Bán nguyệt san – Số 296 – Chúa nhật 12. 03. 2017


NHỊP SỐNG TRONG TUẦN - TUẦN II / CHAY / A



tải về 1.04 Mb.
trang3/8
Chuyển đổi dữ liệu23.04.2018
Kích1.04 Mb.
#37068
1   2   3   4   5   6   7   8

NHỊP SỐNG TRONG TUẦN - TUẦN II / CHAY / A



 

Từ ngày thứ hai  13 / 3  đến  ngày  18 / 3   - 2017



Thứ hai ngày 13 / 3  -  Lc 6 , 36 – 38

Nội dung Tin Mừng



  • Chúa Giê-su kêu gọi chúng ta sống nhân từ như Chúa Cha vốn là Đấng nhân từ...

  • Người xin chúng ta đừng kết án nhau...

  • Người xin chúng ta biết tha thứ cho nhau...

  • Và Người dùng một hình ảnh rất chính xác : chúng ta đong cho ai đấu nào thì sẽ được Thiên Chúa đong lại cho mình bằng đấu ấy...

Những Lởi đáng ghi nhớ

  • Anh em hãy có lòng nhân từ như Cha anh em là Đấng nhân từ.” ( c. 36)

  • Anh em đừng xét đoán, thì anh em sẽ không bị Thiên Chúa xét đoán.Anh em đừng lên án, thì sẽ không bị Thiên Chúa lên án.Anh em hãy tha thứ, thì sẽ được Thiên Chúa thứ tha.”(c.37)

  • -“ Anh em hãy cho thì sẽ được Thiên Chúa cho lại.Người sẽ đong cho anh em đấu đủ lượng đã dằn, đã lắc và đầy tràn mà đổ vào vạt áo anh em. Vì anh em đong bằng đấu nào, thì Thiên Chúa sẽ  đong lại cho anh em bằng đấu ấy.” ( c. 38)

Một vài suy nghĩ

Ngắn ngủi, rõ ràng, dễ hiểu...những giáo huấn của Lời Chúa hôm nay...Có một người đàn anh sấp sỉ bát tuần ở Nhà Nghỉ Dưỡng vẫn thường có một câu hỏi đùa trên miệng khi gặp gỡ anh em khác: ai là anh em tôi?Một lần mình đùa lại: anh phải hỏi chính mình xem: tôi là anh em ai? Và có lẽ đúng là như vậy: khi mình biết mình là anh em hay thích là anh em của ai...thì sẽ biết ai là anh em của mình...Và Chúa thì nói rõ: anh em đong bằng đấu nào, thì Thiên Chúa sẽ đong lại cho anh em bằng đấu ấy...Hình ảnh cái đấu đong lúa đã thành xa lạ với người trẻ hôm nay, nhưng lại là dụng cụ đo lường chính xác và thật của người nông dân xưa...Chúa dùng cái đấu chính xác và thật ấy cho những tính toán, đo lường của con người cả trong lãnh vực vật chất lẫn tinh thần...

Lịch Phụng Vụ nhắc bảo: hôm nay kỷ niệm ngày Đức Thánh Cha Phan-xi-cô được bầu làm Giáo Hoàng vào năm 2013, nghĩa là 4 năm...Chúng ta cầu nguyện cho ngài...và – dĩ nhiên – Thiên Chúa cũng có những đấu tình thương đã dằn, đã lắc...để mà đổ vào vạt áo ngài...

Một cuộc đời...

Đấy là cuộc đời của Farinet – công dân của làng Saillon cách đây đã trên dưới 100 năm...

Giữa bạt ngàn vườn nho tạo nên thứ rượu vang nổi tiếng của vùng Côtes du Rhone của Pháp, có một vườn nho nhỏ xíu...diện tích chỉ là gần hai mét vuông: vườn nho nhỏ nhất thế giới...Đấy là vườn nho bà con trong làng trồng để tưởng nhớ đến Farinet...

Anh chàng này có một cái nghề đơn giản: đúc tiền giả...

Và anh đúc tiền giả không phải để cho mình xài, nhưng là để phân phát cho bà con nghèo quanh vùng...Đồng thời anh tận dụng ngày Chúa Nhật để đúc tiền giả, vì – khi mọi người đến Nhà Thờ dâng Thánh Lễ - thì anh ta trốn ở nhà để đúc tiền  cho khỏi bị lộ ...

Chính quyền bắt giam anh một vài lần nhưng anh vẫn cứ tiếp tục...

Rồi một buổi sáng, người dân thấy xác anh nằm trơ trọi dưới một thung lũng khá xa làng: anh bị giết khi mới 35 tuổi...

Anh không có gì để cho đi...nên bằng lòng tìm cách để trao tặng...và trao tặng cả mạng sống mình...

Trên mộ anh vẫn thường xuyên có người từ nhiều nơi đến đặt hoa...và “ mảnh vười nho nhỏ nhất thế giới” của anh thường được các vĩ nhân thế giới đến chăm sóc , cắt tỉa...kể cả Đức Dalai Lama...

Mẹ Tê-rê-xa, công chúa Caroline của Monaco...đều có dịp tình nguyện tưới tắm, tỉa lá, tỉa cành cho vườn nho này...Hằng năm vườn nho thu hoạch không nhiều nhưng cũng đủ để làm rượu, đóng chai, rồi đem đấu giá...Số tiền có được sẽ đem chia cho những trẻ em xấu số khắp nơi...

Vậy là Farinet vẫn tiếp tục cho đi như trước, kể cả sau khi anh đã qua đời...

 

Thứ ba ngày 14 / 3  -  Mt  23 , 1 – 12

Nội dung Tin Mừng



  • Chúa Giê-su khuyến khích dân chúng đón nhận lời giảng dạy của các kinh sư và người Pha-ri-siêu...

  • Nhưng Người bảo dân chúng: đừng bắt chước việc làm của đám người ấy, lý do vì họ tìm cách chất lên vai người khác những gánh nặng, nhưng bản thân lại  né tránh...

  • Chúa kêu gọi các môn đệ sống đúng bản chất của mình: khiêm tốn và phục vụ...

Những Lời đáng ghi nhớ

  • Bấy giờ Đức Giê-su nói với dân chúng và các môn đệ:” Các kinh sư và các Pha-ri-siêu ngồi trên tòa Môi-sen mà giảng dạy.Vậy, tất cả những gì họ nói, anh em hãy làm, hãy giữ, còn những gì họ làm, thì đừng có làm theo, vì họ nói mà không làm.” ( cc. 1&2)

  • Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh em.Ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên.” ( cc. 11&12)

Một vài suy nghĩ

Bài học cụ thể: “ Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh em” ...không phải là bài học mới và cũng không phải  là bài học Chúa chỉ nhắc một lần trong suốt hành trình rao giảng của Người...Thế nhưng – thú thật – đấy lại là  một bài học khó nuốt...Biết sao được...Thành công của Thần Cám Dỗ thủa ban đầu là – qua nguyên tổ - hắn đã làm cho sự xấu trở thành thói xấu và ăn rễ trong bản chất con người nơi “ họa hình của Thiên Chúa”... để rồi – qua Thương Khó, Tử Nạn và Sống Lại  của Đấng Cứu Thế mà con người nhìn ngắm, suy gẫm – nhưng vẫn khó chết đi “cái bản chất Adong”nơi chính mình...Đúng là tội nghiệp!

Một mẩu chuyện

Một Giám Đốc của một công ty lớn chợt nảy ra một ý nghĩ thú vị: trải nghiệm những chuyến đi về bằng xe buýt,,,

Một lần kia, sau khi len lỏi lên xe và kiếm được một chỗ ngồi...thì anh ta nghe một giọng nói như thét vào mặt anh: Anh không thể nhường ghế cho người khác được à? Thật không xứng đáng mặt đàn ông!

Nhìn quanh, anh thấy một bà mẹ trẻ đang bồng một cậu con trai nhỏ...và người thét vào mặt anh là một cô gái mặt mũi xấu xí...Hầu như tất cả những người đứng quanh đều nhìn anh, thậm chí còn có những ánh mắt không mấy thiện cảm...Bừng đỏ mặt, anh lặng lẽ đứng lên nhường chỗ cho bà mẹ bồng con...

Một tuần sau đó, không ngờ cô gái xấu xí kia lại có mặt trong vòng phỏng vấn tuyển dụng nhân viên của công ty và anh giám đốc là người trực tiếp phỏng vấn cũng như quyết định tuyển dụng...

Anh giám đốc nhìn và nói: Cô lau qua một lượt tất cả những đôi giày của quý vị trong ban tuyển dụng ở đây đi...thì có thể sẽ được tuyển dụng...

Thực tế thì cô là một người có năng lực và những thành tích đạt được trong học hành rất cao, nhưng chỉ vì không được thanh tú lắm nên đã bị từ chối ở nhiều công ty...

Ngần ngừ một lát...rồi cô cầm lấy giẻ lau và lặng lẽ đi lau từng đôi giày một nơi chân của cả ban tuyển dụng...Khoảnh khắc yên lặng ấy là giây phút cô tự nhủ: Hãy buông bỏ tự tôn...và tìm cách để bảo vệ giá trị của mình...hầu có thể được chấp nhận...Kinh tế gia đình mình lúc này đang cần...

Trong khi cô làm công việc lau giày ấy thì anh giám đốc liếc qua hồ sơ của cô và ngạc nhiên về thành tích cô đạt được: mọi mặt, cô đều rất trổi trang...

Cuối cùng, anh giám đốc tuyên bố : cô trúng tuyển...

Cô gái trả lời: xin cám ơn và thưa ngài – kể cả đôi giày của ngài nữa là năm đôi – tôi xin ngài vui lòng trả công tôi lau giày: mỗi đôi 20.000đ...Năm đôi là 100.000đ...Thanh toán xong thì tôi sẽ đi làm...

Anh giám đốc đã tuyên bố tuyển dụng đồng thời lại bị đặt vào thế tiến thoái lưỡng nan...nên lặng lẽ móc ra 100.000đ đưa cho cô...

Bước ra cổng công ty, gặp một người nhặt ve chai, cô gái dúi vào tay người ấy tờ 100.000đ...

Cô đã là một trợ tá có tài của giám đốc và từng thay giám đốc để ký nhiều hợp đồng lớn...

Một lần giám đốc hỏi cô: hôm đến phỏng vấn tuyển dụng, tôi đã làm khó dễ cho cô, cô có oán trách tôi không?

Cô gái trả lới: tôi “ cúi xuống”...để có cơ hội mà ngẩng lên, bởi vì tôi biết tôi là ai và có khả năng như thế nào...

 

Thứ tư ngày 15 / 3 – Mt 20 , 17 – 28

Nội dung Tin Mừng



  • Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Chúa Giê-su lại loan báo về cuộc Thương Khó và Tử Nạn...

  • Bà mẹ của Gia-cô-bê và Gio-an xin xỏ cho con mình những chỗ đầu trong Nước Chúa...

  • Chúa Giê-su báo trước việc các môn đệ sẽ được chung chia cuộc Thương Khó và Tử Nạn với Người...

  • Chúa Giê-su dạy về các môn đệ về phong cách làm lớn, phong cách đứng đầu trong Nước của Người...

Những Lời đáng ghi nhớ

  • Này chúng ta lên Giê-ru-sa-lem, và Con Người sẽ bị nộp cho thượng tế và kinh sư. Họ sẽ kết án xử tử Người, sẽ nộp Người cho dân ngoại nhạo báng, đánh đòn và đóng đinh vào thập giá và, ngày thứ ba, Người trỗi dậy.” ( cc. 18 & 19)

  • Đức Giê-su bảo:” Chén của Thầy, các ngươi sẽ uống; còn việc ngồi bên hữu hay bên tả Thầy, Thầy không có quyền cho, nhưng Cha Thầy đã chuẩn bị cho ai, thì kẻ ấy mới được.” (c.23)

  • Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em.Và ai muốn làm đầu anh em, thì phải làm đấy tớ anh em.” ( cc. 26 & 27)

  • Cũng như Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người.” ( c.28)

Một vài suy nghĩ

Bà mẹ của hai ông Gia-cô-bê và Gio-an...hành động theo thúc đầy của “ lòng mẹ”...thế thôi: rất bình thường và là chuyện của mọi thời...

Phản ứng của mười anh em trong Nhóm...thì cũng có vẻ...hơi thô thiển và nặng tính mộc mạc, chưa được giữa gọt...nhưng cũng là những phản ứng thường gặp...

Chúa nhân cơ hội ấy để giũa, để gọt khá mạnh tay: chén đắng thì sẽ uống, nhưng chuyện ngồi bên phải hay bên trái là chuyện của Chúa Cha sắp đặt – ai muốn làm lớn giữa anh em thì phải làm người phục vụ anh em – ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ anh em – Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người.

Mạnh tay và rõ ràng, dễ hiểu chứ chẳng cầu kỳ, bí ẩn chi...

Nhóm kề cận Chúa cũng phải ba năm đằng đẵng cùng ăn, cùng ở và cùng rong ruổi  để thấy, để nghe...mà mãi đến khi chính mình trải nghiệm bài học của sợ hãi, của trốn chạy, của len lén nhìn lên đỉnh Sọ, của hồi hộp gặp lại nhau trong phòng Tiệc Ly, của vui mừng thấy Thầy sừng sững giữa Nhóm với đầy đủ những vết tích Thương Khó, nhưng tươi cười vượt khỏi Tử Nạn...mới nghiệm trọn vẹn được những bài học của Thầy dạy hôm nay...để rồi – từ đó – họ hết mình là đầy tớ, là người phục vụ...mà không còn quan tâm đến chuyện bên phải, bên trái Thầy trong Nước Thầy nữa...

Hy vọng – trong hoàn cảnh này của thời gian được coi là hiện tại – Tông Đồ Chúa nghiệm ra...

“Tôi dễ  dàng hơn cậu một chút” ...

Đấy là đề tài của một loạt trải nghiệm của nhà báo William James thuật lại trên tờ New York Times về những người vô gia cư ở Miami khi ông thoát xác để đến giữa họ và chung sống với họ...

Ông chia sẻ:

Ngày đầu tiên nhìn thấy James tàng tật, ăn mặc rách rưới và bẩn thỉu, từ trong đáy mắt của những người vô gia cư này đã biểu lộ một sự quan tâm: một người trong nhóm bước đến, đưa cho James  cây gậy gỗ trên tay ông và nói: “ Người anh em, cầm lấy đi, như thế sẽ thuận tiện hơn nhiều.”

Vuốt ve cây gậy nhiều lần...với nhiều cảm xúc trong lòng...Anh nhìn lên: một dáng người cà nhắc từng bước một cách khó nhọc...Anh ta đã đưa cho James cây gậy chống của mình...

Cây gậy mang lại sức mạnh cho James và anh nhập cuộc với những người vô gia cư dễ dàng...

Họ dẫn anh đến những nơi đặt các thùng rác ở các siêu thị, các khu dân cư để nhặt nhãnh những thức ăn và phế liệu bị người ta vứt bỏ...Họ chỉ cho anh những nơi nào nhiều phế liệu, những thứ phế liệu nào có giá và nên đi nhặt phế liệu vào khung giờ nào cho thích hợp...

Có lần nhìn thấy James bước đi khập khễnh cách vất vả để lật tìm phế liệu, một anh chàng da đen với hàm răng trắng bóng bước đến, vỗ vai James và đưa cho anh túi phế liệu của mình: “ Người anh em, qua bên cạnh mà nghỉ ngơi chút đi, túi phế liệu này là của anh đấy!”

-“Vậy sao được? Những thứ này cậu vất vả lắm mới lượm được mà!”

Anh chàng lang thang ấy khẽ nhếch miệng cười:” Tôi dễ dàng hơn anh một chút!”

Lần kia khi đã khá trưa, thấy mệt và khá đói, James ngồi thở...Một người lưng còng trong nhóm lần mò đến đưa cho anh hai ổ bánh mì: “ Này người anh em, ăn đi!”

-“ Cho tôi rồi...thì anh lấy gì để lót bụng đây?”

Người lưng còng nhếch miệng: “ Tôi dễ dàng hơn cậu một chút!”

Đêm đến, cùng với nhau co ro dưới chân cầu, một ông lão tóc bạc phơ chầm chậm đi đến:”Người anh em, cậu đến chỗ tôi ngủ đi, ở đó thoải mái hơn đấy!”

-“ Thế thì ông sẽ ngủ ở đâu?”

Ông lão nhoẻn miệng cười:” Tôi dễ dàng hơn cậu một chút!”...

Tôi dễ dàng hơn cậu một chút!”...là câu nói cửa miệng của những người khốn cùng nói với nhau mọi nơi, mọi lúc, và trong mọi hoàn cảnh...

Cái cậu da đen Ali bị tật một tay và thích đùa... luôn luôn tìm cách giúp cho những người quanh mình với câu thần chú: “ Tôi dễ dàng hơn cậu một chút!”...

Anh chàng vô gia cư Bobby bị khiếm thính, mỗi khi kiếm được thứ gì kha khá  liền vui vẻ chia cho mọi người cũng với câu nói nghe hoài không chán: “ Tôi dễ dàng hơn cậu một chút!”...

Cậu không nhà không cửa  lỏng khỏng, lêu khêu Chater, mỗi khi có chút gì đáng giá, thì lại vội vàng tìm đến anh bạn béo phì  bệu bạo...với nụ cười :” Tôi dễ dàng hơn cậu một chút!” ...

Vậy là câu nói: “Tôi dễ dàng hơn cậu một chút!”...trở thành đề tài cho loạt bài trải nghiệm của William James làm ngỡ ngàng  thế giới...( theo Aboluowang)

Ước mong sao – với Mùa Chay thánh này – chúng ta cũng có thể nói được với nhau và với mọi người:”Tôi dễ dàng hơn cậu một chút!”

 

Thứ  năm ngày 16 / 3 – Lc 16 , 19 – 31

Nội dung tin Mừng



  • Chúa Giê-su nói với người Pha-ri-siêu dụ ngôn về La-za-rô và người giàu có...

Những Lời đáng ghi nhớ

  • Thế rồi người nghèo này chết, và được các thiên thần đem vào lòng ông A-bra-ham. Ông nhà giàu cũng chết, và người ta đem chôn.” ( c. 22)

  • Ông A-bra-ham đáp: “ Con ơi, hãy nhớ lại: suốt đời con, con đã nhận phần phước của con rồi; còn La-za-rô suốt một đời chịu toàn những bất hạnh...” ( c. 25)

  • Ông A-bra-ham đáp: “Chúng đã có Môi-sen và các ngôn sứ...thì chúng cứ nghe các vị đó!” (c. 29)

  • Môi-sen và các ngôn sứ mà họ không chịu nghe, thì người chết có sống lại, họ cũng chẳng chịu tin!” ( c . 31)

Một vài suy nghĩ

Không thể bảo rằng những người con Chúa không biết đường biết lối để sống...và – khi được Chúa gọi về - thì hiểu rõ rằng: mình sẽ ở đâu...Đơn giản là vì đã có Môi-sen và các ngôn sứ, đã có Giáo Hội và các giảng đài...Nghe – hiểu – và sống...thế thôi...Nhà Nghỉ Dưỡng Linh Mục Nha Trang – trong vài tuần – đã phải tạm biệt hai vị lão thành: Đức Cha Phao-lô và Đức Ông Phê-rô...Các chị nữ tu phục vụ Nhà Nghỉ Dưỡng thỉnh thoảng giật thót mình khi làm việc sáng và tối...vì như có bóng dáng ai đó...Không đâu...Bận bịu chuyện Thiên Đàng, các ngài không về để dọa ai đó đâu...Ông A-bra-ham – trong Tin Mừng – nói rõ như vậy rồi...Thế nhưng sợ...thì vẫn sợ...Tội nghiệp!!!

Câu chuyện về một “ Hạt Bụi”

Không hiểu sao cứ mỗi lần suy gẫm về cái chết và sự chết...thì người viết lại nghĩ ngay đến những ca từ của nhạc  sĩ họ Trịnh...

Có lẽ vì người nhạc sĩ tài ba này có quá nhiều những từ ngữ diễn tả cái nhân sinh vừa đẹp lại vừa da diết...làm người viết có những cảm nhận nhiều thang bậc của cõi người và cõi đời...

Thứ năm ngày 9 . 3 . 2017 vừa qua là ngày an táng  Đức Ông Phê-rô Nguyễn Quang Sách thuộc Giáo Phận Nha Trang...

Sống với Đức Ông một năm rưỡi trời trong Nhà Nghỉ Dưỡng Linh Mục khi Đức Ông đã lẫn rồi...nên cũng chẳng có nhiều những trải nghiệm với Đức Ông ngoài những mẩu chuyện ngăn ngắn được nghe kể lại...như nhiều lần Đức Ông chỉ tấm hình cùa mình trên tường và nói: em tôi đó! Hoặc soi gương, thấy mình trong đó, bèn gọi chú giúp đến hỏi xem: ông nào ở trong ấy vậy? ...

Ngày xưa khi còn là một tiểu chủng sinh của TCV Sao Biển thì – tuy Đức Ông là bề trên Chủng Viện – nhưng thuộc lớp chủng sinh lớn và rời chủng viện để lang thang học hết chỗ này đến chỗ khác...nên cũng không gần gũi Đức Ông bao nhiêu...

Điều duy nhất thấy được nơi Đức Ông là một tinh thần sống lạc quan và luôn có những cử chỉ nho nhỏ, linh hoạt, tiếu tiếu, dễ thương...vậy thôi...

Chắc chắn Đức Ông phải là một nhân vật đáng kính, vì  Giáo Hội  đã ân ban tước Đức Ông cho ngài – dù là qua sự khẩn nài của bản quyền địa phương – nhưng cũng là cách Giáo Hội công nhận công đức và công sức của một người con cái...Dĩ nhiên cũng có thể có những trường hợp này khác...làm cho Giáo Hội - ở thời của Đức Thánh Cha Phan-xi-cô – giới hạn hơn tước danh dự này...Nhưng với Đức Ông Phê-rô thì hoàn toàn là chính đáng và xứng đáng...

Vậy là “ hạt bụi hóa kiếp” do Tình Yêu của Thiên Chúa và ông bà cố đã hình thành...và “ vươn hình hài lớn dậy” để cho “mặt trời nào soi sáng tim tôi” – đương nhiên là Mặt Trời Công Chính rồi – để “ tình yêu xay mòn thành đá cuội” – sư xay mòn trong gần 100 năm sống với hết nhiệm vụ này đến trách nhiệm kia: Ôi! Cát Bụi tuyệt vời...

 

Thứ sáu ngày 17 / 3  -  Mt 21 , 33-43.45-46

Nội dung Tin Mừng


  • Chúa Giê-su đưa ra dụ ngôn về Vườn Nho và những tá điền...để nói chuyện với các thượng tế và kỳ mục Do Thái...

  • Câu chuyện của Vườn Nho và các tá điền là câu chuyện lúc bấy giờ giữa Thiên Chùa – Chúa Giê-su, Đấng được sai đến – và những người có trách nhiệm trong Do Thái giáo cũng như Dân được chọn...

Những Lời đáng ghi nhớ

  • Bởi đó, tôi nói cho các ông hay: Nước Thiên Chúa, Người sẽ lấy đi, không cho các ông nữa mà ban cho một dân biết làm cho Nước ấy sinh hoa lợi.” ( c. 43)

Một vài suy nghĩ

Vườn Nho hôm nay của Thiên Chúa – với những người tin – thì đương nhiên là mặt đất trần gian ngày càng đa mầu sắc, đa âm thanh, đa chiều kích và đa luận điệu...này...Và tá điền trong Vườn Nho thì không còn phải những con người được mướn mà là con cái trong nhà: chúng ta lao công trong Vườn Nho của nhà minh...như cố nhạc sĩ lão thành Giuse Maria Nguyễn Văn Thích đã từng cố công để khắc ghi vào lòng thế hệ trẻ ngày nào:



Cái nhà là nhà của ta

Ông cố ông cha lập ra

Cháu con ta gìn giữ lấy

Muôn năm với nước non nhà

Trung thành với sự  nghiệp gieo và trồng, chăm bón và gặt hái...thì không hề nhẹ hơn thời của Chúa Giê-su và các Tông Đồ ngày xưa...Điều hạnh phúc: ấy là chúng ta biết chúng ta đang làm việc cho ai, công việc của chúng ta nếu hết lòng hết sức thì sẽ mang lại gì...và tại sao chúng ta phải hết lòng hết sức...

Tâm sự của một anh bạn định cư ở Nhật...

Đang  trên đường ra bãi xe thì nghe tiếng chuông leng keng...Vội vàng tránh qua một bên: một bé gái chừng 5 tuổi đạp xe 2 bánh thật chững chạc...Đi qua mình, em ngoái lại lên tiếng cám ơn: “ arigato gozaimasu!” Trời! Dễ thương quá...Mình nhìn quanh xem có cha mẹ của bé đi cùng không...Không một ai...Con cái nhà ai mà khéo dạy...Hình như phần lớn các trẻ em Nhật đều lịch sự có thừa vì đã được huấn luyện từ Nhà Trẻ...Chợt nghĩ: phải chi sau năm 1975, các trường còn giữ được môn Công Dân Giáo Dục và  có được một đội ngũ cô thầy đáng kính...thì đâu nhiều chuyện loạn xà ngầu như bây giờ !!!

 

Thứ bảy ngày 18 / 3  -  Lc  15 , 1 – 3.11 – 32

Nội dung Tin Mừng



  • Pha-ri-siêu chỉ trích Chúa Giê-su gần gũi, thân tình với những người tội lỗi...

  • Chúa Giê-su đưa ra dụ ngôn về “ đứa con hoang đàng”...

Những Lời đáng ghi nhớ

  • Nhưng người cha liền bảo các đầy tớ rằng:” Mau đem áo đẹp nhất ra đây mặc cho cậu, xỏ nhẫn vào tay, xỏ dép vào chân cậu, rồi đi bắt con bê đã vỗ béo làm thịt để chúng ta mở tiệc ăn mừng! ( cc. 23 & 24)

  • Vì con ta đây đã chết mà nay sống lại, đã mất mà nay lại tìm thấy.” ( c. 24)

Một vài suy nghĩ

Đây là một dụ ngôn hay và thường được nhắc đến – nhất là trong Mùa Chay...nhắm đến chuyện mời gọi những người có tội nhận ra Lòng Thương Xót của Thiên Chúa...và tìm mọi cách để làm hòa với Người...vì Người luôn đợi chờ để có dịp ôm lấy mỗi người chúng ta...Khó ôm chúng ta lắm...nếu chúng ta không muốn...Khó nói lên lời tha thứ lắm...nếu chính chúng ta không trở về...

Một tình huống...

Anh bạn định cư ở Nhật ấy kể về một trải nghiệm đã 20 năm qua khi anh còn giúp các thầy cô trong các trường tiểu học có học sinh Việt Nam ở khu vực Kobe và Amagasaki...Công việc của anh là giúp cho các bé mới sang Nhật những gì thầy cô giảng và chỉ các em thêm về toán, luận văn...Riêng với các em sinh ra trên đất Nhật thì giúp các em thêm về tiếng Việt...

Một buổi sáng vào lớp, thầy chủ nhiệm cho các em đổi chỗ ngồi theo chu kỳ ba tháng một lần... để các em có thể quen thân với nhau...Sau khi đổi chỗ, các em sẽ quay qua bắt tay người bạn bên trái, bên phải của mình và cúi đầu: “ yoroshiku! – xin chào và xin giúp đỡ lẫn nhau!”

Thế nhưng một tình huống xảy ra ngoài ý muốn của anh bạn: một cô bé Việt Nam mới qua, hơi chậm phát triển một chút, đưa tay cho một cậu người Nhật, nhưng cậu quay đi chỗ khác...khiến tay con bé...trở nên ngượng ngùng! Tôi định đi đến năm lấy tay con bé để em đỡ thẹn...nhưng thầy chủ nhiệm đã nhìn thấy, thầy lập tức gọi cậu học trò lên phía trên đứng nhìn xuống, cho ngừng ba tiết học tiếp theo...để chỉ giảng vấn về việc phải đối xử với nhau thế nào cho có tình người...

Cuối cùng, thầy chủ nhiệm hỏi cậu học sinh: Em nghĩ thế nào nếu sau này em lớn lên, trở thành một thanh niên có việc làm và đi làm...rồi ngay ngày đầu tiên đến chỗ làm, em đưa tay ra và không ai bắt tay em hết?Em suy nghĩ đi!

Đợi cho cậu học trò đã thấm câu hỏi rồi, thầy chủ nhiệm lên tiếng: Do suru ? – Làm sao bây giờ đây?

Cậu bé tiến đến trước mặt cô bạn Việt Nam ấy, nắm lấy hai tay và nói: Gomennasai – xin thứ lỗi cho tôi...

Thêm một bài học: ở Nhật người ta đặt vấn đề giáo dục con người lên trên chuyện thành tích...Người ta sẵn sàng bỏ ba tiết học chỉ để giúp cho cậu học trò và cả lớp hiểu được cái sai của mình...

Mới tuần trước đây dân mạng rộn ràng câu chuyện thầy đánh trò, trò đánh lại thầy ở một trường Trung Học Cơ Sở nào đó...và hình như người ta muốn đổ lỗi cho ông thầy...

Nói chuyện với mấy nữ tu trong nhà, chị em cho biết: ngay trong các đệ tử viện của chúng con bây giờ cũng không dễ để có những hình thức phạt này nọ...vì các em không chịu, và lỗi ai thì phạt người nấy chứ không có chuyện phạt cả lớp như trước đây nữa...

Có không một lớp “ tăng lữ ” hậu 1975 ???

 

Lm Giuse Ngô Mạnh Điệp.



VỀ MỤC LỤC


tải về 1.04 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương