động tiền tệ tại thị trường tài chánh phố Wall khi các công ty Lehman Brother, AIG, hai đại công ty tài trợ địa ốc chính của Mỹ mất khả năng thanh toán làm cho Tầu bị mất khối tiền về vụ này do mua chứng khoán, tài trợ địa ốc với tham vọng tiến lên thao túng hoặc có tiếng nói có trọng lượng đối với giới tài chánh phố Wall. Quả thực là tính toán điên rồ của kẻ chẳng hiểu gì về chiến lược toàn cầu cả, trong đó tài chánh là cốt lõi của mọi vấn đề, đụng đến là chỉ có do or die đối với cả hai phía thôi. (Ô Bush cứ nói cười vui vẻ cứ y như chả có gì sảy ra cả, cứ để các Bộ Trưởng Ngân Khố làm việc với Bắc Kinh, tôi hy vọng những người trẻ VN ý thức đúng mức vấn đề này).
Kinh tế Âu Mỹ suy yếu cứ y như màn kịch ngoài sức tưởng tượng của mọi người vẫn kỳ vọng rằng rồi ra suy thoái sẽ chấm dứt mau chóng, sự thật chẳng thể như vậy vì hai lý do chính yếu sau đây. Thứ nhất đây là cuộc chiến tranh sâu rộng trên phạm vi toàn cầu nhằm cải tổ thế giới, thứ hai là đây là lúc cần cải tổ toàn hệ thống tài chánh toàn cầu để chuẩn bị cho hệ thống tài chánh toàn cầu mới sẽ được hình thành vững chắc trong 40 năm tới. Do thế cuộc suy thoái này chẳng thể giải quyết mau chóng được, vì nó liên hệ đến tính hệ thống, đòi hỏi phải điều chính toàn hệ thống cũng như luật pháp toàn cầu mới giải quyết được. Dĩ nhiên tính hệ thống tại Âu Châu khác với Hoa Kỳ, cũng như tính hệ thống liên quan đến Tầu cũng như Hoa Kỳ lại khác biệt nhau (liên quan đến kinh tế, tài chánh, cấu trúc xã hội, chính trị, quân sự). Cho nên tính hệ thống tại Hy Lạp được coi là yếu kém nhất trong khối EU.Âu Châu đi vào suy thoái nặng hơn Mỹ rất nhiều là rất đúng với thực tế
Chính trong điều kiện đó, Bắc Kinh cảm nhận được đây là cơ hội để thực hiện việc tăng trưởng kinh tế ở mức tối đa.Tầu ứng dụng bài học như Mỹ đã làm hồi thế chiến I, chỉ 4 năm GDP của Mỹ tăng gấp đôi trong khi GDP của Âu Châu giảm sút nghiêm trọng vì chiến tranh, từ đó Âu Châu trở thành con nợ lớn của Mỹ. Bắc Kinh nuôi tham vọng mau chóng vượt Nhật Bản về GDP (như tin đã loan GDP của Hán Hoa đã vượt Nhật Bản cách nay khoảng 6 tháng) và sẽ ngang bằng hoặc hơn Mỹ trong mươi năm tới (như ước tính mới được các nhà phân tích thế giới đưa ra, điều này rất phù hợp với ước mơ của Hán Hoa. Xin hãy nhớ nếu tăng trưởng 10%/năm thì cứ 7 năm GDP tăng gấp đôi, 7 năm thứ hai tăng gấp bốn lần mức ban đầu) Do thế, cho dù kinh tế Tầu cũng bị khựng lại vì coup suy thoái kinh tế năm 2008 (cuối thời Ông Bush) Tầu dành tối đa nỗ lực bơm tiền vào thị trường nội địa để tạo thêm công ăn việc làm bằng các dự án đầu tư vào các thành phố mới cùng các cơ sở hạ tầng để tạo phần gia tăng đối với GDP để khỏa lấp phần bị mất mát do xuất cảng bị giảm sút.
Tỷ lệ lạm phát tại Hoa Lục gia tăng nhanh trong vài năm qua do chủ trương bơm tiền (đồng Yuan) vào thị trường để làm tăng tổng trị giá khu vực xây dựng nội địa, đồng thời cũng bị tác động do giá cả nguyên liệu nhất là nông phẩm tăng giá liên tục trong ba năm qua trên thị trường thế giới. Câu hỏi là liệu kinh tế Hoa Lục có thể chịu đựng được trong bao lâu nữa trước khi bị vỡ bong bóng do các chính sách sai lầm về kinh tế, xã hội, chạy đua theo các kế hoạch không tưởng của giới cầm quyền tại Trung Nam Hải.
Thực ra xã hội Tầu về căn bản vẫn chưa thoát ra khỏi nền tảng kinh tế kiểu XHCN, vẫn chạy theo các mục tiêu giả định được giám sát bởi các ban thi đua từ cấp trung ương đến địa phương, cho nên các công ty xí nghiệp vẫn chạy theo khoán ngạch được các cấp đảng bộ ấn định cho từng ngành, từng địa phương, bất chấp quy luật khách quan của thị trường chi phối một cách nghiêm khắc; cho nên chất lượng rất tồi, làm ăn cẩu thả, thứ phẩm chiếm tỷ lệ rất lớn trong sản xuất. Quả thực đó là nền kinh tế hết sức kém về chất lượng cũng như khả năng cạnh tranh, cho nên Bắc Kinh phải ra sức xử dụng áp lực ngoại giao, kinh tế, quân sự, đút lót, mua chuộc để xây dựng các chính quyền các nước mà Tầu có ảnh hưởng để ép các nước đó phải chấp nhận để Tầu đầu tư công nghệ quá kém chất lượng của mình nhằm cố giữ cho guồng máy sản xuất tại Hoa Lục vẫn còn chạy được. Tình thế này, thực tế chẳng còn bao lâu nữa thì các biện pháp chống đỡ đó cũng sẽ mất hết hiệu lực.
Cụ thể như vụ xe lửa cao tốc vốn là tiêu biểu cho kỹ thuật của Tầu mới đây bị đụng làm chết một số lượng lớn hành khách nhưng Bắc Kinh cố tình ém nhẹm khi nói chỉ có trên 30 hành khách bị nạn mà thôi (thực tế nghe nói con số lên đến trên 5,000), ngoài ra hàng loạt các vụ khác nữa như sập trường học tại khu vực Tứ Xuyên, một bệnh viện do Tầu xây dựng viện trợ cho Sudan (nếu tôi nhớ không lầm) bệnh viện này vừa mới bàn giao cho chính quyền sở tại đã bị sập không thể xử dụng được, sân vận động Hàng Đẫy tại Hà Nội do Cty Tầu trúng thầu do áp lực của Tầu đối với Đảng CSVN vừa mới xây xong đã bị dột và ngập nước. Kể ra trên thế giới này, hầu hết các công trình xây cất hoặc các trang thiết bị lớn do Tầu sản xuất đều rất kém chất lượng, phí tổn để đập bỏ sau này sẽ rất lớn lao đối với các công trình có liên quan đến Tầu.
Đảng CSVN hiện bị vướng mắc nhiều vì 90% các công trình xây dựng tại VN đều do Tầu gây áp lực để trúng thầu cho dù giá cao hơn giá đấu thầu công khai, vụ này cần ghi sổ để tính toán lại sau này. Thực ra thì Hà Nội vẫn bị chứng bệnh đua đòi kiểu Tầu, muốn tiến nhanh tiến mạnh lên XHCH, thực ra là theo chủ nghĩa hình thức, chẳng làm được cái gì cho ra hồn.
Xã hội Hán vẫn được định hướng theo lối chạy đua theo chỉ tiêu, chứ không phải theo cung cầu dựa trên nền tảng tự do cạnh tranh, thì xã hội ấy tất yếu sẽ sản sinh ra những tay anh chị đóng vai những gạch nối giữa các cấp ủy (Đảng CS) với các giới tư nhân muốn làm ăn. Giới tư nhân này vốn dĩ cũng chỉ là các nhóm cơ hội chưa hề có chút truyền thống nào, nếu không nói là những kẻ cơ hội vô đạo đức vốn là sản phẩm của xã hội coi sự phản trắc là thước đo đạo đức dưới thời Cách Mạng Văn Hóa trước đây.Thử hỏi như vậy, một nước Hán có thể xây dựng được những con người tử tế hay không (VNCS cũng vậy) để trở thành nhân tố tối ư quan trọng trong việc cải cách xã hội Hán thật sự. Do thế, mọi con số chánh thức mà nhà cầm quyền Hán đưa ra đều chẳng có chút giá trị nào, tất cả chỉ để ve vuốt dân Tầu ít học mà thôi (như ĐCSVN đang làm vì cùng một sách). Để cánh lãnh đạo CS ở cấp cao tha hồ vơ vét tài sản của nhân dân Hán, để chúng tuồn các tài sản đó ra bên ngoài để xây dựng cơ ngươi cho chúng cùng gia đình về lâu về dài sau này. (kể cả tình huống tạm thời phải lặn sâu lúc giao thời, nhưng trong dăm chục năm tới khi tình hình thay đổi chúng lại ngoi lên cai trị dân Hán cũng như dân Việt do tài sản chúng nắm được trong thời kỳ chuyển đổi từ chế độ CS sang chế độ tư bản.).
Như truyền thống của xã hội CS còn sót lại, các ban ngành từ trung ương đến địa phương đều chạy đua theo chỉ tiêu, hệ thống quản trị không thống nhất trong hệ thống này, chính quyền các cấp không có pháp nhân riêng biệt cụ thể trước Luật Pháp Tối Thượng của xã hôi (Hiến Pháp), cho nên ngân hàng trung ương đóng tại địa phương nào chịu sự chi phối của đảng ủy địa phương đó, kết quả là tình trạng sứ quân trong sứ quân, mọi thứ kết hợp với nhau bằng tương nhượng quyền lợi, việc này dẫn đến nạn tham nhũng có tổ chức từ cấp cao nhất đến cấp thấp nhất. Xã hội Hán đúng nghĩa là xã hội tham nhũng hiện đại được che lấp bởi chủ nghĩa Đại Hán như vỏ bọc bề ngoài, chủ nghĩa tư bản nhà nước Hán cũng chỉ là cách giải thích chiếu lệ mà thôi. Quan hệ với Hán là quan hệ với từng cá nhân cụ thể, cá nhân đó mất thế, anh phải tìm cách thiết lập quan hệ với cấp mới thay thế.Thực ra chính là đóng hụi chết cho nhóm cầm quyền theo phe phái như một quy luật không thể thay đổi từ cả mấy ngàn năm nay rồi.
Ta cần nhìn thấy điều tệ hại đó để biết và đánh giá về Hán, cũng đồng thời là bài học để hiểu về Đảng CSVN hiện nay. Cho nên tham nhũng là dặc trưng của xã hội Hán như một thứ vi khuẩn độc hại, thật đáng tiếc là thời chuyển tiếp của Đảng CS Hán lại đánh dấu đỉnh cao của tham nhũng trong lòng xã hội Hán. Cho nên mỗi địa phương là một sứ quân, chính quyền Bắc Kinh cũng khó can thiệp, luật pháp nhà nước chưa quan trọng bằng nghị quyết của Đảng Bộ, thậm chí ngay cả chỉ thị của Trung Ương cũng được mỗi địa phương vận dụng mỗi khác nhau. Các báo cáo lúc nào cũng đạt 100% chỉ tiêu hết thảy, cho nên việc ngụy tạo các số liệu thống kê là phù phép của các tay lão luyện chuyên đút lót bằng cách tương nhượng với các cấp khác nhau mà thành. Ở Bắc Kinh chẳng có gì là thật cả, mọi thứ chỉ là ăn cắp chỗ này chỗ kia để ghép lại mà thành, đó là điều mà Hán lấy làm rất hãnh diện về sức mạnh của Hán.
Guồng máy tham nhũng khổng lồ ấy thâu tóm cả chục ngàn tỷ dollar từ công sức lao động cũng như giá trị thặng dư về đất đai trong hơn 30 năm qua của xã hội Hán. Chưa biết vấn đề này là chưa hiểu về Hán, giới tư bản đỏ Bắc Kinh khi chuyển tiền tham nhũng khổng lồ vào Mỹ với hy vọng mua được một chỗ ngồi tại New York để bảo vệ vị trí của con cháu sau này (quả đúng chẳng có quốc gia hay chủng tộc Hán, chỉ có giới cầm quyền tại Bắc Kinh cai trị Hoa Lục mà thôi.Xin Ông Bùi Tín cùng các vị thức giả VN nhìn thấu vấn đề này). Theo tin ghi nhận tổng số tiền Hán chuyển đến Mỹ được ước tính trên 6 trillion dollar.
Ngân Hàng Trung Quốc càng bơm tiền vào các dự án đầu tư hạ tầng cơ sở tại các địa phương thì tham nhũng càng tăng, số nợ xấu cũng theo đó tăng theo, các ngân hàng Hoa Lục phải liên tục điều chỉnh, phù phép bảng quyết toán hàng năm sao cho phù hợp với tỷ lệ tăng trưởng hàng năm hiện nay là trên 9%. Nhưng phân tích kỹ bảng quyết toán hoặc các dữ kiện thống kê theo tiêu chuẩn Mỹ với hàng loạt các dữ kiện đối chiếu xen kẽ nhau như PPI (mãi lực), khối tiền tệ lưu hành M1, M2 hoặc M3, các dữ kiện liên quan đến các hoạt động kinh tế khác sẽ cung cấp cho các nhà phân tích một cách đánh giá khác hẳn với những gì mà Bắc Kinh cố che dấu. Thực tế bức tranh kinh tế, xã hội Hán rất ảm đạm chứ không sáng sủa như Hán vẫn rêu rao. (cả trăm ngàn vụ biểu tình hàng năm, phân biệt đối xử với người nhập cư vào các đô thị, nợ xấu do Ngân Hàng Trung Quốc nắm giữ hiện nay vượt xa bất cứ ngân hàng trung ương của bất cứ nước nào trên thế giới này.
Theo tin ghi nhận được tổ chức tín dụng Moody chánh thức nói tới hồi tháng bảy-2011 là: các cấp chính quyền địa phương tại Hoa Lục hiện mang số nợ khổng lồ lên đến 8,500 tỷ Yuan tương đương với 1,300 tỷ dollar. Chỉ một tuần sau đó Moody điều chỉnh lại con số nợ của các địa phương đối với ngân hàng Trung Ương là 12,000 tỷ Yuan tương đương với 1,835 tỷ dollar. Con số được Moody nêu ra chỉ mới là một mảng nhỏ của sự thật bi thảm mé sau, Moody cố đưa ra các con số đó chủ yếu chỉ để đánh động dư luận mà thôi. Bắc Kinh hiện nay đang phải gồng mình giữ cho thị trường địa ốc khỏi bị suy sụp quá sớm, điều này giải thích lý do tại sao Bắc Kinh trở nên cực kỳ nóng nảy đến độ mất khôn đối với các chủ trương cứ thủng thỉnh giải quyết cuộc suy thoái kinh tế hiện nay của Mỹ cũng như Âu Châu (Âu Mỹ cứ nêu hết vấn đề này đến vấn đề nọ làm cho Bắc Kinh điên đầu, vấn đề vỡ nợ của Hy Lạp nay đang trở thành vấn đề rất nóng đối với thế giới).
Các số liệu chánh thức đều nói, nợ công của Trung Cộng chỉ ở mức 19% so với GDP (Gross Domestic Product) theo số liệu do Ô T/S Lưu Nguyên Đạt đưa ra trong bài viết có chủ đề là “Dân Trung Hoa sẽ nổi dậy sớm hơn người ta dự đoán” (đăng trên báo Việt Nam tại San Jose số ngày 8 tháng 9-11), nhưng theo ước tính của nhà phân tích Gordon G. Chang khi ông phát biểu là “việc Joe Biden cố thuyết phục Bắc Kinh là sai lầm, đúng ra ngay từ đầu ông đã phải tấn công Tầu rồi, vì theo số liệu chánh thức thì nợ công của Tầu chỉ bằng 17% GDP mà thôi, nhưng theo tổ chức theo dõi kinh tế, Dragonomies có trụ sở tại Bắc Kinh thì nợ công của Tầu chiếm 89% GDP tức là ngang với Mỹ, trong khi đó nhiều nhà phân tích khác cho là nợ công của Tầu thực sự là 160% GDP tức là tương đương với Hy Lạp. Theo Ông Chang (ông này Mỹ trắng chứ không phải người Hoa) thì: nợ là do các biện pháp chống đỡ khủng hoảng kinh tế năm 2008 mà ra, lãnh đạo đã buộc các nới xây các thành phố ma, thí dụ như thành phố Ordos ở Nội Mông. Các dự án như vậy tuy có làm gia tăng GDP nhưng không có khả năng trả nợ, lãng phí. Bắc Kinh đang đi vào vết xe đổ của Nhật hồi 1990”
Bài viết của Ông Lưu Nguyên Đạt cho ta vài số liệu cụ thể hơn nữa, các thành phố ma của Tầu hiện nay có diện tích đã xây xong là 4 tỷ mét vuông nhà ở hoặc văn phòng và hàng năm vẫn nhắm mắt xây thêm 200 triệu mét vuông nhà ở. Việc này đòi hỏi phải dời cư gây sáo trộn xã hội. Hán Hoa hiện nay vẫn còn 200 triệu tấn sắt thặng dư vì kém chất lượng không thể xuất khẩu được. Sơ lược như vậy cũng đủ để nói lên thực trạng xã hội và kinh tế Tầu hiện nay. Trong khi đó phía Mỹ cứ thủng thẳng chẳng vội giải quyết cơn suy thoái hiện nay, cứ in tiền nuôi dân Mỹ, thế mới thật lạ, nếu không phải là các đòn ức hiếp để Bắc Kinh bị ói máu mà chết.
Ta cần trở lại đôi điều về phía Mỹ cũng như Âu Châu liên quan đến các vấn đề chính yếu hiện nay là nợ công cùng cắt giảm công chi, điều đó có nghĩa là Mỹ cũng như Âu Châu và Nhật Bản quyết đẩy suy thoái thêm suy thoái, kéo dài mà chưa chắc đã cần đến Diple Recession như đã dự tính lúc ban đầu. Như vậy Mỹ cũng như quyền lực thế giới có tính toán cụ thể nhằm chuẩn bị cho tương lai thế giới chứ chẳng phải chơi. Thú vị nhất trong cuộc cờ này chính ở chỗ: “các thị trường tài chánh Âu Mỹ mở rộng cửa đón nhận giới tài chánh Bắc Kinh vào làm ăn, như có thể Bắc Kinh sẽ ra tay cứu kinh tế Hy Lạp, thậm chí cả Ý chẳng hạn, việc tư bản đỏ Hán Hoa chuyển tiền đến Mỹ với số lượng rất lớn chẳng có gì là bí mật nữa” (đây là vấn đề kỹ thuật, sẽ bàn thêm sau này).

tải về 288.71 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương