Cố Mục Sư Nguyễn Duy Xuân LỜi tác giả. Mục đích tôi viết quyển sách làm chứng này


(Hình Gia quyến Mục sư N.D.Xuân năm 1957, với Bà Ngoại và các con:Tân, Hưệ, Khiêm, Sang)



tải về 1.82 Mb.
trang5/8
Chuyển đổi dữ liệu02.06.2018
Kích1.82 Mb.
#39274
1   2   3   4   5   6   7   8

(Hình Gia quyến Mục sư N.D.Xuân năm 1957, với Bà Ngoại và các con:Tân, Hưệ, Khiêm, Sang)

ƠN CHÚA CỨU KHỎI NẠN CÁO GIAN.

Thật khó cho chúng tôi, sát bên nhà thờ có một cái nhà nhỏ, trong nhà có một bà lão người Tàu lai Việt, dáng người trông dữ tợn, suốt ngày miệng chửi rủa không ngớt. Hơn nữa, bà ghét Đạo cũng như chúng tôi. Mỗi lần bà quét sân chung quanh nhà, bà la ó và chửi rủa, vì lá cây bên nhà thờ rụng rớt qua nhà bà. Chúng tôi cảm thương sự nghèo khổ và tuổi già nên chẳng dám trả lời chi.

Lúc bấy giờ trong xứ có phong trào nổi loạn. Một ngày có kẻ lén đốt nhà vài ba chỗ. Nhà cầm quyền tổ chức chữa lửa và truy tầm kẻ đốt nhà.

Một buổi chiều kia, đống rác sát hè bà bị cháy và lan qua hàng rào cây bên nhà thờ, nhưng sau đó dập tắt được. Sở mật thám đến mở cuộc điều tra. Bà liền chỉ mặt tôi nói là phe Mỹ, là người gây ra đám cháy, hoặc đốt hoặc là hút thuốc ném tàn qua. Sau đó tôi bị nhân viên an ninh điều tra sơ rồi lấy giấy tờ tôi đem đi. Cảm tạ ơn Chúa. Sau đó, tôi đến sở xin lại được giấy tờ, còn việc cháy nhà họ sẽ điều tra thêm. Sau việc này, bà ta như thắng thế nên mỗi khi đi gánh nước ngang qua nhà tôi, bà còn la ó nhiều hơn nữa. Nhưng tội nghiệp thay cho bà, vài tuần sau đó, bà bị một cơn bạo bệnh rồi qua đời. Nên việc cháy nhà về sau không người đầu cáo nên được bỏ qua.



ƠN CHÚA CHO CẦU NGUYỆN ĐUỔI QUỈ.

Một buổi sáng kia, có người tín hữu đến mời chúng tôi đến cầu nguyện cho vợ người bị quỉ ám. Tóc tai bà bỏ xỏa ra, thỉnh thoảng còn cầm dao trông rất dữ tợn. Khi chúng tôi đến, thấy bà có vẻ rất mỏi mệt, nằm thở dốc và tóc xỏa ra che cả mặt mày.

Sau khi hát Thánh ca và đọc Kinh thánh. Tôi cầu nguyện và nhơn Danh Đức Chúa Jê-sus đuổi quỉ ra khỏi bà; tức thì bà ta nhào ngang qua phía bên kia, khóc lớn lên mấy tiếng rồi nằm ngủ êm suốt một ngày đêm. Sau đó, bà trở lại bình thường và đi nhà thờ vui vẻ. Thật cảm tạ ơn Chúa về quyền phép lạ lùng của Ngài. Đúng như lời Chúa Jê-sus phán: “Những kẻ tin sẽ được dấu lạ này, lấy Danh ta mà trừ quỉ.” (Mác 16:17)

ƠN CHÚA CỨU KHỎI NẠN…

Một ngày kia, tôi đi xe gắn máy từ nhà đến Thành vua Cao miên. Khi tới ngã tư tôi bóp thắng, thình lình xe bị đứt thắng. Tôi hốt hoảng đặt một chân xuống đất để hãm bớt tốc lực, nhưng chiếc xe cũng phải bị lết ra giữa lộ. Đang khi ấy, một chiếc xe nhà binh lớn chạy trờ tới ngay tôi. Xe ấy hãm bớt tốc lực nhưng vẫn còn trớn mạnh, anh tài xế phải quẹo ngang leo lên lề phía tay mặt. Tôi phải một phen khủng khiếp và cám ơn Chúa đã cứu tôi qua khỏi một cơn nguy hiểm như Kinh thánh Chúa đã phán: “Nầy, Ta sai Thiên sứ Ta đi trước mặt ngươi, đặng phù hộ trong lúc đi đường.” (Xuất 23:2). “Thiên sứ Đức Giê-hô-va đóng trại chung quanh những kẻ kính sợ Ngài và giải cứu cho. Phước cho người nào nương náu mình nơi Chúa.” (Thiên 34:7;8)



ƠN CHÚA CHO BÁN ĐƯỢC NHÀ TRƯỚC THỜI HẠN BỊ PHÁ.

Chúng tôi có mua một căn nhà đúc gần trung tâm thánh phố do một tín hữu bán lại. Chúng tôi định ý mua căn nhà này để làm sản nghiệp, nhưng sau vài tháng, có một anh em tín hữu muốn mở tiệm buôn bán nên đến nài nỉ mua lại, vì chỗ tình Thầy trò nên tôi như buộc lòng phải nhường lại cho người đó.

Sau khi bán lại căn nhà ấy chừng vài tháng, thì có lệnh của Hội đồng Thẩm mỹ Đô thành gởi đến buộc phải đập phá, vì nhà đó kiến trúc không đúng bản đồ. (Bởi có sự khiếu nại của người lân cận về mái bao lơn chờm qua đất người nên mới lộ ra việc kiến trúc hai căn thành ba căn. Được biết người đứng thưa việc này là người rất có thế lực, là ông ngoại của Công chúa Bopha-Devi). Người mua cũng như người đứng ra kiến trúc phải gặp một phen khổ sở, tốn hao tiền bạc và nước mắt… Nhưng về phần chúng tôi thì an nhiên vô sự. Thật Chúa đã biết trước căn nhà phải gặp khó khăn, nếu không nói là mất hết sản nghiệp, nên chỉ dẫn giúp chúng tôi bán nhà được kịp lúc để khỏi bị chút thiệt hại nào. Cảm tạ ơn Chúa. Như sự từng trải của tác giả Châm ngôn đã dạy: “Phàm trong các việc làm của con, khá nhận biết Ngài, thì Ngài sẽ chỉ dẫn các nẻo của con. Hãy phó thác các việc mình cho Chúa, thì những mưu ý mình sẽ được thành công.” (Châm 3:6.16:3)

THOÁT KHỎI KẺ MUỐN HÀNH HUNG.

Nhớ lại, trước ngày chúng tôi sửa soạn đi Nam vang, có người thông thạo sự việc trên đó nói với chúng tôi: “Thầy Xuân đi Nam vang hả? Thầy Xuân đi Nam vang, tôi sợ ở không được 6 tháng đâu, vì những người trên đó họ khó tánh, hung dữ và đa số theo cộng sản.” Tôi trả lời: “Mấy tháng cũng được, ở không được thì trở về.”

Thật đúng như lời người quen đã nói. Sau khi đến Nam vang được vài tháng, là chúng tôi nhận thấy có sự khó khăn ngay từ trong nội bộ cũng như giữa kiều bào. Vì đa số họ theo chủ nghĩa vô thần cách sốt sắng, nếu không nói là cuồng nhiệt, nên khi họ nói chuyện với tôi nhiều người tỏ vẻ cuồng tín. Thành ra mỗi khi tiếp xúc với họ cũng khó tránh sự va chạm ít nhiều… Nhưng ở đời càng cố tránh sự va chạm lại hay gặp va chạm.

Một buổi chiều kia, có người tín hữu cho chúng tôi hay: “Mục sư ơi! Tôi không biết vợ chồng Thầy B nói gì với Thầy H mà Thầy H hăm dọa Mục sư dữ dội. Tôi báo tin cho Mục sư hay để lo liệu.” Tôi vui vẻ trả lời: “Chúng tôi đến xứ này để phục vụ Chúa, chớ có làm hại gì ai mà bị hăm dọa. Chúa không bao giờ phó chúng tôi cho kẻ dữ.” Rồi qua ngày hôm sau, cũng người tín hữu ấy đến cho chúng tôi hay một lần nữa: “Mục sư ơi! Con của Thầy H đau gì không rõ mà đêm hôm này ói máu ra mấy lần nhiều lắm, phải chở vào bệnh viện.” Sự hoạn nạn khiến người hoảng sợ nên việc cũng được tạm yên. Còn về phần Thầy B muốn chế dầu vào lửa để giục thêm việc ác, thì luật Trời cũng khiến gặp quả báo nhản tiền. Vài tuần sau, Thầy B. bị kẻ nghịch cùng xóm đánh cho cả mặt mày bầm đen như bôi lọ. Thế là Đức Chúa Trời cho cả hai học một bài học đau đớn thể xác lẫn tinh thần để họ biết ăn năn, sống trong lương thiện với mọi người. Về phần chúng tôi khi hay tin họ bị hoạn nạn, liền đến tận nhà thương thăm viếng và cầu nguyện cho họ. Như lời Kinh thánh dạy: “Vậy, nếu kẻ thù mình có đói hãy cho ăn; có khát hãy cho uống và lấy điều thiện mà báo lại cho điều ác”. (Rôma 12:20). Như Chúa phán: “Đừng chống cự kẻ dữ vì kẻ ác không bao giờ hưởng được sự bình an. Đức Chúa Trời sẽ xô kẻ ác vào tai họa. Sa vào tay Đức Chúa Trời hằng sống là sự đáng kinh khiếp thay.” (Ê-sai 57:21 và Hê-bơ-rơ 10:31, Châm ngôn 21:12)



ƠN CHÚA DẮT ĐỨA NHỎ ĐẾN DẪN ĐƯỜNG

Một ngày kia, chúng tôi đi thăm một gia đình tín hữu ở một Tỉnh xa, cách Nam vang độ 100 cây số. Khi xe tới thành phố thì trời cũng đã tối. Chạy khắp đây đó để hỏi thăm nhà nhưng gặp toàn là người Miên nên không ai biết. Chúng tôi ngừng xe lại nghỉ một chút. Tôi cúi đầu cầu nguyện, xin Chúa chỉ dẫn cho gặp người Việt họa may họ biết người Việt. Cảm tạ ơn Chúa, vừa cầu nguyện xong liền có một đứa nhỏ bán cà rem đến mời mua. Tôi liền hỏi thăm, nó biết chỗ nên dẫn đường chúng tôi đến tại nhà người tín hữu. Thật cám ơn Chúa. Ngài là Đấng nhậm lời cầu nguyện như sách tiên tri Ê-sai Chúa đã phán: “Ta nhận lời họ trước khi kêu cầu ta; họ còn nói, Ta đã nghe rồi. (Ê-sai 65:24). “Nếu ngươi gìn giữ những điều răn của Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi và đi theo đường lối Ngài. Bấy giờ ngươi cầu, Ta ứng; ngươi kêu, Ngài sẽ phán rằng: Có Ta đây. (Phục 28:9; Ê-sai 58:9).



KHỎI BỊ THIỆT HẠI TIỀN THUẾ.

Trong khi xuất dương đến Nam vang hầu việc Chúa, chúng tôi còn một số tiền gởi ở Ngân hàng Việt Nam. Chúng tôi cầu xin Chúa cho mua được một căn nhà.

Từ Nam vang trở về Sài gòn để tìm mua căn nhà thì lại được sự may mắn thấy ngay căn nhà đang bán tại chợ Nguyễn Tri Phương, giá 150.000 đồng. Sau khi làm giấy tờ mua xong, tôi đi thẳng đến văn phòng Trước bạ xin đóng thuế sang bộ. Nhân viên văn phòng tính 18% thuế phải đóng là 27.000 đồng. Tôi liền vào phòng thu tiền để đóng. Lúc đó độ 4 giờ rưỡi. Nhân viên thu tiền nói: “Hết giờ rồi, mai trở lại.” Tôi nài nỉ người làm ơn thu giùm vì mai tôi phải trở về Nam vang. Dù nài nỉ hết lời người cũng không chịu, vì tánh người khó quá, chớ theo tôi tưởng sự thu tiền chẳng có gì lâu, hay làm trễ giờ làm việc.

Tôi trở về lòng hơi buồn, định mai trở lại sớm để đóng thuế, nhưng sau đó tôi hoãn lại việc này vì nhận biết chẳng gấp chi nên về thẳng Nam vang. Độ 4 tháng sau, tôi xuống Sài gòn để đóng thuế, thì được biết theo luật mới vừa thông báo loại nhà tôi mua được giảm thuế trước bạ chỉ còn 5% mà thôi!

Thế là từ 27.000 đồng, tôi chỉ còn đóng 7.500 đồng. Thật lòng tôi vui vẻ tạ ơn Chúa, vì nếu mấy tháng trước nhân viên kia tử tế chịu thu tiền thì tôi đã mất gần hai chục ngàn đồng. Thấy còn dư tiền dành đóng thuế, tôi đến văn phòng Giáo sĩ Sawin nhờ ông mua giùm một máy phóng thanh và dụng cụ dùng cho sự giảng Tin lành. Lại nữa, tôi cũng còn dư tiền nên lúc về tới Nam vang gặp ông Giáo sĩ Sechrist sắp về Mỹ, tôi xin ông để lại cho tôi cây đờn phong cầm Harmonium để đờn trong nhà thờ, thì số tiền ấy cũng vừa đủ số để trả. Thật cảm tạ ơn Chúa, sự ban ơn của Ngài rất diệu kỳ.

CẦU NGUYỆN CHO MỘT NGƯỜI BỊ BỆNH LAO.

Một ngày kia, chúng tôi vào nhà thương thăm một tín hữu, có người giới thiệu cho chúng tôi một người đau nằm ở phòng số 13. Căn phòng này theo sự tin tưởng của nhiều người là hễ ai vào phòng này thì ít có người còn sống vì có ma quỉ khuấy phá. Chúng tôi liền đến thăm người, thấy người bệnh ốm yếu chỉ còn da bọc xương, hai tay để xuội xuống như người sắp chết. Tôi tự giới thiệu là Mục sư đến thăm, người có bằng lòng không? Đoạn, tôi chia xẻ về tình thương và quyền năng lớn lao của Chúa Jê-sus cho người. Đang khi nghe, nước mắt người chảy dầm dề. Người nói: “Tôi là tín hữu Tin lành nhưng đã sa ngã mấy mươi năm, hôm nay trước khi sắp chết lại được gặp Mục sư, tôi cảm động quá, xin Mục sư cầu nguyện để Chúa ân xá tội cho tôi, vì tôi bị bệnh lao đã tới thời kỳ thứ ba nên không thể nào sống được nữa.” Tôi đặt tay lên trán người và cầu xin Chúa cho một phép lạ chữa bệnh, để ai nấy trong nhà thương này thấy quyền năng của Cứu Chúa. Cảm tạ ơn Chúa rất diệu kỳ, quyền năng của Chúa hôm qua, ngày nay không hề thay đổi. Vài ngày sau, chúng tôi trở lại thăm, thấy người ngồi dậy được. Và tuần sau nữa thì người đứng dậy đi tới lui. Rồi một tháng sau, là người gần bình phục, khiến cho mọi người đều ngạc nhiên, cảm tạ ơn Chúa.



NGƯỜI BỊ PHÁ ĐỔ ĐỨC TIN…

Có một người Pháp lai Việt nằm gần bên phòng người bệnh lao, thường ngày phá đổ đức tin người rằng: “Mày nói Chúa chữa bệnh cho mày hả, nếu không nhờ mấy chục hũ Streptomycines thử xem mày có sống không?” Và ban đêm người Pháp lai này còn quyến rũ người lén trốn khỏi nhà thương đi hút á phiện. Chúng tôi biết được chuyện nên đến khuyên người nên kính sợ Chúa và đừng hút á phiện, nguy hiểm cho sức khoẻ. Người lơ là không chú ý đến lời chúng tôi khuyên. Nhưng tôi tiếp tục khuyên: “Anh nên nhớ lại khi đau nằm sát giường, bạn bè chẳng ai thăm viếng, nhưng chúng tôi cậy ơn Chúa, đem tình thương của Chúa thăm viếng không kể đến sự truyền nhiễm của bệnh lao. Chúng tôi không cần anh cám ơn miễn là anh nhớ ơn Chúa cứu anh là đủ. Hôm nay tại sao anh không kính sợ Chúa? Nếu anh không ăn năn mà cứ đi con đường phạm tội chắc sẽ bị Chúa sửa phạt”. Nhưng người xoay mặt vào tường không muốn nghe (có lẽ người nầy tin rằng đã nhờ thuốc mà được sống nên Chúa cho người thấy cũng do thuốc mà người chết, để người ăn năn hầu linh hồn được cứu ).

Vài tuần sau, chúng tôi được Chúa thúc giục muốn vào nhà thương để khuyên người lần chót, hy vọng người sẽ ăn năn. Thật là mầu nhiệm, hôm ấy cũng là lần cuối mà Đức Chúa Trời cho chúng tôi gặp người trước lúc người sắp qua đời.

Khi vừa vào đến nhà thương thì gặp ngay vợ người. Bà ta khóc và mói rằng: “Thôi rồi! Còn chi nữa Mục sư. Nhà tôi đang mạnh như thường, song chỉ hơi nhức đầu một chút, bác sĩ đem thuốc lại chích, vừa chích xong là ông bất tỉnh. Họ khiêng ông lên lầu nằm mê man nảy giờ.” Chúng tôi chạy thẳng lên lầu thấy anh ta nằm bất tỉnh. Tôi kêu người hãy ăn năn tội lỗi để tôi cầu nguyện cho, nếu người nghe được thì hãy gật đầu nhưng chúng tôi chỉ thấy môi người như mấp máy và có giọt nước mắt. Tôi liền cầu nguyện, xin Chúa thương xót người, ban cho người sự ăn năn để linh hồn được cứu rỗi. Sau đó, vài chục phút là người qua đời… Cám ơn Chúa cho chúng tôi đến thăm người vừa kịp lúc để khuyên người ăn năn và cầu nguyện cho người trước khi qua đời.



CẦU NGUYỆN CHO MỘT NGƯỜI BỆNH NƯỚC TIỂU ĐƯỜNG.

Khi đến Nam vang được ít lâu. Vợ tôi và tôi đến thăm một người Miên gốc Việt đang đau, nằm ở trại cây của một người tín hữu. Người kể chuyện: “Tôi tên là Luon-Huon, Đốc phủ làm việc cho Pháp khi trước. Ngày Cao miên độc lập, tôi làm việc cho Quốc trưởng Shihanouk với chức phó giám đốc Bộ ngoại giao, tôi có cả thảy 32 huy chương, gồm luôn Mề-đai Điều. Tôi đang tạm nghỉ vì bệnh tiểu đường bất trị và bao nhiêu tiền bạc đều đổ vào thuốc men nên hiện nay không nhà, không cửa, ở đậu tại trại cây này. Trước khi đau, tôi nặng 70 kí mà bây giờ chỉ còn 40.” Chúng tôi liền nói về quyền năng diệu kỳ của Cứu Chúa và tình thương của Ngài đã chịu chết thế tội cho. Người chăm chú nghe và sau đó người bằng lòng tiếp nhận Jê-sus làm Cứu Chúa. Thật cảm tạ ơn Chúa, sau đó chúng tôi nhơn danh Chúa cầu nguyện cho người và dạy người cách cầu nguyện với Chúa. Người có đức tin và bắt đầu khoẻ lại lần lần. Sau vài tháng, người mập ra cân lên được 65 kí gần mức bình thường. Người vui mừng đến nhóm họp thờ phượng Chúa. Sau vài năm, người được đắc cử Thơ ký Hội thánh, người hoạt động khá đắc lực cho công việc Chúa. Và đời người còn có nhiều phước cũng như thử thách, tôi xin đọc giả cho phép tôi kể thêm vài mẫu chuyện về ông Luon-Huon nầy.



XIN ĐƯỢC TIỀN MUA NHÀ VÀ BỊ CHÁY NHÀ.

Ngày kia, ông Luon-Huon đến xin chúng tôi cầu nguyện để người đến tòa Đại sứ Pháp xin cứu trợ vì người nói rằng đã làm việc cho Pháp hơn 20 năm. Rất may mắn, người được Đại sứ Pháp trao cho 20.000,00 Ria (là tiền Cao miên ). Người đem về mua được căn nhà nho nhỏ để ở. Vừa mua xong căn nhà chưa dọn đến ở là nhà bị cháy chung với cả xóm gần 100 cái khác. Người buồn quá đến khóc lóc với chúng tôi. Tôi an ủi người rằng: “Chúa sẽ cho ông nhiều hơn căn nhà ấy nữa”. Thật vậy, sau đó nhà cầm quyền Cao miên ra lệnh: Đất của những nhà bị cháy chỉ chia cho người dân Cao Miên mà thôi. Do đó, bao nhiêu người Việt bị cháy nhà đều mất luôn sản nghiệp, nhưng người nầy là dân Miên nên được chia cho một miếng đất khá rộng, bề ngang 12 thước, bề dài 50 thước. Người chạy đến thăm chúng tôi và báo tin vui mừng, cám ơn Chúa vì người được đất.



ĐƯỢC MỘT CĂN NHÀ LẦU ĐÚC VÀ CĂN NHÀ ẤY BỊ LỆNH PHÁ BỎ.

Sau đó, người giao cho thầu khoán cất nhà trên miếng đất ấy và được chia phần cho một căn lầu đúc, ngang 4 thước, dài 12 thước. Gia quyến người dọn đến ở rất vui thích. Nhưng rủi thay, nhà ở sát bên cạnh là nhà ông Nhạc gia của Shihanouk. Ông già ấy rất khó tánh, thấy nước mưa bên balcon nhà ông Luon-Huon chảy qua đất, lại đi thưa. Và sau khi nhà cầm quyền xem bản đồ kiến trúc thấy bản đồ chỉ cho hai căn mà thầu khoán lại cất ba căn, nên Ủy ban Thẩm mỹ Đô thành ra lệnh phá hết nội trong ba tháng.

Hỡi ơi! Người lại chạy đến chúng tôi khóc lóc: “Mục sư ơi! Cả cuộc đời mới có một căn nhà, mà ngày nay nhà sắp bị phá, chắc tôi phải uống thuốc ngủ.” Lòng chúng tôi cũng quá đau buồn về hoàn cảnh của người. Chúng tôi mời người cùng chung cầu nguyện để xin sự giải cứu của Chúa. Sau đó, tôi đọc cho người nghe Kinh thánh sách Ê-xơ-tê 4:14:17, về truyện tích Chúa dùng một cô gái tên là Ê-xơ-tê được chọn làm Hoàng hậu để giải cứu dân Do thái lâm nạn ngày xưa. Hôm nay tôi tin chắc Chúa sẽ dùng một nhân vật nào đó giải cứu sản nghiệp của ông, miễn là ông tin cậy Chúa.

Sau một tháng, chúng tôi khẩn thiết cầu nguyện cho người. Thật cảm tạ ơn Chúa là Đấng đã nhậm lời cầu nguyện và can thiệp giúp cho con cái của Chúa trong cơn thử thách.

Một đêm kia, người đến báo tin cho chúng tôi hay: “Chính phủ hiện hữu đã bị đổ và bạn của tôi là Giám đốc Bộ ngoại giao vừa được chỉ định làm tân Thủ tướng. Tôi hy vọng nhờ tân Thủ tướng cứu giúp”. Thật đúng như vậy, tân Thủ tướng đích thân đến tại căn nhà bị lên án phá bỏ để xem xét nhà và bản đồ. Ông cũng muốn làm cho vừa lòng người lân cận nên cho lệnh đập phá bớt một phần của balcon; đồng thời cho lệnh vẽ lại bản đồ từ hai căn ra ba căn như hiện có. Mọi sự đâu đó được êm xuôi. Được biết rằng, tân Thủ tướng nầy chỉ nắm quyền được hai tháng rồi cũng bị đổ. Thật cảm tạ ơn Chúa có dùng người can thiệp, cứu giúp trong một trường hợp đầy khó khăn cứu căn nhà của một con cái của Chúa khỏi bị đập phá. Ha-lê-lu-gia !

CHÚA CỨU NGƯỜI KHỎI BỊ MẤT CHỨC, TÙ TỘI LẠI CÒN ĐƯỢC HUY CHƯƠNG.

Một ngày kia, Ông Luon-Huon đến nhà chúng tôi mặt mày tái xanh, khóc lóc: “Mục sư ơi! Lần này tôi chắc tôi không khỏi bị mất chức và tù tội!” Người nói: “Ông giám đốc Bộ ngoại giao đưa cho tôi tập hồ sơ nước Do thái về văn phòng để nghiên cứu. Nhưng rủi thay tôi làm rớt mất ở đâu không tìm được. Ông giám đốc rầy la tôi và cho biết lệnh nghiên cứu này là của Quốc trưởng, và tập hồ sơ này là bí mật của quốc gia, và hiện nay, Quốc trưởng Shihanouk đang nghiêng hẳn về khối Ả rập, lại nghịch với Do thái mà tôi lại làm mất hồ sơ bí mật này nên có thể bị kết án về lý do chính trị và có thể bị tù đày.” Người khóc lóc xưng tội rằng: “Mục sư ơi! Tôi có tội nặng vì bị cám dỗ hút thuốc trở lại, và con đàn bà Miên cùng sở nó cám dỗ tôi…”

Đoạn, chúng tôi và người xưng tội cầu nguyện để nhờ ơn thương xót của Chúa giải cứu con cái của Ngài đang lâm nạn. Chúng tôi cũng khuyên người về nhà tiếp tục xưng tội cầu nguyện và hết lòng nhờ cậy sự giải cứu của Chúa. Thật ơn Chúa rất diệu kỳ! Tuần sau người đến với chúng tôi mặt mày sáng rở và nói rằng: “Quốc trưởng kêu ông Giám đốc, bạn tôi đến la rầy và cách chức; còn về phần tôi thì Shihanouk không rầy la chi, chỉ ủy thác tôi phải lập lại cho được hồ sơ này nội trong một tháng cho xong, nếu được ông sẽ thưởng, và tôi cũng đã xin lệnh Quốc trưởng cho tôi toàn quyền hành động về việc ấy. Ông đã chấp thuận và tôi đã lấy lệnh Quốc trưởng đánh điện tín đi khắp nước nào có tòa Đại sứ Cao miên để yêu cầu tìm kiếm và sao lục hồ sơ Do thái gởi về gấp nội trong vòng 15 ngày. Chắc có hy vọng và tôi có thể làm đúng hẹn. Vậy, xin Mục sư cầu nguyện cho.”

Thật vậy, sau đó một tháng người lập lại được hồ sơ ấy như cũ mà trái lại còn khá đầy đủ hơn nữa. Quốc trưởng khen giỏi và thưởng cho người một huy chương. Thật ơn Chúa rất diệu kỳ!

Sau đó, đức tin người càng thêm vững mạnh, mặc dù trên 50 tuổi nhưng người xin tôi cho được tham dự vào các chương trình diễn lễ Nô-ên với các thanh niên. Người đọc thi ca, diễn văn như một thanh niên. Cảm tạ ơn Chúa vì đã đẹp lòng Ngài, nên sau đó vài năm thì người phải vào bệnh viện để mổ ruột dư, bị lâm bệnh và qua đời cách êm ái. Trước khi tắt hơi, người nắm lấy tay tôi cầu nguyện cho người về nước Chúa và khi đã tắt thở rồi mà môi người vẫn nhích lên như mỉm miệng cười. Ai thấy mặt cũng đều thấy làm lạ, và lễ an táng người quá trọng thể vì có các nhân viên trong ngoại giao đoàn đi đưa, ít thấy có đám xác nào được long trọng như vậy ở Nam vang.

SAU GẦN MỘT NĂM MỚI DẪN ĐƯỢC NGƯỜI CHỦ AM TIN CHÚA.

Đã là người truyền đạo, thì dẫn được một vài người tin Chúa có đáng chi phải kể lại. Nhưng việc nầy cần kể lại để nói lên ơn thương xót thật lạ lùng của Chúa và quyền năng của cứu Chúa đã thay đổi được lòng một người Ni cô và Trụ trì Phật tử nầy.

Nhớ lại, mỗi lần chúng tôi đi thăm một người tín hữu là ông Nguyễn Văn Chậm, chúng tôi phải vào xóm chùa Cao đài. Biết rằng, chùa này được kiến trúc thật vĩ đại và đã gần xong. Nhưng vì lý do chính trị… chùa này phải bị lệnh cấm, đình chỉ mọi kiến trúc. Tuy việc xây dựng bị ngừng lại nhưng phía lầu trước đã làm xong, nên Đại Thượng sư Phạm Công Tắc có thể ở thường xuyên tại đó.

Mỗi lần vào xóm, chúng tôi ghé thăm một cái Am (Am là cái nhà tranh để thờ Phật như một cái chùa nhỏ). Trong am, ở chính giữa thì có một bàn thờ tượng Phật, có chuông lớn, có mõ để gõ, có Kinh sách và nhang đèn, hoa quả cúng hiến. Quanh hai bên bàn thờ Phật là bàn thờ Bà Quan âm và bàn thờ Chúa Tiên, Chúa Ngọc và còn nữa… Còn dưới đất là bàn thờ nhỏ cúng ông Địa, bàn thờ Thổ thần và phía trước cửa là bàn thờ ông Thiên. Nhang đèn được đốt lên và việc cúng vái dường như là suốt ngày đêm, khói hương nghi ngút, bay tỏa khắp nhà, mùi thơm ngát như có vẻ thiêng liêng huyền bí. Đồng bào trong xóm thường đến Am để khấn vái.

Được biết chủ Am này là ông bà Nguyễn Văn Cát, cả hai ở tuổi độ 50. Bà thì cạo đầu, còn ông Cát thì chưa. Nhờ người Tín hữu trong xóm dẫn đến giới thiệu nên chúng tôi được ông bà chủ Am niềm nở tiếp chuyện. Mỗi lần thăm, chúng tôi cố gắng giới thiệu tình thương của Chúa Jê-sus cho ông bà. Sự việc kéo dài như vậy hơn một năm thì một buổi chiều kia, cảm tạ ơn Chúa, Ngài dẫn chúng tôi đến thăm người tín hữu, được gặp ông bà chủ Am ngồi chơi tại đó. Chúng tôi cậy ơn Chúa thuyết phục ông bà nên tin Chúa Jê-sus để tội được tha và linh hồn được cứu. Cám ơn Chúa, nhờ ơn Thánh linh soi sáng nên ông bà được cảm động liền bằng lòng tin nhận Chúa Jê-sus làm Cứu Chúa của mình. Thật ơn Chúa rất diệu kỳ !

Sau khi chúng tôi nhơn danh Đức Chúa Jê-sus cầu nguyện cho ông bà, ông bà mời chúng tôi đến tại Am giao hết các đồ vật cúng thờ. Chúng tôi đem xe đến dọn đi hết các đồ vật như: tượng Phật, chuông, mõ, bình hương, chơn đèn và các hình giấy lớn, nhỏ, bông hoa, nhang và đèn cầy…

Sau khi dẹp xong, sửa sang lại bàn ghế, chúng tôi hát Thánh ca và cầu nguyện để giúp cho đức tin cho ông bà được an tâm sống trong căn nhà ấy. Đồng bào trong xóm hết sức ngạt nhiên và chống nghịch ông bà. Nhưng cám ơn Chúa, ông bà vẫn giữ một lòng tin Chúa và thường xuyên nhóm lại thờ phượng Ngài.

Suốt thời gian chừng 10 năm, đang khi chúng tôi còn ở Hội thánh Nam Vang, mặc dù ông bà gặp nhiều khó khăn nhưng vẫn giữ được đức tin, luôn luôn nhóm thờ phượng Chúa, ít khi nào vắng mặt cho đến ngày ông bà bị bắt buộc trở về Việt Nam; còn chúng tôi phải sang Pháp năm 1970 thì sau đó không còn liên lạc nhau được nữa. Nhưng chúng tôi tin chắc rằng: Lòng tin của ông bà vẫn được vững mạnh vì ông bà là một Cơ đốc nhân đã được trưởng thành. Cảm tạ ơn Chúa.



Ban Thanh Niên HT Nam Vang, khoảng năm 1962




tải về 1.82 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương