Đọc truyện để nhớ cách ghi Chữ Việt Nhanh Giọt Lệ Chelsea Lê Hữu Lời giới thiệu



tải về 205.94 Kb.
trang1/2
Chuyển đổi dữ liệu15.01.2018
Kích205.94 Kb.
#36023
  1   2








Đọc truyện để nhớ cách ghi Chữ Việt Nhanh
Giọt Lệ Chelsea
Lê Hữu
Lời giới thiệu
Để giúp bạn nhớ được dễ dàng các qui ước ghi gọn trong bài “Tốc Ký Chữ Việt”, xin giới thiệu một truyện ngắn hay và cảm động “Giọt lệ Chelsea” của nhà văn Lê Hữu, được viết bằng các qui ước tốc ký tăng dần từ ít đến nhiều.
Truyện này bắt nguồn từ những trang nhật ký của cô Chelsa Clinton, con gái của ông bà Bill Clinton, cựu Tổng Thống Mỹ, nhân chuyến viếng thăm Việt Nam vào cuối năm 2000.
Tóm tắt các qui ước tốc ký được ghi lại ở cuối bài để tiện tham khảo.
***
Nghĩa ghé tôi, mang theo tờ báo Mỹ. Hắn chỉ tay vào tấm ảnh trên trang nhất của tờ báo. Một đám đông người Việt vây kín ông Clinton trên đường phố Sài Gòn.


“Đây fải ( f = ph ) là tấm ảnh đẹp nhất, gây ấn tượng mạnh mẽ nhất của năm hai ngàn đó,” Nghĩa nói.

Trong ảnh, tôi nhìn thấy nhiều khuôn mặt trẻ trung, háo hức, những đôi mắt mở to sáng rỡ, những miệng cười đầy vẻ thích thú, đang cố chồm người, vươn tay về fía Tổng thống Mỹ để được bắt tay ông, chạm được vào người ông. Những bàn tay bám trên vai, trên cánh tay ông. Tổng thống cao lớn, nổi bật giữa đám đông, nụ cười rạng rỡ, hai cánh tay vươn ra đón bắt những bàn tay, trông giống như một thần tượng nhạc trẻ hay ngôi sao bóng tròn được các ‘fan’ cuồng nhiệt zàn ( z = d ) chào.

“Bánh xe lịch sử quay nhanh thiệt, anh thấy không?,” giọng Nghĩa dầy ( d = đ ) fấn khích sôi nổi, “ Chỉ sau một vòng hai mươi lăm năm, mà mọi chuyện dều dảo ngược hết tất cả. Cảnh chen lấn và những cái bắt tay hăm hở, vồ vập dó có ý nghĩa jì ( j = gi ) nếu không fải là: Rất vui mừng dược dón tiếp ông. Chúng ta là bạn thôi. Hãy dến với chúng tôi! Hãy júp chúng tôi! Dứng về fía chúng tôi!...”.

“Tấm ảnh này có ý ngĩa ( Bỏ bớt h ở phụ âm đầu chữ: ghngh ) dặc biệt,” tôi nói, “nhưng theo tôi thì vẫn chưa hẳn là dã gây ấn tượng mạnh nhất.”

“Thế anh muốn nói tới cái jì khác?" Ngĩa nhíu mày hỏi. “Bài ziễn văn của ông Clinton dọc ở Hà nội chắc? ”

“Cũng chưa hẳn," tôi trả lời. “Bài ziễn văn và những cái bắt tay dó có thể doán trước dược. Fải là một cái jì khác thật bất ngờ.”

“Chịu. Vậy theo anh là cái jì?” Ngĩa hỏi.

“Thực ra thì cảm xúc mỗi người có khác nhau,” tôi cười. “Tôi ít dọc báo, mà chỉ xem ti vi thôi. Có một hình ảnh chỉ xuất hiện trên màn hình có mấy jây dồng hồ thôi nhưng thật là bất ngờ, và nói như cậu, dã gây cho tôi ấn tượng thật là mạnh mẽ. Dó là những jọt nước mắt trên khuôn mặt của một cô gái Mỹ hai mươi tuổi, cô Chelsea, con gái của ông bà Clinton, khi cô dứng cạnh bố mẹ tại một nơi dang dược dào xới dể tìm hài cốt của một fi công Mỹ. Cô gái dưa tay quệt những jọt nước mắt dang chảy zài trên má. Một tay fóng viên người Mỹ cũng dã chụp dược tấm ảnh này. Một tấm ảnh có ý ngĩa gấp nhiều lần một bài báo zài.”

“Em có xem ti vi nhưng mà không dể ý tới cảnh dó, và cũng chưa dược thấy tấm ảnh ấy...”

“Hôm dó là ngày dầu của chuyến viếng thăm Việt Nam. Ông bà Clinton dược hướng zẫn dến một cái làng nhỏ ở ngoại ô Hà nội là nơi dang tiến hành việc dào xới dể truy tìm hài cốt của một fi công Mỹ bị bắn rơi vào năm 1967. Tất nhiên dây cũng chỉ là một màn zàn zựng nặng fần trình ziễn như những màn trình ziễn trước dó, lần này chắc fải chu dáo hơn nhiều vì dích thân ngài Tổng Thống Mỹ dến tận hiện trường xem xét. Ông Clinton dứng jữa hai người con trai của viên fi công xấu số, dang chăm chú lắng nge ‘báo cáo’ về ziễn tiến khúc fim chiếc máy bay F-105 của không lực Hoa Kỳ bị bắn rơi ba mươi ba năm về trước, và quá trình tìm ciếm ( c = k ) hài cốt của viên Trung Tá fi công tử trận. Chỗ ông dứng là một gò dất cao, nhìn xuống fía bên zưới là ku ( k = kh ) vực dang dược dào xới. Một toán công nhân người Việt và Mỹ dang ‘kẩn trương’ làm việc. Chelsea và mẹ cô dứng fía sau ông bố. Và cô dã kóc, và dưa tay quệt những jọt nước mắt trào ra từ kóe mắt... Ống cính quay fim dã tình cờ thu dược cảnh dó.”

“Kông fải tình cờ dâu. Mấy tay fóng viên Mỹ ‘nhạy’ lắm. Rồi sao nữa, anh cể tiếp di?”

“Có vậy thôi... Chẳg ( Bỏ bớt n ở phụ âm cuối chữ: ng nh ) ai có thể biết dík ( k = ch, khi ch ở cuối chữ ) xác dược nhữg í ( i = y, ngoại trừ ay, ây vẫn là ay, ây ) ngĩ trog dầu cô gái Mĩ trog jây fút dó, nhưg chắc chắn là cô dã fải xúc dộg gê gớm. Nếu dó là nhữg jọt nước mắt của tôi hay của cậu, hay của bất cứ người dàn ôg dàn bà nào có mặt trog suốt chìw ( iw = iêu hoặc yêu, ưw = ươu, ow = oao, ew = oeo ) zài của cuộc chiến trah ấy thì cũg chẳg có jì dặc biệt lắm. Thế nhưg dây lại là nhữg jọt nước mắt của một cô gái trẻ, mà lại là gái Mĩ, năm nay vừa dúg hai mưj ( ưj = ươi, uj = uôi, oj = oai, aj = oay, âj = uây ) tủj, ngĩa là cô sah sau dẻ muộn dến năm năm sau ki cuộc chiến trah Việt Nam cết thúc. Chắc chắn là cô bé ấy dâu có hỉw jì nhìw về cuộc chiến lạ lùg này...”

***


Ít ngày sau, Ngĩa mag dến cho tôi một thứ kác, lần này kôg fải là tờ báo mà là nhữg trag jấy rời.

“Em có cái này cho ah," Ngĩa nói, dưa tôi một tờ. “Ah dọc thử coi.”

Cầm tờ jấy Ngĩa dưa, tôi kôg doán ra dược là thứ jì. Dọc lướt qua ít hàg, tôi ngước lên hỏi hắn:

“Cậu lấy cái này ở dâu ra vậy?”

“Trên internet. Tìm cái kác lại gặp cái này. Cho nên em in ra cho ah.”

“Thiệt hay jả dây?” tôi hỏi tíf ( if = iêp, ưf = ươp, of = oap ).

“Chịu," hắn trả lời. “Làm sao mà bíd ( id = iêt hoặc yêt, yd = uyêt, ưd = ươt, ud = uôt, ăd = oăt, âd = uât, od = oat, ơd = uơt, ed = oet ) dược. Chuyện ở Mỹ mà, cái jì cũg thật, cái gì cũg jả dược hết. Em ngĩ là ah thík nó thì em mag lại ah coi cho vui vậy thôi.... Còn dây là tấm ảh mà ah nói. Có dúg ảh này kôg?” Ngĩa dưa thêm cho tôi một tờ kác. Tấm ảh in lại cũg ká rõ.

“Dúg dấy. Thì cậu cứ dưa hết một lần cho tôi coi nào. Làm cái trò jì mà cứ thậm thà thậm thụt vậy.”

“Dâu có dược," Ngĩa lúc lắc dầu, cừj cừj. “Nhữg cái này tiền kôg, dâu có cho ah free dược.”

Nói vậy nhưg rồi hắn cũg dưa hết cho tôi. Tôi nhìn nhữg trag jấy zày dặc chữ mà Ngĩa gọi là “nhữg trag nhật cí của Chelsea.”

“Dã gọi là nhật cí thì sức mấy mà lọt ra ngòj ( nhắc lại ở trên: oj = oai, aj = oay, âj = uây, ưj = ươi, uj = uôi ) dược, tôi ngi quá.” tôi nói .

“Chelsea dưa cho một cô bạn dọc, và cô này sau dó dã cho fổ biến trên mạg internet. Ah cứ dọc di rồi bíd.”

“Fải côg nhận là cậu tài thật. Dúg là chuyên viên sưu tầm tin tức.”

“Tài cán jì dâu,” Ngĩa nói, “một dứa bé cũg làm dược. Ah chỉ cần gõ mấy chữ ‘Chelsea Clinton, Vietnam visit’ trog cái kug Search trên màn computer là ra hết. Thời dại bùg nổ thôg tin mà.”



Tôi có dược trog tay sớm nhất bài nói chuyện của ôg Clinton tại Hà Nội cũg là nhờ Ngĩa. Lần này hắn còn in thêm cho tôi mấy tấm ảh dặc bịd về chuyến di Vịd Nam của ôg Clinton: ảh ôg zỵd ( nhắc lại: z = d, yd = uyêt ) hàg quân zah zự zàn chào, ảh ôg và doàn tùy tùg ngồi trog một tịv ( iv = iêm hoặc yêm, uv = uôm , ưv = ươm, ăv = oăm, ov = oam, ev = oem ) fở ở Sài Gòn, ảh bà Hillary và Chelsea tưj cừj dội nhữg chiếc nón lá, ảh ja dìh Clinton vẫy tay chào tạm bịd zân Sài Gòn trước ki dáp Air Force One về lại Mĩ, và tất nhiên cả tấm ảh có nhữg jọt nước mắt của Chelsea nữa.

Tối dó, trước ki lên jườg ngủ, tôi dã bỏ ít thì jờ dể dọc nhữg trag jấy Ngĩa dưa. Lứd qua nhữg doạn tả tìh tả cảh, nhữg tên tủj một vài ngừj bạn trai của Chelsea, nhữg ah chàg Matthew, Andrew và Jeremy nào dó, tôi chú í nhữg doạn zứj dây:



. . . . .

Thứ Bẩy, 18/11/2000

Mìh dứg cạh mẹ trog lúc bố dứg jữa Daniel và David, hai ngừj con trai của Trug tá Lawrence Evert. Bố dag lắg nge Daniel cể lại với jọg ngẹn ngào nhữg hìh ảnh cúj cùg về ngừj cha mà ôg ta vẫn còn jữ dược trog trí nhớ. “Tôi còn nhớ rõ hôm ấy là một ngày hè oi ả vào cúj thág Bẩy năm 1967, cả nhà tôi ra tận fi trừz ( ưz = ương, uz = uông, ăz = oăng, âz = uâng, oz = oang, iz = iêng hoặc yêng ) ở Foenix, Arizona dể tiễn bố tôi sửa soạn bay di Nam Vịd Nam. Ôg ấy chậm rãi bước lên thag máy bay, và chậm rãi quay lại vẫy vẫy chúg tôi trước ki bước vào lòg máy bay. Rồi bố tôi biến mất. Ôg kôg bao jờ về lại nữa, và dó dúg là lần cúj cùg chúg tôi dược nhìn thấy bố.” Daniel nói ki ấy ôg mới 8 tủj và David, ngừj em của ôg, mới 6 tủj. “Mẹ tôi cể, năm ngày sau ki máy bay bố tôi bị bắn rơi, Elizabeth, dứa em gái út của chúg tôi ra dời. Trước dó, bố có gọi diện thọj về nhà thăm hỏi mẹ tôi và nói là ôg zự tíh trở về Arizona sau fi vụ ấy dể cịp có mặt trog ngày sih của nó. Elizabeth chẳg bao jờ bíd mặt bố tôi.”

Dến dây thì Daniel làm cho mìh fải kóc thật. Mìh cố cềm lòg nhưg nước mắt cứ ứa ra kôg sao ngăn lại dược, và cảh vật trước mắt mìh bỗg nhòa di. Mìh lau vội nước mắt, nhưg có mấy fụ nữ ngừj Vịd ở gần dó trôg thấy. Họ cứ nhìn mìh chằm chằm. Chẳg bíd họ ngĩ jì. Trôg họ có vẻ quê mùa và hiền làh quá. Vài ngừj trog số họ dội nhữg chiếc nón lá cũ cĩ, di chân dất, quần áo lấm bẩn. Mìh quay sag mẹ, thấy kuôn mặt mẹ lặg il ( il = iên hoặc yên, ưl = ươn, ul = uôn, ăl = oăn, âl = uân, ol = oan, ơl = uơn, el = oen, yl = uyên ). Dôi mắt mẹ zấu sau cặp cíh den nhưg mìh chắc là mắt mẹ cũg dỏ hoe. Mẹ vẫn hay deo cíh den như vậy. Mọi ngừj vẫn cứ tửz mẹ là ngừj fụ nữ cứg cỏi lắm, nhưg thực ra chỉ có mìh mìh bíd là mẹ rất nhạy cảm và zễ xúc dộg. Mẹ lại mới nhận dược tin vui dược bầu vào gế thựz ngị sĩ của tỉw bag New York tầl trước. Bố mẹ ôm nhau mừg rỡ. Cả nhà dều vui, nhất là bố. Buddy cũg vui nữa, cứ lẩl quẩn bên mẹ, ngúc ngoắc cái duj. Mẹ fải trả lời nhìw cú dịl thọj từ kắp nơi gọi dến chúc mừg... Chú El Gore* thì kôg bíd thế nào, lịw có thắg nổi kôg, bố cứ lo cho chú ấy. Ngày mìh về chắc là dã có cết quả.

Bắt chứs ( ưs = ươc, us = uôc, ăs = oăc, os = oac, is = iêc ) mẹ, mìh cũg lấy cíh mát deo vào. "Cô kóc à, Chelsea?" Nge tíz hỏi, mìh quay sag và nhận ra David. Ôg ta dứg cạh mìh từ lúc nào. Rồi ôg ta bỗg hỏi: “Có fải tên của cô dược lấy từ bài hát Chelsea Morning của Joni Mitchell kôg?” Mìh gật dầu, ngạc nhil, hỏi sao ôg ta bíd. David mỉm cừj và nói ôg ta còn bíd nhìw chỵl ( nhắc lại: yl = uyên ) kác về mìh. Mìh tíh hỏi còn chỵl jì nữa, nhưg thôi. David nói ôg ta thík cái tên ấy và hỏi ai dặt cho mìh vậy. Mìh trả lời: “Cũg kôg rõ nữa, chắc là mẹ. Mẹ tôi nói dó là tên của bài hát mà bố và mẹ dều iw thík thuở hai ngừj mới qen ( Bỏ bớt uqu ) nhau.” David nói: “Thế thì cô fải cám ơn mẹ cô. Mẹ tôi cũg thík bài hát dó nhưg bà kôg ngĩ ra vịs ( nhắc lại: is = iêc, ưs = ươc, us = uôc, ăs = oăc, os = oac ) dặt tên nó cho dứa em gái tôi.” Mìh thấy ôg ta nói chỵl vui vui. Rồi David lại hỏi: “Bủj ság cô là Chelsea, thế thì bủj chìw, bủj tối cô vẫn là Chelsea mà kôg fải là ngừj nào kác chứ?” Mìh kôg hỉw rõ lắm ôg ta múl nói jì, nhưg cũg trả lời: “Ság trưa chìw tối jì cũg vậy thôi, dâu có jì thay dổi.” “Chắc chắn như vậy chứ?” ôg ta cừj và hỏi tíf. Mìh sợ câu hỏi ấy có thể là cái bẫy nên chỉ mỉm cừj, kôg trả lời.

Bố dag nói jì dó với Daniel, chỉ tay xúz ( nhắc lại: uz = uông, ưz = ương, ăz = oăng, âz = uâng, oz = oang, iz = iêng hoặc yêng ) ku vực dag dựs dào xới, nhữg tảg dất bùn dỏ qạk ( nhắc lại: Bỏ bớt u ở qu , và k = ch khi ch ở cuối chữ ) . “Cô bíd kôg,” David nói, “có một zạo, lúc còn nhỏ, hai anh em tôi vẫn cứ ngĩ là bố còn sốg, và cứ bàn tíh với nhau làm cák nào dến dựs Vịd Nam dể jải cứu bố ra kỏi nhà tù và dưa bố về lại nhà, jốg như là nhữg chàg hịf sĩ trừ jan zịd bạo vậy. Thật bùl cừj! (Mìh chẳg thấy chút gì gọi là bùl cừj cả). Chúg tôi nói với mẹ, nhưg mẹ chỉ im lặg, chẳg nói gì. Mẹ thừz zắt chúg tôi dến nhà thờ cầu ngỵl cho bố... Dến ki lớn lên một chút, tôi hỉw rằg vịs ấy kôg thể nào thực hịl dựs, và tôi cũg hỉw dựs sự im lặg của mẹ tôi. Mẹ tôi dã im lặg như thế súd ( nhắc lại: ud = uôt, id = iêt hoặc yêt, yd = uyêt, ưd = ươt, ăd = oăt, âd = uât, od = oat, ơd = uơt, ed = oet ) bao năm. Bà sốg lặg lẽ như một cái bóg, hầu như kôg múl tíf xúc, chỵl trò với bất cứ ai về sự vắg mặt lâu năm của bố tôi, làm như là ôg dã chết rồi vậy, mà dúg là ôg chết thật. Mãi cho dến lúc kôg có mặt bố tôi trog số nhữg ngừj tù cúj cùg dựs trả về, lần lựd bứs xúz thag máy bay, tôi hỉw là mọi chỵl dã thực sự cết thúc, như là chíl trah dã cết thúc, và cũg zập tắt hòl tòl nìv hi vọg của mẹ tôi. Elizabeth, dứa em gái út của tôi cũg ít nói ít cừj jốg như mẹ tôi vậy. Dôi lúc tôi kôg hỉw dựs nó.”

David nói với jọg dều dều như ngừj nói một mìh. Nứs măt ( Bỏ bớt dấu sắc ở các chữ có fụ âm cuối chữ là t, c, p, k, d, s, f ) mìh lại múl ứa ra, nhưg luc này mìh dã deo cíh mat nên ôg ta kôg thể bid dựs. Mìh chẳg bid nói jì thêm nên chỉ im lặg…Thế rồi David nói thêm: “Tôi tin là bố tôi sẽ rât vui sứz ki mà nhữg con trai của ôg sau cùg dã tới dựs nơi dây dể dưa ôg về lại qê nhà, cề cận mẹ tôi.” Thực tế, ngừj ta chỉ dưa về dựs nhữg mẩu xưz vụn, mìh ngĩ, và mìh chỉ bid nói fụ họa: “Tôi cũg tin là như vậy.”

Im lặg một chut, David nói: “Tôi có vật này cho cô.” Ôg ta lấy ra từ trog túi áo một cái túi nhỏ, zẹp, jốg như là cái bao dựg cíh deo măt vậy, rồi ôg ta từ từ rut ra một chis lựs bằg nhôm. “Chis lựs này dựs làm bằg một mảh cim kí từ chis máy bay bị bắn rơi của bố tôi ngay tại chỗ này. Nhữg ngừj thợ thủ côg Vịd Nam ở dây dã làm thàh nhữg sản fẩm xih xắn là nhữg chis nhẫn và nhữg chis lựs như thế này dây. Tôi có í dịh tặg nó cho một fụ nữ nào dó trog chýl di này.” David mỉm cừj, nhìn thẳg vào măt mìh: “Ki nãy tôi thấy cô kóc vì câu chỵl của bố tôi, và bây giờ tôi múl tặg cô chis lựs này. Chăc cô kôg từ chối chứ?” Mìh ngạc nhil: “Nhưg dây là cỉ vật của ôg và ja dình, tôi dâu có thể lấy dựs...” “Cô dã chia sẻ chut it cỉ nịv về bố tôi nên tôi cũg múl cô cùg chia sẻ với chúg tôi nhữg cỉ vật này.” David nói và nhẹ nhàg dặt chis lựs vào lòg bàn tay, xoè ra trưs mặt mìh trog một dág vẻ trịh trọg. Mìh hơi lúg túg nhưg rồi kôg hỉw sao mìh lại cầm lấy chis lựs ấy, và cả cái bao dựg lựs nữa. “Tôi sẽ jữ mãi vật này,” mìh nói nhỏ.

Sau dó, David bưs lại nge bố nói chỵl. Bố ngỏ lời ken ngợi và cám ơn tól côg nhân Mĩ-Vịd dag làm vịs ở dây. Măt bố cũg rớm lệ, và jọg bố nge run run, có lẽ cũg vì cảm dộg.... Vẫn còn hơn 1,500 ngừj líh Mĩ mât tik ngĩa là vẫn còn nhữg dứa con tif tục di tìm zấu vêt nhữg ngừj cha thân iw, vẫn còn nhữg ngừj mẹ dag sốg âm thầm như chis bóg. Rồi lại còn bid bao nhiw ngừj mẹ Vịd Nam nữa chứ. Nhữg bà mẹ Mĩ hay bà mẹ Vịd Nam dều jốg nhau, như mẹ mìh, như tât cả nhữg bà mẹ trên dời, mìh tin là như vậy.

... Mìh chú í nhât là nhữg dứa bé den dủi, lem lus, ( nhắc lại: us = uôc, ưs = ươc, ăs = oăc, os = oac, is = iêc ) chỉ mặc dộc chis qần cụt. Fía xa xa là nhữg tup lều trah lụp xụp, nhữg thửa rụz xil xẹo ngập nưs và bùn. Ngòj ra chẳg có jì cả. Họ sốg trog nhữg tup lều dó sao? Họ sih ra, lớn lên, và sốg như vậy sud dời trên mảh dât này sao? Mìh nge nói dây là một dât nưs ngèo nàn, nhưg mìh vẫn kôg thể hìh zug dựs cái ngèo của họ ra sao cho dến ki trôg thấy tận mắt... Thực sự, chưa có chýl di nào làm mìh fải koc và mag cảm jac nặg nề dến vậy.

Chỉ ít tầl nữa thôi bố dâu có còn là Tổg Thốg nữa. Mìh hỉw tại sao bố dã dàh nhữg ngày thág cúj nhịv cì dể dến thăm dât nưs này. Bố từg nói với mẹ và mìh nhìw lần về í dịh ấy, nhưg mãi dến bây jờ bố mới thực hịl dựs. Bố có vẻ chẩl bị rât cĩ cho bài zĩl ( nhắc lại: z = d, il = iên hoặc yên ) văn dọc ở Dại học Qôc gia Hà Nội hôm nay. Bố có dọc thử fần mở dầu và fần cêt cho mìh nge. Mìh chỉ cười, nói: “Con chỉ sợ chẳg ai hỉw jì cả ki nge bố nói mấy câu tíz Vịd ấy.”

. . . . .





Chủ Nhật, 19/11


Mìh dã lo cho bố ki bố bị vây cín trên dừz fố Sài Gòn. Mẹ cũg lo cho bố, mọi ngừj dều lo cho bố, nhưg có vẻ như bố chẳg lo sợ jì cả. Bố cứ sấn tới, mỉm cừj, băt tay từg ngừj. Hầu hêt là thah nil. Dám dôg chen lấn, xô dẩy, nhìw ngừj cố chồm tới, vưl tay về fía bố. Có ngừj bị té ngã, bị dè lên. Mìh thấy nhữg cảh sat ngừj Vịd chạy tới chạy lui, la het, nhưg kôg sao ngăn cản dựs họ. Nhữg nhân vil an nih cao lớn cũg fải chen lấn dể bám sát bố. Qag cảh gần như hỗn lọl. Mìh kôg thể bid dựs tìh cảm dik thực của họ dối với bố như thế nào, nhưg trôg họ có vẻ thân thịl nên mìh cũg bơt lo. Có ngừj cùz nhịd qá như bị cik dộg, cêu lớn tên bố, cố í cho bố nge thấy. Rồi bố cũg nge thấy, nhưg ngừj dàn ôg dứg xa qá, bố kôg tới gần dựs, bố chỉ dưa tay ngăs ngăs. Bố cũg dã dựs dón chào cak dó ở Hà Nội hôm cia. Thế nào trog dám ngừj trẻ tủj chào dón bố hôm nay lại chẳg có nhữg ngừj mà ja dìh họ từg là nạn nhân của chíl trah, của bom dạn Mĩ, vậy mà trôg thái dộ, cử chỉ, và măt nhìn của họ dâu có vẻ jì là thù get ngừj Mĩ. Thỉh thỏz có tíz gọi lớn tên mẹ trog rừg ngừj dọc hai bên dừz fố. “Chelsea!” tíz ngừj nào dó gọi tên mìh. Jọg một fụ nữ thì fải. Dám dôg nhốn nháo, nhữg cáh tay jơ cao, ngăs ngăs. Mìh chẳg nhận ra ai cả. “Chelsea, tôi dây nè. Tôi bid cô!” Tíz gọi lớn hơn. Chắc chắn mìh kôg nge lầm. Mìh qay qa qay lại tìm cív,
( nhắc lại: c = k, iv = iêm hoặc yêm ) nhưg chỉ thấy ngừj và ngừj. Mìh chỉ bid mỉm cừj, băt chưs mẹ, jơ tay vẫy vẫy về fía fat ra tíz gọi dó...

Một dọl kác:

. . . . .



Chìw chủ nhật, 19/11


Cái món “fo” này cũg ká ngon dấy chứ. Mọi ngừj có vẻ ngạc nhil và thán fục ki thấy bố sử zụg dũa một cak thàh thạo. Họ dâu có bid là bố dã fải thực tập nhìw lần, kôg fải mới dây mà từ chýl di Trug qôc năm trưs. Trôg bố ăn ngon làh. Bố dựs cái là zễ ăn và ăn kỏe, cái jì cũg gật gù ken ngon, chẳg bid ken thật hay ken jả. Bố ăn dến hai tô lớn, một fở bò, một fở gà, trog lúc mìh chỉ zám ăn một tô nhỏ. Ăn xog, bố còn dòi úz thêm li nưs trái cây xay, và fải là xòj bố mới chịu, rồi lại thêm một li cà fê sữa nữa…

Trog bài zĩl văn dọc ở Dại học Qôc gia Hà Nội hôm cia, mìh nge lóz thóz ( nhắc lại: oz = oang, uz = uông, ưz = ương, ăz = oăng, âz = uâng, iz = iêng hoặc yêng ) bố nói dến vịs xây zựg một tưz lai tôt dẹp hơn cho trẻ em Vịd Nam và Hoa Cì của một thế hệ mới, một tưz lai của sự hợp tac và tìh hữu ngị jữa hai nưs. Mìh từg nge bố lặp di lặp lại nhìw lần ở nhìw nơi kac nhau nhữg dìw tưz tự như vậy. Dó qả là nhữg dìw tôt dẹp và chăc là mọi ngừj cũg dồg í như thế, nhưg có thực hịl dựs hay kôg vẫn là chỵl kac. Câu mìh thik nhât trog bài zĩl văn ấy là câu mà bố trik zẫn lời của ôg dại sứ Peterson: “Chúg ta kôg thể thay dổi dựs qá kứ; nhưg chúg ta có thể thay dổi dựs tưz lai.”

Nhữg dọl ( nhắc lại: ol = oan, ưl = ươn, ul = uôn, ăl = oăn, âl = uân, ơl = uơn, el = oen, yl = uyên, il = iên hoặc yên ) tif theo là nhữg hàg chữ rời rạc, có dọl chỉ một hai hàg ngắn ngủi... Chăc là Chelsea chỉ gi vội vã vì kôg dủ thì jờ, hay là vì kôg có chỵl jì dág gi, và tôi cũg chỉ dọc lứd qa.

Tôi nhìn cĩ lại tấm ảnh chụp cảh mà tôi dã chỉ nhìn thấy dựs trog một thóz vài ba jây trên màn hìh tivi. Chelsea trog một cử chỉ tự nhil dag dưa tay qệt nhữg jọt nưs măt lăn zài trên má. Ngấn nưs măt trôg ká rõ. Kac với vẻ tưj tắn thừz thấy, kul ( nhắc lại: k = kh, ul = uôn ) mặt cô ki ấy trôg có vẻ thẫn thờ, xa vắg. Nhữg jọt nưs măt và kul mặt dẫm lệ của Chelsea nói nhìw hơn bài zĩl văn “lịk sử” zài năm trag jấy dựs nhìw ngừj ken ngợi của ôg Clinton. Nhữg jọt ngắn jọt dài ấy kôg fải là nhữg jọt châu rơi tháh thot, cũg kôg fải là nhữg "jọt nưs măt ngà" hay là nhữg "jọt lệ cho ngàn sau" nhỏ xúz dể kóc thưz cho nhữg cụs tìh fù fív. Nhữg jọt lệ nóg ấm ấy cũg nói cho mọi ngừj bid rằg mọi chỵl dã thực sự cêt thuc. Còn jì nữa dâu, chíl trah dã di qa, và cả nhữg tàn tik, nhữg zấu vêt bùl fìl cũg dã dựs rửa sạk, cũg dã trôi theo zòg nưs măt. Hai mưj lăm năm sau chíl trah, ki nưs măt của nhữg ngừj vợ kóc chồg, nhữg ngừj mẹ koc con hồ như dã kô cạn thì mới dây thôi, nhữg jọt lệ tưj rói cúj mùa vẫn còn chảy ràn rụa trên má cô gái Mĩ hai mưj tủj dến từ bên cia bờ dại zưz. Có jọt nào nhỏ xúz zứj chân cô, ngay chỗ cô dag dứg, trên mảh dất ngịd ngã dó. Cô koc vì cảm thưz câu chỵl ngừj fi côg xấu số, vì xot thưz ngừj vợ trẻ góa bụa và dàn con nhỏ zại ki lớn lên kôg dựs trôg thấy mặt bố, hay koc vì dộg lòg trăc ẩn trưs cảh lao dộg chân tay cực nhọc của ngừj zân qê Vịd nam ngèo hèn lam lũ... Cho zù cô có koc vì chỵl jì kác di nữa thì nhữg jọt lệ rưg rưg ấy cũg dã bộc fat từ một tấm lòg nhân ái, từ một trái tim ăm ăp tìh ngừj. Mai sau, zù có bao jờ, hồi tửz lại nhữg cỉ nịv về một chýl di xa dến tận một dât nưs nhỏ bé cak xa cô mãi tới nửa vòg trái dât, hẳn Chelsea vẫn còn nhớ dựs rằg, dã có nhữg fut jây nào dó trog dời, cô dã từg dể lòg mìh ngiz xúz nhữg nỗi bât hạh của kẻ kác, dã từg dể cho nhữg cảm xúc tràn bờ trào ra thàh nhữg jọt nưs măt xot xa thưz cảm cho nhữg số fận rủi ro, nhữg số cif hẩm hiu …

***

… Săp tới dây Chelsea cũg chẳg còn là First Daughter nữa. Nhưg dìw dó cũg dâu có jì là qan trọg, và chăc là cô cũg chẳg thíd tha jì lắm với cái zah vị dó. Chăc chắn một dìw là nhìw ngừj vẫn còn nhớ dến cô, và vẫn còn nhớ dến nhữg jọt nưs măt của cô trog chýl di Vịd Nam vừa qa. Nhữg jọt nưs măt hív hoi ứa ra nơi kóe măt cô gái Mĩ dag sốg jữa nhữg thág năm tưj dẹp nhât của một dời ngừj. Cô dag sốg nhữg năm tủj dôi mưj, tủj thah xâl, tủj hoa bứv, tủj mộg mơ, tủj ngọc tủj ngà hay tủj jì jì dó, trên một dất nưs từg dựs gọi là the land of dreams. Chắc hẳn là cô cũg từg có nhữg jấc mơ. Một trog nhữg jấc mơ của cô, tôi nhớ có dọc ở dâu dó, là dựs trở thàh bác sĩ chyl koa chữa trị bệh tim cho trẻ em. Cô iw trẻ em, và cô cũg iw thú vật. Cô kôg hỉw rõ chíl trah Vịd Nam lắm như cô từg thú nhận. Cô cũg kôg cần bid dến chíl trah là jì, cô chỉ thấy nó thật là vô ngĩa.


Một ngừj trẻ tủj nào dó trog dám dôg nhữg ngừj trẻ tủj trên dừz fố Sài Gòn dã gọi lớn tên cô, cô qay dầu tìm cív, và cô ngăs ngăs tay chào tât cả. Cô cũg dã mỉm cừj và nói “Hi” với họ bằg chis mịz ( nhắc lại: iz = iêng hoặc yêng, oz = oang, uz = uông, ưz = ương, ăz = oăng, âz = uâng ) rộg của cô. Chis mịz cô qả là có hơi rộg một chut nhưg cũg chẳg sao, vẫn cứ tưj tắn, vẫn cứ dẹp như thừz vì dã dựs gắn lên nó nụ cừj thân ái. Thế là dủ. Cô dã kóc và rồi cô lại cừj. Cầu cho nhữg bóg mây bùl bã sẽ chỉ thóz hịl trog fut jây thôi, rồi sẽ nhah chóg bay di, trả lại cô bầu trời xah ngăt trog kul vil dại học Stanford ngày cô trở lại trừz…

Tôi cẩn thận lấy céo cắt rời tấm ảh mầu dựs Ngĩa in ra từ internet. Chỉ là tấm ảh cắt ra trên jấy, nhưg cũg OK, có còn hơn kôg. Trog bộ ảh sưu tập của tôi lại vừa có thêm tấm ảh mới, tấm ảh mà Ngĩa dặt tên là “Jọt Lệ Chelsea”.

--------------------
(*) Thời điểm này, El Gore là phó tổng thống Mĩ và đang ứng cử chức vụ tổng thống Mĩ vì TT Bill Clinton sẽ mãn nhiệm kỳ vào đầu năm 2001.

Nguồn: Nguyên văn truyện “Giọt Lệ Chelsea” của tác giả Lê Hữu được trích từ Tạp chí Văn Học, CA (Hoa Kỳ) - số 182, 6/2001.




tải về 205.94 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
  1   2




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương